Chương 137:
Mộ Tấn Dương dường như không nghe thấy, không chỉ không buông tay mà còn dúi đầu vào hõm vai cô cọ cọ giống như một chú cún con.
Xe dừng ở ven đường, vẫn có người qua người lại mà hai người họ lại ở trong này ôm nhau còn ra cái gì.
Giọng Diệp Du Nhiên lạnh đi vài phần: “Mộ Tấn Dương, nếu như anh còn không buông tay, tôi sẽ ném anh ở lại.”
Lời vừa dứt, Mộ Tấn Dương thế mà lại buông cô ra, lười biếng dựa vào đó, đôi mắt khép hờ nhìn cô, ánh mắt mông lung mịt mờ dường như không còn khiếp người như ngày thường.
Diệp Du Nhiên không nhìn anh nữa.
Lái xe đến trước cửa một khách sạn thì dừng lại.
Cô không định đưa Mộ Tấn Dương về nhà.
“Cho tôi một phòng, phiền cô tìm người đưa người đàn ông trong xe tôi lên đó giúp.”
Diệp Du Nhiên đưa người đến xe mình để họ đưa Mộ Tấn Dương lên lầu.
Ai ngờ, tay mấy người này vừa mới động vào Mộ Tấn Dương, đột nhiên anh lại mở mắt, đẩy bọn họ ra, lớn tiếng nói: “Các người cút hết đi, tôi chỉ cần vợ tôi.”
Hai người kia bị Mộ Tấn Dương đẩy ra suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Ánh mắt anh nhìn xung quanh một lát, đột nhiên nhìn chằm chằm nơi có Diệp Du Nhiên, kéo dài giọng: “Bà xã…”
Diệp Du Nhiên hơi sửng sốt, quay đầu nhìn hai nhân viên phục vụ khách sạn đang trợn mắt há mồm đứng bên cạnh.
Ngữ khí áy náy: “Ngại quá, anh ấy uống quá chén, có lẽ là say quá rồi.”
Đi theo còn có cô nhân viên nữ, trong giọng nói cô ấy mang theo sự hâm mộ nhìn Diệp Du Nhiên nói: “Cô à, chồng cô uống say rồi vẫn còn nhớ đến cô, không cho người khác động vào, cô cũng đừng giận anh ấy nữa, đưa anh ấy về nhà đi.”
Cô ấy chỉ cho rằng Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương là hai vợ chồng đang cãi nhau, Diệp Du Nhiên đang tức giận không muốn cho anh về nhà ở.
Đáng tiếc, người chồng tốt đều là của người ta.
Diệp Du Nhiên bị vẻ mặt hâm mộ của cô gái trẻ nhìn đến không biết nên nói gì.
Cô và Mộ Tấn Dương quả thật là vợ chồng, cũng có xảy ra một vài chuyện không vui nhưng dù sao cũng không giống những cặp vợ chồng bình thường khác.
“Làm phiền mọi người rồi.” Với người ngoài đương nhiên Diệp Du Nhiên không cần phải giải thích.
Cô gái trẻ lại cực kỳ nhiệt tình, giúp cô trả phòng rồi còn trả tiền mặt lại cho cô: “Cũng muộn rồi, cô mau về đi, uống rượu xong khó chịu lắm.”
Nói xong còn nháy mắt với cô một cái.
Diệp Du Nhiên phì cười: “Cảm ơn.”
Hai nhân viên phục vụ đều quay vào khách sạn.
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương với khuôn mặt mê man đang ngồi ở vị trí phó lái, đang định đi tới thì đột nhiên thấy anh loạng choạng xuống xe.
Diệp Du Nhiên thấy anh bước đi không vững lắm liền đi tới dìu anh.
Kết quả bị anh tùy tay hất ra, lảo đảo bước về phía trước.
Sau đó dừng trước một cây đèn đường, dang hai tay ôm lấy, miệng nói: “Bà xã, Diệp Du Nhiên…”
Vẻ mặt Diệp Du Nhiên kinh ngạc nhìn Mộ Tấn Dương, mấp máy môi gọi anh: “Trần, Mộ Tấn Dương?”
“Ừm…” Mộ Tấn Dương kéo dài giọng, vì uống say nên tốc độ nói cũng cực kỳ chậm.
Anh ôm cây đen đường một lát rồi nghe hoặc hỏi: “Diệp Du Nhiên, sao em lại trở nên cứng như vậy?”
Nói xong, còn đưa tay sờ tới sờ lui cây đèn đường.
Bây giờ Diệp Du Nhiên thật muốn quay một cái video, đợi sau khi Mộ Tấn Dương tỉnh dậy sẽ lấy video này ra cười nhạo anh.
Nhưng, anh ôm cây đèn đường rồi gọi tên cô, nghĩ lại vẫn là thôi đi.