Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 1: Chương 1





Đầu tháng 10 tại Thành Đô nhiệt độ vẫn còn nóng.
Trên tán cây ngoài cửa sổ là đám ve mùa hè còn lưu luyến há mồm gào to không dứt.

Lúc này đã là tiết cuối buổi sáng, chủ nhiệm lớp 11 số 3 là La Học Minh đang giải thích bài thi toán học cuối tuần trước.
“Ai sai đề số 10 thì giơ tay.”
Bên dưới có 5,6 cánh tay giơ lên.
“Đã biết diện tích cùng tỉ lệ hai cạnh của hình chữ nhật, hỏi độ dài đường chéo là bao nhiêu ——” La Học Minh đứng trên bục giảng, một tay cầm sách, một tay lau mồ hôi trên trán.

Càng đọc đề bài ông ta càng tức, cuối cùng vô cùng đau đớn mà chọc chọc không khí mắng, “Một cái bài tặng điểm ngon ơ thế này mà vẫn có người làm sai!”
Cả lớp lặng ngắt như tờ, đám học sinh đều rũ mắt, không biết là do nóng hay do sợ.
La Học Minh mắng đến nước miếng tung bay một lúc, sau đó hận sắt không thành thép mà gọi đại biểu môn học: “Từ Vãn Tinh, em lên bảng giảng cho mọi người một lần.”
Bên dưới im như heo chết.
“Từ Vãn Tinh?”
Vẫn không có mống nào thưa.
La Học Minh sửng sốt, lúc này ông ấy mới ngẩng đầu nhìn cái bàn thứ hai đếm ngược từ cuối lên.

Thấp thoáng sau bóng dáng của học sinh ngồi bàn trước là một khoảng trống cực kỳ chói mắt ở nơi cái bàn ấy.
Ông hoảng hốt hỏi: “Từ Vãn Tinh đâu?”
Cậu học trò cao to ngồi phía trước gãi đầu đáp: “Báo cáo thầy, hôm nay Từ Vãn Tinh không tới lớp……”
Lúc nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp thì Từ Nghĩa Sinh đang ở trong bếp trộn nhân sủi cảo.

Ông bán sủi cảo ở chợ đêm, mỗi ngày kết thúc công việc lúc 3 giờ sáng, lại ngủ tới trưa mới rời giường chuẩn bị hàng bán buổi tối.
“Ai u —— ai u, là thầy La đấy à —— đúng, đúng, đúng, tôi là ba của Từ Vãn Tinh đây.”
“Ai da, ngọn gió nào thổi mà thầy lại gọi điện cho tôi thế?”
“Cái gì? Nó không đi học hả?!” Giọng ba Từ lập tức cao tám đề xi ben, suýt nữa thì thủng trần.
Vài phút sau Từ Nghĩa Sinh đập điện thoại cái rầm sau đó hùng hổ vứt tạp dề ra rồi đi tới cửa lớn.

Mới đi được một cái giày ông bỗng nhìn đôi giày vải của nữ ở bên cạnh thế là lại ngừng bước, hồ nghi mà nhìn cánh cửa ở góc nhà lúc này đang đóng chặt.
……
Trong căn phòng chật chội chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn học cũ.
Trên giường là chăn đơn hỗn độn, có người đang dang tay dang chân ngủ ngon lành lại bị tiếng đập cửa thình lình dọa bừng tỉnh.
“Từ Vãn Tinh!”
“Ranh con có ở trong đó không?”
“Ba đếm tới 3 mà còn không mở cửa thì chờ ba vào được con sẽ sưng mông!”
Từ Vãn Tinh mơ màng mở mắt ra, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà loang lổ một vài giây mới hiểu tiếng cảnh cáo bên ngoài là thế nào.

Giây tiếp theo cô lập tức bật dậy.
Mấy giờ rồi?
Cô vội vớ lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường.
11 giờ 57?!
Từ Vãn Tinh không thể tin được mà trợn mắt, sau đó ảo não túm cái đầu ổ gà, miệng kêu thảm thiết.

Cô nhóc lấy vận tốc ánh sáng mà tròng đồng phục vào người, sau đó căng mặt đi ra mở cửa ——
Đối diện là vẻ mặt tức muốn hộc máu của Từ Nghĩa Sinh.
Nắng hè chói chang chính ngọ, Từ Vãn Tinh bỏ học một buổi sáng lúc này đang bị cha cầm chổi lông gà đánh đuổi tới trường.


Một đường này gà bay chó sủa, tiếng kêu rên không ngừng.
“Ba ba, ba ba, đừng đánh nữa!”
“Đánh nữa là chết người đó!”
“Ngao —— đau đau đau!”
“Con sai rồi, con sai rồi, còn không dám trốn học nữa! Lần sau lại trốn thì con chính là con của con rùa!”
Từ Nghĩa Sinh tức giận đến run rẩy, chổi lông gà ném thẳng về phía trước, miệng rít lên: “Con mắng ai là con rùa đen hả!?”
“……”
Từ Vãn Tinh: “Không phải, ba nghe con nói, con không có ý kia —— ngao!”
Ở cổng trường, bảo vệ họ Triệu đã quen với cảnh này nên chỉ cười tủm tỉm cản ông bố đang hùng hổ kia lại: “Ai u, lão Từ, bình tĩnh, bình tĩnh một chút.”
“Con ranh con này làm tôi tức chết mà, nó dám trốn học cả buổi sáng!” Ba Từ tức đến độ múa may chổi lông gà một lúc mới thôi.
Bảo vệ Triệu vội tránh xa, sợ bị vạ lây: “Ông nhìn ông xem, chân cẳng không tốt, trời lại nóng thế này ông còn chạy cái gì mà chạy?”
Ánh mắt ông ấy nhìn chân phải của Từ Nghĩa Sinh sau đó thở dài, quay đầu lại trừng mắt nhìn Từ Vãn Tinh lúc này đã chui vào trong cổng trường.
Vóc dáng cô nhỏ xinh, giáo phục lỏng lẻo treo ở trên người.

Bởi vì chạy vội nên hai má cô đỏ bừng nhưng vẫn thức thời mà ho khan hai tiếng sau đó cất giọng như lấy lòng nói: “Ba, xin ngài bớt giận, con lập tức đi chịu tội và nhận phạt!”
Dứt lời cô chạy nhanh như chớp vào khu phòng học.
Chỉ tiếc mới thoát hang hổ lại vào ổ sói.
Từ Vãn Tinh đứng nửa ngày ngoài văn phòng vẫn không thể nào áp được trái tim đang đập như điên, cũng không có dũng khí đi vào.
Chủ nhiệm lớp cô là La Học Minh, người trong giang hồ đều gọi ông ta là Diệt Tuyệt sư gia.

Sở dĩ có cái biệt danh này là vì ngoài việc ông ấy chả còn tí tình người nào thì nguyên nhân chính vẫn vì vợ ông ấy là chủ nhiệm giáo vụ.

Bà ấy mới là Diệt Tuyệt sư thái, nhân tính còn bị diệt sạch hơn cả chồng mình.
Từ Vãn Tinh đang làm công tác xây dựng tâm lý thì thình lình một bàn tay sắt từ trên trời giáng xuống đập mạnh lên vai cô.
“Còn biết đường mò tới trường hử?” Người nào đó gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.
Cổ cứng đờ, Từ Vãn Tinh chậm rãi quay đầu nhìn khuôn mặt của Diệt Tuyệt sư gia mới đi WC về.
Kết cục……
Kết cục thực thảm thiết.
Sau giờ trưa, thời tiết 35 độ nóng chảy mỡ, đám học sinh khác thì đang ở nhà nghỉ trưa hoặc ở ký túc xá ngồi điều hòa, chỉ có bạn học họ Từ nào đó vẫn đang ngồi xổm trên hành lang ngoài văn phòng giáo viên để làm thân với đám ve.
La Học Minh ngồi trong văn phòng tiện tay túm lấy một quyển sách cuốn thành hung khí chỉ vào cô mà mắng: “Nói, tối hôm qua em đã làm gì?!”
“Thức đêm làm bài……”
“Lừa ai, em mà cũng thức đêm làm bài thì mặt trời mọc đằng tây hả? Khinh thầy già rồi nên lẫn hả?”
“Sao có thể chứ, thầy càng già càng dẻo giai, chẳng có tí nào liên quan tới chứng lú lẫn cả.” Từ Vãn Tinh mặt dày mà chân chó.
Nhưng La Học Minh không đớp mồi, chỉ trừng hai mắt lên mắng tiếp: “Đừng có mà ở đó xun xoe! Nói ngay, có phải hôm qua em lại chơi mạt chược cả đêm không?”
“Oan cho em quá, thầy cũng biết ba em làm buôn bán ở ngay bên ngoài, em có chán sống rồi mới dám ở trong quán đánh mạt chược cả đêm!”
“Vậy em nói xem rốt cuộc đêm qua em đã làm gì?”
“Thì quả thực em có làm chút chuyện xấu.” Từ Vãn Tinh mang vẻ mặt đưa đám, một tay xoa đầu gối đã tê dại, một bên thì thầm, “Em đi xem mưa sao băng ——”
“Lại thích ăn đòn phỏng?!” La Học Minh nổi giận túm lấy cuốn sách kia định lao tới đánh người, “Bịa chuyện thì cũng bịa cho có lý một chút, mưa rào có sấm chớp rồi mưa axít gì đó đều được chứ mưa sao băng bảo muốn xem là xem được hả?”
Từ Vãn Tinh đang chuẩn bị tinh thần chạy vắt giò lên cổ thì La Học Minh lại dừng động tác hành hung.
Nguyên nhân là vì mới vung tay được một nửa thì trong văn phòng bỗng nhiên truyền đến một câu: “Thầy La, bạn ấy không nói dối đâu, tối hôm qua thật sự có mưa sao băng.”
La Học Minh sửng sốt nghiêng đầu qua.
Từ Vãn Tinh cũng ngây ra.

Cô bị túm ngay trước cửa văn phòng nên từ đầu tới cuối chưa bước được vào bên trong mà vẫn luôn ngồi xổm bên ngoài hành lang.

Lúc này là giữa trưa nên ngoài La Học Minh còn nán lại đợi tẩn cho cô một trận thì chẳng lẽ còn có người khác ư?
Giọng nói kia hiển nhiên không phải của giáo viên, vì nó mang theo trong trẻo mát lạnh của thiếu niên.

Ai vậy?
Cô đứng ở cửa, bởi vì tầm nhìn cò hạn nên chỉ có thể thò đầu thò cổ vào trong xem.

Ai biết đột nhiên lại có một cuốn sạch nện xuống, không nặng không nhẹ đập lên trán khiến cô rụt ngay cổ về.
La Học Minh tức giận mắng: “Nhìn xem, ngồi xổm kiểu ấy hả? Ngồi thành thật chút xem nào!”
Sau đó ông ta quay đầu lại nói chuyện với cái kẻ bí ẩn kia: “Mưa sao băng gì vậy?”
“Chòm sao Orion có mưa sao băng.” Hai người cùng đồng thành trả lời.

Một là Từ Vãn Tinh nói leo vói vào, một là của kẻ thần bí trong phòng.
Ngừng một lát người kia mới nói tiếp: “Lúc 3 giờ 17 phút sáng nay bắt đầu có mưa sao băng, kéo dài chừng bảy phút ——”
“Bảy phút 32 giây, là cơn mưa sao băng lớn nhất trong gần 20 năm của chòm sao Orion.” Từ Vãn Tinh lại nói chêm vào.
Người trong văn phòng hình như đang cười, nhưng vì tiếng cười cực nhẹ nên người ta khó mà biết có phải đó là ảo giác hay không.
Cái này vẫn khiến La Học Minh hoài nghi, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm Từ Vãn Tinh hơn nửa ngày mới hỏi: “Ngồi xổm bao nhiêu cái rồi?”
“132.” Từ Vãn Tinh nỗ lực rặn ra chút nước mắt căn bản không tồn tại, có gắng tranh thủ đồng tình.
“À, còn 168 cái nữa thôi, cố lên.”
“……”
Diệt Tuyệt sư gia đúng là vô nhân tính đến tận cùng mà.
Từ Vãn Tinh lại làm thêm 10 cái sau đó không nhịn được cò kè mặc cả: “Thầy La, lần này mưa sao băng là 20 năm mới có một lần, em cũng chỉ, cũng chỉ muốn xem quá thôi.

Dù sao cũng sẽ không có lần sau, thầy xem…”
“Tôi xem cái gì? Lần sau có thể không vì mưa sao băng nhưng em trốn học vì chơi mạt chược còn ít hả?”
“……”
Bị chọc trúng nỗi đau thế là Từ Vãn Tinh câm miệng, nhận mệnh làm nốt 168 cái ngồi xổm còn lại sau đó xám xịt rời đi.

Bởi vì chân sắp đứt tới nơi nên cô đành kéo thân thể “tàn hoa bại liễu” của mình về phía phòng học.

Cô cũng chẳng bận tâm vị nhân sĩ thay mình làm chứng trong văn phòng là ai.
Còn ở trong văn phòng giáo viên lúc này La Học Minh vừa tán gẫu vừa đưa giấy tờ chuyển trường cho thiếu niên ngồi đối diện, vẻ mặt ôn hoà nói: “Được rồi, buổi sáng thầy đã sắp sếp xong mọi việc khác cho em, tranh thủ lúc này nghỉ ngơi một lát rồi vào học.”
“Cảm ơn thầy, phiền thầy quá.” Thiếu niên mỉm cười nói cảm ơn sau đó đón lấy tài liệu và đứng dậy đi ra ngoài.
Bởi vì còn chưa có đồng phục nên cậu chỉ mặc áo sơmi trắng, cổ áo xắn lên cánh tay để lộ cẳng tay cân xứng trắng nõn.

Đại khái là vì thường xuyên chơi bóng rổ nên dáng người thiếu niên 17 tuổi cao lớn, đã qua 1m8.
Ánh mắt La Học Minh đuổi theo bóng cậu ra khỏi văn phòng, nhìn bóng dáng kia ông vừa lòng tặc lưỡi một cái mới thu ánh mắt lại và nhìn tài liệu trên bàn…… lại càng vừa lòng.
Dòng đầu tiên là chữ viết đoan chính ghi tên: Kiều Dã.
Xuống chút nữa chính là tên trường cũ, là trường trung học trọng điểm ở thủ đô.

Nếu nhìn kỹ thì ngoài thành tích cao tới độ lòng người nở hoa kia thì thứ sáng chói nhất trong học bạ chính là các giải thưởng đạt được.
Top 3 học sinh xuất sắc nhất Bắc Kinh.
Giải nhất bóng rổ toàn khu.
Giải đặc biệt cuộc thi vật lý toàn quốc.
Giải ba Olympic vật lý quốc tế.
……
Giữa trưa mà cả người La Học Minh như vừa uống rượu, chỉ nhìn đống học bạ này ông đã đầu váng mắt hoa, không thể tự kiềm chế.
Còn bên kia, cậu họ sinh ưu tú Kiều Dã đang đi về phòng học ở tầng 3.


Theo lý thuyết thì phòng học lúc này phải im ắng không một bóng người, nhưng không biết vì sao nó lại truyền đến tiếng hò hét tràn ngập khí thế ngất trời.
Cậu dừng trước cửa.
“Tam vạn, tam vạn, tam vạn ——” giọng nam sinh đang ở thời kỳ vỡ giọng khàn khàn hô to một tiếng, “Mẹ nó, chỉ còn 2 quân nữa thôi mà không sao lấy được! Vận khí quỷ quái gì đây?”
Bốn phía truyền đến tiếng cười nhạo hi hi ha ha, sau đó là giọng nói quen thuộc mà cậu mới nghe được ở ngoài văn phòng giáo viên lúc nãy.

Đó là tiếng nữ sinh giảo hoạt, hoàn toàn khác hẳn ngữ điệu cầu xin đáng thương lúc nãy.
“Đánh với tôi mà còn muốn ăn may, tôi thấy cậu đúng là còn chưa tỉnh ngủ đâu.” Giọng cô gái kia đúng là không ai bì nổi, lại cực kỳ biếng nhác.

Và đương nhiên đây chẳng phải ai khác ngoài cái cô Từ Vãn Tinh mới vừa ở bên ngoài phòng giáo viên chịu phạt ngồi xổm.
Cô ngồi ở cái bàn cuối cùng trong lớp.

Trước mặt là bốn cái bàn quây một chỗ, trên bàn là một bộ mạt chược mini.
Trong phòng học tổng cộng có 6 người, bốn ngồi còn hai đứng.

Cô là nữ sinh duy nhất trong đó, lúc này cô ngồi vắt chéo chân một bên, miệng ngáp, tay sờ một con tam vạn cuối cùng.
Mập mạp ở đối diện không phục: “Tôi không tin cậu bốc được quân tam vạn kia, trừ phi lấy được của ai đó!”
Từ Vãn Tinh cười tủm tỉm lật ngửa bài cho mọi người xem, miệng thong thả ung dung nói: “Ù.”
Mọi người tập trung nhìn thì thấy đúng là ù thật.
Mập mạp: “……”
Mọi người: “……”
Từ Vãn Tinh: “Ngượng ngùng quá, chị đây ù rồi, chung tiền cược đi.”
Mặt mày cô hớn hở thu tiền tiêu vặt của mọi người bỏ vào ví sau đó ngáp liên tục rồi đứng dậy nói: “Mấy cậu cứ chơi đi, tôi đi rửa mặt cái đã.”
Vì xem sao băng nên nửa đêm cô đã cưỡi chiếc xe đạp của mình chạy lên núi, tới tận 5 giờ rưỡi sáng mới chuồn êm về nhà, cũng chưa kịp ngủ bù cho đủ.

Lúc này mắt cô dính vào nhau, giống như chỉ cần chớp mắt một cái là mí mắt sẽ nhắm tịt.
Từ Vãn Tinh xoa mắt đi ra ngoài, không hề đề phòng có người sẽ đúng lúc ấy đi vào.

Vừa rẽ một cái cô đã đâm vào người kẻ kia.

Bùm một tiếng, đầu đập vào ngực kẻ nào đó, cái trán đập vào cúc áo đau phát rồ.
“Ngao ——” cô kêu thảm thiết một tiếng, vất vả đỡ lấy khung cửa mới có thể đứng vững.

Theo bản năng Từ Vãn Tính ngẩng đầu nhìn lên.
Người nọ đưa lưng về phía ánh sáng nên gương mặt không rõ lắm.

Chỉ biết tên này cực kỳ cao, một quả nấm lùn 1m57 như cô chỉ đứng tới ngực đối phương.
Từ Vãn Tinh xoa trán, cố hết sức nhìn khuôn mặt xa lạ kia, trong đầu lập tức ngây ra.
Móa, lớp nào đây, đập choai quá!
Sau đó là ý nghĩ thứ hai nảy lên, không thể nào, với nhan sắc cỡ này ở Lục Trung thì làm gì có chuyện cô không biết chứ?
Cuối cùng cô mới nhớ tới cái trán đau điếng của mình, lúc này đau đớn mới dò dẫm tới nhưng uy lực cực kỳ khủng khiếp khiến nước mắt trào ra trong nháy mắt.
Hai mắt Từ Vãn Tinh đẫm lệ mà đối diện với người trước mặt vài giây, thấy đối phương không có ý xin lỗi thì cô bắt đầu nhíu mày.
Có ý gì, cậy đẹp trai mà đâm vào người ta còn không xin lỗi hả?
Hai người trừng mắt nhìn nhau, qua một lát rốt cuộc xác định đối phương sẽ không xin lỗi nên cô chỉ đành trợn trắng mắt, không khách khí vươn tay chọc chọc đúng chỗ cúc áo trên ngực tên kia mà nói: “Này, cơ ngực hơi bị cứng đó!”
Nhắc nhở thế này đủ lộ liễu rồi, chắc tên này cũng phải nói một câu xin lỗi đúng không?
“……”
Sắc mặt Kiều Dã cứng đờ, kinh ngạc mà nhìn ngón tay đang chọc lên ngực mình.
Có ý gì?
Chỗ ngồi bị trưng dụng, cậu đứng ở chỗ này hơn nửa ngày, kết quả nữ sinh trốn học này đánh mạt chược xong lại hấp tấp lao ra.

Cô ta đụng vào người ta thì thôi, giờ còn tranh thủ sờ ngực cậu hả?
Kiều Dã há miệng thở dốc, cố nhịn, thầm nghĩ mình mới tới nên chỉ nhẹ nhàng bâng quơ gạt cái tay kia ra rồi lạnh mặt đi vào trong lớp.

Lúc đi qua cậu chỉ ném lại một câu: “Cảm ơn.”

Từ Vãn Tinh: “……”
Chờ một chút, không xin lỗi còn cảm ơn là có ý gì?
Chẳng lẽ tên kia cho rằng cô đang khen hắn có cơ ngực hả?
Cô trợn mắt há hốc mồm quay đầu lại thì thấy người nọ ngựa quen đường cũ đi đến dãy bàn cuối sau đó lạnh mặt kéo một phần tư cái bàn mạt chược của cô ra.

Cậu khách khí nói với Mập Mạp vừa mới bị đánh tơi tả: “Làm phiền.”
Mập Mạp lập tức nhảy dựng lên, mặt mày hớn hở dọn bàn ghế lại như cũ và nói: “Cậu ngồi đi, mau ngồi.”
Từ Vãn Tinh lộn tiết rồi.
Thằng ranh này là ai? Đụng vào người không xin lỗi lại dám chạy tới lớp người ra ra oai cơ đấy.
Tên mập kia cũng thật là hèn quá, còn chẳng biết tên kia là ai đã khách khí hủy bàn mạt chược đi rồi mời hắn ngồi là sao.
Cô híp mắt, vén tay áo đi vào trong duỗi tay đè lên chồng tài liệu thiếu niên mới vừa lấy ra: “Tôi nói này, cậu làm người có phải hơi kiêu ngạo quá rồi không?”
Kiều Dã dừng một chút mới thử rút đống tài liệu chuyển trường đang bị cô đè trên bàn.

Kết quả sức cô bạn này đúng là lớn, cậu rút không được nên đành ngước mắt nhìn cô hỏi: “Tôi kiêu ngạo lúc nào?”
“Cậu kiêu ngạo lúc nào ấy hả?” Từ Vãn Tinh cười một tiếng, đang muốn nói chuyện thì Mập Mạp ở phía sau vội giữ chặt ống tay áo cô và xen vào: “Này Vãn Tinh ——”
“Đừng xen ngang.” Cô cũng không quay đầu mà hất Mập Mạp ra hùng hổ nói, “Để tôi dạy dỗ tên này cho các cậu xem.”
Vì thế Từ Vãn Tinh không chỉ không trả đống giấy kia cho đối phương mà ngược lại còn ngồi lên bàn, chặn hết đống giấy lại sau đó ngạo nghễ nhìn tên lạ mặt kia từ trên cao rồi chỉ vào biển tên lớp bên ngoài cửa hỏi: “Đây là lớp nào?”
Kiều Dã mặt không biểu tình đáp: “11-3.”
“Cậu biết tôi là ai không?” Cô chỉ chỉ chính mình.
“Tôi phải biết à?” Vẫn là ánh mắt lãnh đạm lạnh băng kia.
Từ Vãn Tinh lập tức xù lông.
Được lắm, thằng ranh này có cá tính.

Lục Trung có nhân vật thế này từ lúc nào vậy? Cái mặt lạnh lùng như đỉnh Thái Sơn bốn mùa không tan.

Nếu không phải hắn chọc tới cô thì với túi da này và can đảm này hẳn sẽ khiến cô có chút thưởng thức.
Từ Vãn Tinh hơi hơi híp mắt khiến đôi mắt vốn hơi xếch lúc này càng giống mắt cáo.
Cô cong eo, móc thẻ học sinh từ bàn mình ra sau đó vẻ mặt sáng ngời nhìn kẻ đối diện nói: “Thân là người của Lục Trung lại không quen biết Từ Vãn Tinh này.

Tôi nói này cậu em, nghé con mới sinh mới không sợ cọp, cậu mới nhập học hả?”
Vừa nói cô vừa không kiên nhẫn hất bàn tay Mập Mạp vẫn đang nỗ lực dò tới trên vai mình.

Từ Vãn Tinh vỗ vỗ cái bàn mình đang ngồi và nói: “Nói cho cậu biết, bàn mạt chược của tôi không ai có thể hủy hết.”
Cuối cùng cô duỗi tay chọc chọc lên ngực thiếu niên trước mặt: “Nể tình cậu mới chuyển đến nên tôi cho cậu một cơ hội nữa.

Vừa rồi cậu đụng phải tôi, lại hủy bàn mạt chược của tôi, thế hiện tại cậu nên nói gì hả?”
Trong phòng học là không khí lặng im.

Sáu người chơi mạt chược, tính cả Từ Vãn Tinh thì có 12 con mắt đều không chớp mà nhìn thiếu niên thần sắc lãnh đạm kia.
Kiều Dã cúi đầu nhìn bàn tay chọc ngực mình sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm người trước mặt: “Từ Vãn Tinh đúng không?”
Từ Vãn Tinh gật đầu: “Nhớ kỹ tên tôi rồi hả? Tốt, nhưng đây không phải câu tôi muốn nghe.”
Cô kéo kéo tai mình, một bộ chăm chú lắng nghe.
Kiều Dã không nhanh không chậm đứng lên, ghế dựa cọ lên mặt sàn phát ra một tiếng két.

Lúc này cậu lại chiếm ưu thế chiều cao, từ trên nhìn xuống nữ sinh đang ngồi trên bàn và lỗ tai mượt mà cô đang lôi kéo.
Sau khi hơi ghé sát cậu khẽ mỉm cười nói: “Cậu nói xem hiện tại tôi mà đi xuống lầu nói với thầy La mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa cậu đều ở trong phòng tụ tập đánh bạc thì ông ấy lại bắt cậu làm bao nhiêu cái ngồm xổm nữa vậy?”
Giọng cậu rất nhỏ, chỉ có Từ Vãn Tinh có thể nghe rõ.

Cô bỗng ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt trợn to, tươi cười thoáng chốc vỡ vụn.
Còn Kiều Dã vẫn mỉm cười, giọng lúc này to hơn: “Thế nên cậu muốn nghe câu này hả?”
“…………………………”
Phòng học buổi trưa chỉ còn tiếng ve kêu, cùng một tiếng chửi ngân dài không dứt.