Nghe Nói Ta Sẽ Chết Trên Tay Nàng

Chương 15: Nàng sẽ giết ta sao?


Mạch Tân Diệc vội vàng tỉnh dậy từ cảnh trong mơ, hắn đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, cơn giận điên cuồng và khủng hoảng vẫn còn lưu lại rõ ràng trong thân thể.

Nhát kiếm Mộ Sân Cừ đâm vào đan điền vẫn còn tồn tại đau đớn vô cùng chân thật, Mạch Tân Diệc biết rõ cảm xúc tàn lưu trong thân thể hiện giờ vẫn đang cuồn cuộn sôi trào, phá huỷ lý trí của hắn.

"Tôn thượng, trưởng lão Vu tông đến."

Nhờ vậy Mạch Tân Diệc mới phát hiện không biết bản thân đã ghé vào bàn ngủ từ khi nào, trang giấy trước án bị gió thổi bay lên một góc, phát ra tiếng lộp bộp.

Đem cảm xúc kia áp xuống đáy lòng, Mạch Tân Diệc sửa sang lại quần áo, nhấc chân đi ra ngoài.

Vị Vu tông cúi mình hiến dâng bố phòng* của bốn tông phái, hoàn toàn ruồng bỏ liên minh năm tông mà quy về dưới trướng Ma tộc.

*bản đồ phòng vệ, sắp xếp quân đội

Mạch Tân Diệc nhìn bố phòng trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, tiếng vang thanh thúy vang lên khắp phòng.

"Tôn thượng, chúng ta làm sao bây giờ?"

Tuy rằng trông y như thật, nhưng vật này là giả.

Mạch Tân Diệc khẽ cười một tiếng, xem ra những người này cũng không phải đều là phế vật, còn biết dùng chiêu tráo hàng này.

Mạch Tân Diệc đã sớm thăm dò đầy đủ Thừa Tứ tông, lúc trước sở dĩ không thể tiến công là bởi vì lo lắng tứ đại tông phái khác sẽ liên hợp đối kháng, Ma tộc cho dù mạnh cỡ nào, cũng không thể lấy một địch bốn toàn thân mà lui.

Nhưng nay đã khác xưa.

Vị Vu tông này chủ động đưa tới cửa, Ma tộc cầm bố phòng phá huỷ Thừa Tứ tông, chỉ còn lại ba tông đương nhiên kiêng kị Ma tộc, cũng sẽ nghi ngờ lẫn nhau.

Năm bè bảy mảng chia phe chia phái cuối cùng sẽ bị tiêu diệt không còn gì.

"Nếu đã đưa tới cửa, chúng ta từ chối thì bất kính."

Tương kế tựu kế.

Bàn cờ phía trên, ai là người chấp cờ vẫn còn chưa biết.

---

Mộ Sân Cừ lười biếng ngâm mình trong ao, một ngày mệt mỏi được dòng nước ấm áp tẩy sạch, nàng mơ màng sắp ngủ.

Bả vai truyền đến lực đạo nhẹ nhàng, nàng thoải mái than thở một tiếng, dựa vào trong lòng ngực Mạch Tân Diệc loạn cọ bả vai hắn.

"Hôm nay có chọn được người nào hợp ý không?"

Thiên Sơn tông muốn lớn mạnh thì phải bồi dưỡng lực lượng mới, hôm nay là ngày tuyển chọn đồ đệ, Mộ Sân Cừ phải củng cố tinh thần đủ mười phần.

Mộ Sân Cừ ngồi trên đùi hắn, dùng mông mềm mại ma sát đùi, thậm chí còn đùa giỡn dùng tay nâng cằm hắn lên,





"Phu quân tư chất thần tiên, ánh sáng đom đóm sao có thể so bằng ánh trăng chứ."

"Ta đối với phu quân tình thâm nghĩa trọng, phu quân sao có thể nghi ngờ ta?"

Mạch Tân Diệc ngậm lấy đôi môi dâng lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng câu lấy lưỡi nàng, dây dưa mút xuống nước bọt.

"A Cừ đối với ta tình thâm mấy phần?"

Mạch Tân Diệc vỗ về eo Mộ Sân Cừ, nhẹ nhàng xoa bóp eo mềm.

"Nguyện cùng phu quân sống trọn một đời, răng long đầu bạc."

Phải không?

Tay Mạch Tân Diệc đặt trên eo nàng nhẹ nhàng lướt xuống đan điền, nơi đó tràn ngập linh khí vòng quanh linh đan ngọc bạch,

"Vậy A Cừ sẽ giết ta sao?"

Trường kiếm đâm vào đan điền, linh đan bị hủy, không chỉ tu vi mất hết, còn sẽ diệt hồn mất phách.

Ánh mắt Mạch Tân Diệc nhiễm đầy nghiêm túc và kiên trì hiếm thấy, Mộ Sân Cừ sửng sốt một chút, nàng dựng người áp trán mình vào trán hắn,

"Phu quân muốn cùng chết với ta sao?"



"Nếu ta đối với nàng dây dưa không rời, nàng sẽ giết ta sao?"

Nhưng hiện tại không phải chàng cũng đang dây dưa không rời ta à?

Mộ Sân Cừ cảm thấy thái độ Mạch Tân Diệc có chút kỳ quái,

"Làm sao vậy, phu quân?"

"Không phải ta," Mạch Tân Diệc nhắm mắt lại, áp xuống cảm xúc quay cuồng, "Nếu có một người xa lạ yêu nàng sâu đậm, dây dưa không rời, nàng sẽ giết hắn sao?"

Nếu thật sự có người dám mơ ước Mộ Sân Cừ, chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này, Mạch Tân Diệc sợ là sẽ trực tiếp giết hắn.

Nhưng người này lại là chính mình, Mạch Tân Diệc không biết bản thân muốn loại đáp án thế nào, hắn mở to mắt, lòng đầy chua xót, nhìn thần sắc nghi hoặc Mộ Sân Cừ,

"Ta chỉ cần một mình chàng là đủ rồi, những người khác thì có quan hệ gì đâu?"

"Nếu không có ta thì sao?"

Mộ Sân Cừ đột nhiên nhìn thấy những cảm xúc chưa từng có từ trong mắt Mạch Tân Diệc, tự giễu, bi thương, còn có khổ sở.

Nhưng hắn vẫn bướng bỉnh mà tìm một đáp án, tựa hồ việc này vô cùng quan trọng đối với hắn, Mộ Sân Cừ nhất thời có chút do dự, Mạch Tân Diệc biết rõ không thể nhận được đáp án mà cái gì cũng hoàn hảo, nhưng hắn dường như một hai phải ép Mộ Sân Cừ đặt mình vào hoàn cảnh đó để trả lời cho vấn đề vốn dĩ không có ý nghĩa này.

"Tân Diệc," Mộ Sân Cừ thấp giọng gọi hắn,

Mạch Tân Diệc lại đột nhiên cắt ngang lời nàng, hắn bóp eo nàng tiến thẳng vào trong, tựa như đang muốn xác nhận điều gì,

Hắn không muốn biết đáp án.

Mộ Sân Cừ thấy hắn trốn tránh, liền ôm hắn đối diện với mình,

"Ta sẽ không giết hắn,"

Nàng mổ một cái lên môi Mạch Tân Diệc, tỉ mỉ quan sát thần sắc của hắn,

"Nói ra có lẽ chàng sẽ tức giận, nhưng ta đã quá cô độc"

"Nếu không có chàng, ta có thể sẽ bị tình cảm quá mức chân thành đả động."

Mộ Sân Cừ chợt nghĩ có thể lời này sẽ chọc tức Mạch Tân Diệc, ngay trước mặt hắn lại đồng ý tình cảm của người khác, nàng quả thực điên rồi.

Nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy đáp án này rất quan trọng, nàng phải chính miệng nói cho Mạch Tân Diệc nghe.

"Nhưng mà Tân Diệc,"

Mộ Sân Cừ bị Mạch Tân Diệc kích động thọc vào rút ra làm cho có chút run rẩy tan rã,

"Ta chỉ có chàng, chàng là người đầu tiên tiến vào sinh mệnh của ta, nên ta, chỉ thuộc về chàng."