Chương 161:
Dường như anh ta đã đợi rất lâu rồi, đỉnh núi có gió, kiểu tóc của anh ta cũng bị thổi tung.
Nam Sơn cũng không chào Mộ Tấn Dương trước, mà lại hưng phấn chào hỏi Diệp Du Nhiên: “Cô Diệp, cô đến rồi.”
“Ngài Nam.” Diệp Du Nhiên không hiểu vì sao Nam Sơn lại nhiệt tình với mình như thế.
Sự nhiệt tình của Nam Sơn đem lại cho cô một ảo giác là cô mới thật sự là chủ của anh ta.
“Dẫn bác sĩ đến rồi chứ?” Mộ Tấn Dương xuống xe sau đó, ngẩng đầu hỏi Nam Sơn.
“Sắp đến rồi, chúng ta đi vào trước thôi.” Nam Sơn gật gật đầu, lại nghĩ đến gì đó mở miệng: “Đúng rồi, tôi có dẫn Thịt Bò về luôn.”
Thịt Bò?
Diệp Du Nhiên khó hiểu nhìn về phía Nam Sơn, anh ta còn mua thịt giúp Mộ Tấn Dương à?
Lúc cô nhìn thấy Nam Sơn xách cái gọi là Thịt Bò ra, tâm trạng của Diệp Du Nhiên phức tạp đến khó mà miêu tả.
Một con chó nhỏ tên “Thịt Bò”.
Cô thoáng cái nghĩ đến hôm đó, cô nói với Mộ Tấn Dương, bảo anh nuôi một con chó.
Cho nên, bây giờ Mộ Tấn Dương thật sự nuôi chó à?
Mộ Tấn Dương nhìn thoáng qua Diệp Du Nhiên, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên chưa kịp mất đi trên mặt cô, hài lòng cong cong môi.
Đi về phía trước một bước, nhận lấy lồng sắt trong tay Nam Sơn, xách vào trong biệt thự.
Để lại Nam Sơn và Diệp Du Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ
“Ông chủ của anh, sao. . . . . . anh ấy đột nhiên muốn nuôi chó vậy?” Có lẽ chỉ là hứng thú trong chốc lát thôi nhỉ? Sao có thể vì một câu của cô mà Mộ Tấn Dương thật sự đi nuôi chó được?
Nghĩ đến khả năng này, da đầu cô lập tức tê dại một trận. Cả nhà qua trang mới truyen3 chấm one đọc khích lệ nhóm lên tốt nhé!
Nam Sơn cười kỳ lạ, sau đó ho khan một tiếng, giọng điệu cực kỳ không đứng đắn: “Ông chủ tự mình chọn đấy, phải xinh đẹp này, thông minh này, tính cách khó chịu này, còn phải thích ăn Thịt Bò nữa.”
Diệp Du Nhiên: “. . . . . .” Vì sao nghe thấy mấy miêu tả này lại quen tai vậy nhỉ?
Lúc Diệp Du Nhiên đi vào theo sau đó, trong tay Mộ Tấn Dương đang cầm thức ăn cho chó trêu chọc Thịt Bò.
Dáng người thon dài ngồi xổm trước lồng chó, trên người còn mặc tây trang, dáng vẻ rũ mắt nhìn chó nhỏ ăn thức ăn cho chó khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy ấm áp không hiểu vì sao.
Nam Sơn đi vào theo ở phía sau: “Ông chủ, bác sĩ Lục đã trên đường đi rồi, có lẽ lập tức sẽ đến, Ngọc Hoàng Cung bên kia còn có việc, tôi phải đi trước rồi.”
“Ừm.” Mộ Tấn Dương lên tiếng, viên thức ăn cho chó cuối cùng trong lòng bàn tay cũng bị Thịt Bò cuốn vào trong miệng ăn luôn, Mộ Tấn Dương đứng dậy đi qua bên cạnh rửa tay.
Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng lưng của Mộ Tấn Dương, trên mặt xuất hiện chút lo lắng.
Sau khi đi ra từ đồn công an, anh chưa từng nói chuyện với cô.
Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua Thịt Bò.
Người khác đều nói chó nhỏ hoạt bát nhất, nhưng mà dường như Thịt Bò này cũng không hoạt bát lắm.
Ăn xong thức ăn cho chó Mộ Tấn Dương đút cho nó, nó liền nằm sấp xuống.
Hai chân trước lót phía trước, cái miệng thật dài gác lên trên, hai chân sau cong lại một chỗ, thoạt nhìn rất đáng yêu.
“Thịt Bò.” Diệp Du Nhiên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi tên nó.
Có lẽ là vì chưa nuôi được mấy ngày, cho nên nó vẫn chưa quen thuộc với tên của mình lắm, miễn cưỡng liếc nhìn Diệp Du Nhiên một cái, ngay cả cái đuôi cũng không lắc chút nào.