Mấy tháng không thấy, bản thân lại biến thành một con cá ươn rồi.
Loại cá ươn ướp khô luôn.
Bản thân ngày trước nay trở nên yên tĩnh và xơ xác đến mức này, dường như đã chết.
Vinh Quý nhẹ nhàng xoa mặt bản thân, hồi lâu nói: “Hình như trắng ra nhiều rồi……”
Ngón tay máy không thể cảm nhận được độ ấm trên da thịt của chính mình, Vinh Quý cuối cùng cũng không cách nào xác nhận bản thân rốt cục đã chết chưa.
Tiểu Mai bên cạnh cơ thể của cậu cũng tiều tuỵ đi, nhưng bieti vì tiều tuỵ hơn, góc cạnh trên mặt Tiểu Mai trông càng rõ nét hơn.
Trên lông mi thon dài lớp lớp có giọt sương trắng tuyết, anh nhắm mắt lại say giấc ngủ, đẹp như một thiên thần.
Nhìn “thiên thần” trong khoang đông lạnh, lại nhìn người máy Tiểu Mai cũ nát bên cạnh, Vinh Quý hoàn toàn không thể đặt cả hai lên bàn cân nổi.
“?” Hai cánh tay nhỏ cố gắng nâng nắp khoang đông lạnh lên đã có hơi mất sức, Tiểu Mai nhìn về phía Vinh Quý một cách khó hiểu.
“Tới ngay tới ngay.” Vinh Quý bừng tỉnh lại, cùng Tiểu Mai chuyển nắp ra, Tiểu Mai tháo hết ống truyền liên kết với cơ thể xuống, sau đó hai người đồng tâm hiệp lực khiêng hai cơ thể ra.
May mà Vinh Quý mấy ngày nay vẫn luôn làm thủ công với các cô người lùn, sử dụng vật liệu thu thập được, cậu đan hai tấm chăn, nói thật thì, lúc đan cậu hoàn toàn không hề nghĩ đến cách dùng, thế nhưng bây giờ đã có đất dụng võ rồi nè:
Một tấm lót trên sàn làm nệm, một tấm làm chăn, tuy là tay nghề đan lát thô sơ, nhưng cũng đỡ hơn đặt cơ thể trần tuồng xuống mặt sàn lạnh lẽo nhiều rồi.
Chăn không lớn lắm, hai người nằm chung có hơi miễn cưỡng, cho nên lúc đặt cơ thể chỉ đành đặt gần hết mức có thể, sau khi xếp xong, cứ như là Vinh Quý đang ôm Tiểu Mai ngủ.
Nếu như là cơ thể trước kia của Vinh Quý, hai người thực hiện động tác này nhất định đẹp đến có thể làm trang nhất tạp chí!
Đáng tiếc hiện nay người ôm lấy Tiểu Mai là xác ướp khô Quý, cái cảnh này… …
Đau mắt quá ta ơi.
Vinh Quý sờ sờ vị trí mũi, cười không nổi luôn.
Nhưng bây giờ bản thân đã ổn hơn lúc mới phát hiện nhiều rồi, chỉ cần tiếp tục bổ sung dinh dưỡng, nhất định sẽ từ từ hồi phục độ đàn hồi, lần nữa trở về vẻ đẹp trai xưa kia.
Nhìn trái cây rau cải chất đầy ở góc phòng, trong lòng Vinh Quý tràn đầy niềm tin.
“Tiểu Mai, bây giờ mình có thể ăn mứt trái cây chưa?” Cậu lập tức hỏi Tiểu Mai.
“Có thể ăn, nhưng hiện tại cái máy phân tách thành phần này làm không ra được loại thức ăn dạng nhão có thể cung cấp cho cơ thể trong trạng thái đông lạnh hấp thu.”
Rõ ràng là một vấn đề đơn giản, Tiểu Mai lại trả lời kèm theo mấy danh từ Vinh Quý nghe không hiểu nổi.
Vinh Quý có hơi chóng mặt, trong đầu tự động cắt keywords ra: “Vậy là hổng ăn được hả?”
Tiểu Mai gật đầu.
“Bây giờ chỉ có thể uống dạng lỏng thôi.”
“Vậy đành làm phiền Tiểu Mai cậu đi……ừm, ép nước? Tớ đi rửa trái cây.” Nhanh chóng hoàn thành việc được giao, Vinh Quý thấy Tiểu Mai ở bên cạnh lắp ráp máy phân tách thành phần, cậu vội vàng chọn lựa trái cây trong giỏ.
Cậu chọn hai trái táo vừa đỏ vừa lớn, trông rất ngon mắt, lúc cậu nhận được đã rất tò mò về vị của trái cây rồi, nay cơ thể xem như được đào ra rồi, Vinh Quý quyết định lập tức hưởng thụ thử xem sao.
Đúng lúc Vinh Quý rửa táo xong, Tiểu Mai cũng lắp xong máy, bất tri bất giác, hai người đã miễn cưỡng được gọi là hợp tác ăn ý không kẽ hở rồi nha ~
Nước ép trái cây được lấy ra từ trong máy phân tách thành phần quả nhiên là màu đỏ, hai quả táo vừa lớn vừa tươi, nước ép ra được cũng rất nhiều, Vinh Quý nhìn dòng nước màu đỏ thông qua dây dẫn trên ống thở vào miệng, cậu thử tưởng tượng trong lòng vị của nước quả, sau đó đi lấy khăn tay.
Đựng một chậu nước nhỏ, cậu lại lấy khăn tay ra, chuẩn bị chà lau cho hai cơ thể.
Có lẽ là do trước kia bị ép dưỡng thành thói quen hay sao mà Tiểu Mai vừa thấy cảnh này liền lập tức lấy khăn tay chuẩn bị làm việc, không ngờ lần này, anh lại bị Vinh Quý đuổi ra.
“Tiểu Mai cậu phụ trách ăn uống là được rồi, kế đến cậu còn bài tại phải làm đó, người mẫu mới đã ở ngay đây rồi nè, là cơ thể của hai tụi mình đóa! Cậu mau vẽ lại đi ~” Cướp lấy khăn tay trên tay Tiểu Mai, ngó thấy cánh tay máy của Tiểu Mai có một miếng da táo, Vinh Quý thuậ tay lấy khăn tay lau sạch.
Thế nên Tiểu Mai liền ngồi trên chiếc ghế đẩu anh ngồi vẽ mỗi tối, tay trái cầm bút vẽ, tay phải cố định khung tranh, Tiểu Mai yên tĩnh quan sát Vinh Quý bận rộn trước mặt một hồi lâu mới bắt đầu vẽ.
Vinh Quý làm việc rất nghiêm túc, ngay cả nói chuyện với Tiểu Mai cũng quên luôn, nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng sạt sạt ma sát của ngòi bút trên nền giấy vẽ, và cả những âm thanh nhỏ bé thỉnh thoảng phát ra khi Vinh Quý chà lau cơ thể.
Có lẽ là do Vinh Quý rất ít khi yên lặng như thế, người máy Tiểu Mai đã quen bị quấy rầy bỗng thấy không được quen lắm.
Tóm lại, khi đường nét nhân vật bắt đầu hình thành dưới ngòi bút của anh, hiện lên trên nền giấy không phải là hai cơ thể được Vinh Quý chỉ định, mà là một người máy nhỏ buộc khăn đầu, bò trên mặt đất chăm chỉ làm việc.
Từ sau khi phát hiện mặt chính diện của bản thân ‘không được đẹp’, Vinh Quý mỗi lần làm người mẫu cho Tiểu Mai đều hoặc là nghiêng mặt, hoặc là tấm lương, bình thường nói chuyện cũng hay nghiêng mặt, đến nỗi dường như cũng lâu rồi anh chưa được thấy mặt chính diện của Vinh Quý.
Mà nay Vinh Quý chỉ lo làm việc thôi mới lần nữa đối diện với anh, tuy rằng cúi thấp đầu, nhưng Tiểu Mai lại nắm rõ từng chi tiết trên gương mặt cậu.
Đại khái là vì quá để ý đến phần mặt phải bị méo mó của mình, cậu đã quen nghiêng đầu che đi. Ngay cả trong quá trình làm việc cậu cũng nghiêng đầu, khăn đẫu cũng cố tình nghiêng theo.
Nếu như là khăn đầu trên đầu người khác, Tiểu Mai chắc sẽ không có suy nghĩ gì, thê snhuwng nếu như là khăn đầu trên đầu Vinh Quý, anh biết, Vinh Quý nhất định là cố ý đeo nghiêng.
Đối với ăn diện, cái tên đó lúc nào cũng có lý luân riêng của mình, hơn nữa bất luận có phải là lý luận hữu dụng hay không cậu xác thực làm một cách vô cùng hết lòng.
Vì thế, đợi Vinh Quý cực khổ lau chùi hai cơ thể xong quay sang kiểm tra ‘bài tập’ của Tiểu Mai, cậu nhìn thấy một người máy cũ kĩ nhỏ bé đang vùi đầu vào làm việc cực nhọc trên giấy vẽ.
“Ê! Ê! Ê! Cậu sao lại vẽ tớ nữa? Còn là mặt trước nữa chớ!” Vinh Quý hoảng loạn: “Hổng phải kêu cậu vẽ hai cơ thể hay sao? Ai da! Tiểu Mai cậu không thể bởi vì cơ thể hiện tại của tớ dễ vẽ hơn mà muốn làm biếng nghen hôn!”
Mặc cho Vinh Quý nói gì, Tiểu Mai từ đầu đến cuối cứ như là không liên quan gì ngồi trên ghế đẩu.
“Nhưng mà…… thôi đi, đừng nói nữa, tớ trong bức tranh Tiểu Mai vẽ trông cũng dễ thương ghê ~” Vinh Quý cầm giấy vẽ ngắm qua ngắm lại, bỗng vui trở lại: “Rõ rằng là góc chết của tớ mà ta! Không ngờ là trông dễ thương vậy ớ ~”
“Nhất định là do tớ đã dưỡng thành thói quen mọi lúc mọi nơi đều tạo được góc đẹp nhất đó!”
Vinh Quý không hề do dự lập tức quy công lao cho mình.
Tiểu Mai: ……
Vinh Quý kẹp tranh mới vào trong tệp tranh, rồi gọt vỏ bút chì giúp Tiểu Mai.
Ơ……cậu chuốc mạnh quá, bút gãy rồi, sau cùng vẫn là Tiểu Mai tự chuốc lại.
Vinh Quý người ngại ngùng lại vội vàng chạy qua chỗ cơ thể, cẩn thận dịch lại góc chăn trên cơ thể hai người, Vinh Quý chỉ dùng chăn che lại bộ phận quan trọng trên cơ thể hai người, phần lớn đường nét cơ thể lộ ra ngoài, làm xong mọi chuẩn bị, cậu mới chạy đến ngồi chồm hổm bên cạnh Tiểu Mai.
“Lần này đừng vẽ tớ nữa, ý tớ là, đừng vẽ cái cơ thể người máy này của tớ nữa, vẽ cái bên đó đuy ~”
“Tuy là bây giờ trông có hơi giống xác ướp, nhưng mà cho dù là các ướp, đường nét cũng đjpe hơn người bình thường rồi đúng hông?”
“Năm đó họ chụp hình tớ còn đòi cho tớ tiền nữa đó.”
“Bởi vì là Tiểu Mai, nên có thể vẽ tùy thích á nha ~”
… …
Vinh Quý ôm lấy chiếc xe kéo nhỏ của mình bắt đầu nói từa lưa chuyện trên trời dưới đất.
Tiểu Mai ngừng lại giây lát trong tiếng ồn quen thuộc, ánh mắt anh dời đến hai bộ cơ thể kia, vượt qua cái của mình, sau cùng nhìn thẳng về cơ thể da bọc xương kia.
Anh im lặng suy nghĩ vài giây, bút vẽ trên tay bắt đầu cử động.
Và rồi, một tiếng sau, bức tranh xương khô khiến Vinh Quý ré lên “Đây tuyệt đối hổng phải là tui” ra đời.
Tiểu Mai: =-=
Cuộc đối thoại như đã từng quen lặp lại giữa hai người máy nhỏ, có lẽ trong lòng cậu cũng biết được trạng thái cơ thể hiện tại thật sự không thể xem là đẹp, Vinh Quý chỉ đành chịu thua trước số phận điều chỉnh tư thế cơ thể của mình, phát hiện ra có chỉnh thế nào cxung không thể cứu vãn được hiệu quả hình ảnh, cậu liền bắt đầu chú ý đến bối cảnh.
“Tiểu Mai, đừng có vẽ cơ thể khơi khơi vậy, vẽ luôn cái chăn lên vẽ kỹ một tí nha ~ Cái chăn này tớ đan cũng được ghê ha?”
“Tiểu Mai, thử thêm hiệu ứng ánh sáng này xem sao.” Lần này Vinh Quý đặt thêm hai cái đèn bên cạnh cơ thế.
… …
Vinh Quý mệt nhọc cả đêm, lăn lộn tới nỗi Tiểu Mai đã phải chủ động dịch ghế ra cạnh máy sạc pin ở góc tường, vừa sạc vừa vẽ.
Còn Vinh Quý vẫn đang không biết mệt mỏi mà điều chỉnh bối cảnh ánh sáng quanh cơ thể, vì để không hiện nét gầy gò quá, cậu dùng chăn cuộn chặt mình lại.
Dĩ nhiên, cách cuộn chăn cũng rất kỹ càng, mỗi một nếp gấp đều là sự thiết kế tỉ mỉ của Vinh Quý.
Thế nhưng – –
Khung cảnh dưới ngòi bút của Tiểu Mai lần nữa khiến cậu thất vọng.
Cho dù có được tấm chưn màu mè sáng sủa bao bọc, kể cả là ánh đèn cam vàng đánh lên người, khiến da thịt trông không quá lạnh lẽo thiếu sức sống, nhưng mà xác khô thì vẫn là xác ướp khô, đi kèm với ống thở che mất miệng và mũi, trông còn có hơi chết chóc hơn.
Vinh Quý ngẩn ra.
“Đây…… Đây hổng phải là tui thật đâu, tui vốn dĩ không có như vậy mà……”
Vinh Quý bật người dậy kế bên Tiểu Mai, vừa nói cậu vừa chạy sang cơ thể đặt giữa phòng, cậu vẫn còn muốn tiếp tục chỉnh sửa, ai ngờ – –
Tư thế chạy bước nhỏ đứng hình tại chỗ, Vinh Quý bị tắt máy rồi.
Cậu hết pin mất rồi.
“Lúc nãy đã nhắc cậu phải sạc pin rồi mà.” Tiểu Mai nhỏ giọng nói, ngồi dậy khỏi ghế đẩu, đặt giấy bút vẽ đàng hoàng, anh đi đến bên cạnh cậu, từ từ kéo cậu về.
Anh thuần thục cắm dây sạc cho cậu, Tiểu Mai dò xét thử mức điện năng trong cơ thể Vinh Quý: 0%.
Này là hoàn toàn hết điện rồi, xem ra phải sạc một khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại.
Xem thời gian, vừa đúng cũng là thời gian anh tự động tắt máy nghỉ ngơi, Tiểu Mai giúp Vinh Quý chỉnh lại tư thế thoải mái, rồi mặc cho cậu ngồi sạc pin trong góc.
Sau đó – –
Tiểu Mai từ từ đi đến bên cạnh cơ thể của Vinh Quý, cơ thể mà cậu đã hành hạ cả đêm.
Giờ chăn ra, Tiểu Mai để lộ hoàn toàn cơ thể của Vinh Quý.
Cơ thể trắng toát nhợt nhạt như xương khô liền hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.
Làn da khô nhúm như tờ giấy ôm chặt lấy cơ thể, dường như không nhìn ra được miếng thịt nào, chỉ thấy da bọc xương.
Trước kia khi còn ở Messertal, điều kiện ánh sáng không tốt, bộ phận hiển thị hình ảnh của cậu vốn không tốt, chi tiết trên cơ thể không thể nhìn được một cách rõ ràng.
Mà nơi này ánh sáng quá tốt.
Chạy qua chạy lại, cậu rốt cuộc mới lần đầu tiên nhìn rõ một hai hiện trạng cơ thể của bản thân rồi ư?
Con người tự luyến mức này, nhìn thấy tình trạng thực sự của bản thân bây giờ, chắc là khó chấp nhận lắm?
Tiểu Mai ngồi xổm xuống, ngón tay đặt trên cơ thể Vinh Quý, chạm vào từng tấc da thịt, chạm hết toàn thân rồi anh mới từ từ đi về phía ghế đẩu.
Cắm dây sạc điện của mình vào nguồn điện, cầm bút và giấy vẽ lên, anh tiếp tục vẽ.
Từ đầu đến cuối, anh đều chưa từng đưa mắt nhìn cơ thể bên cạnh Vinh Quý lấy một lần, cơ thể của bản thân anh.
Tiểu Mai ngồi yên trong phòng, cứ ngồi sạc pin ròi vẽ cả một trang. Đến khi ‘mặt trờ’ hôm sau ló dạng, ‘ánh nắng’ lần nữa phủ khắm căn nhà, anh mới buông bút vẽ trên tay xuosng.
Mà Vinh QUý cũng ‘tỉnh’ lại ngay lúc này.
Bởi vì hết pin đột ngột nên trong đầu cậu xuất hiện tình trạng ‘đứt hình’ trong khoảng thời gian nhất định.
Cả gương mặt mơ màng, cậu tám phần không nhớ được sự sợ hãi và gấp gáp của khoảnh khắc trước khi chìm vào ngủ sâu nữa rồi.
Cậu ba láp ba la đi đến bên cạnh Tiểu Mai, cầm lấy bức tranh Tiểu Mai vẽ.
Sau đó – –
Người mấy nhỏ nếu có một cái miệng, thì miệng của cậu bây giờ nhất định sẽ là một hình chữ O hoàn mỹ!
“Trời đất ơi! Tiểu Mai, cậu vẽ giống tớ quá đi mất!”
Vinh Quý tay cầm tờ giấy vẽ mỏng manh, không thẻ tin bức tranh trước mắt mình là thật:
Tấm chăn trên tranh vẫn là tấm trước đó, nhưng mà không có cuộn lấy cơ thể, mà được quăng đại lên một cơ thể khác bên cạnh, ánh đèn vẫn là ánh đèn đó, tia sáng dịu dang phủ lên mảng trái bức tranh, trên người con trai đang yên giấc nồng nơi đó.
Không……
Thay vì nói là đàn ông, thì không bằng nói là cậu bé.
Cơ thể đang dần thành niên, cơ bắp không hiện, tay chân buông thả thoải mái, cậu ngủ say sưa trong tấm chăn đan tay trông mềm mại ấy.
Làn da của cậu trắng như tuyết, bóng sáng đánh lên người cậu làm nổi bật hơn làn da, mịn màng mà đàn hồi vô cùng;
Tay chân cậu thon dài, ngón tay ngón chân trông thật hoàn hảo;
Đầu của cậu vùi vào trong chăn, có vẻ như là đang khó chịu bởi cái nóng của ánh mặt trời mà né tránh đi, hoàn mỹ che giấu được máy thở.
Cậu trông chỉ như đang ngủ, ngủ một cách thoải mái say sưa, trời sáng rồi cũng không muốn tỉnh, cố chấp phải ngủ nướng cho bằng được.
Vinh Quý ngây ngẩn ngắm nhìn chàng trai trong tranh, Vinh Quý nói không nên lời, hồi lâu, cậu vươn tay phải ra, theo thói quen lau nước măt.
Thế nhưng lại không lau được giọt nước mắt nào.
“He he he, tuy là hổng có cơ bụng, nhưng tớ vẫn cho cậu năm sao!”
Giây phút này, Vinh Quý không nhớ ra phải nghiêng đầu ngụy trang hoàn mỹ nữa, mặt chính diện của cậu hướng về Tiểu Mai, nếu như giờ này phút này cậu có biểu cảm gương mặt, đó nhất định là gương mặt bật cười trong nước mắt.
Lấp lánh, còn sáng chói hơn ánh nắng trong phòng gấp trăm lần.