Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 184




Chương 192:

“Ví của em để ở Ngọc Hoàng Cung , lát nữa tôi bảo Nam Sơn đưa đến đây.” Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Diệp Du Nhiên, Mộ Tấn Dương lên tiếng lần nữa: “Ngủ hồ đồ rồi, chuyện này cũng quên mất luôn?”

Anh vừa nói như vậy, Diệp Du Nhiên cũng muốn thức dậy, nhưng mà, ánh mắt của cô dừng ở quần áo rải rác trên mặt đất. . . . . .

Mộ Tấn Dương nhìn qua theo tầm mắt của cô, vẻ mặt hiểu rõ, đứng trước mặt cô, lần lượt nhặt quần áo bị xé rách của hai người hôm qua lên.

Mặt của Diệp Du Nhiên càng đỏ hơn, nằm xuống vùi mình vào trong chăn.

Mộ Tấn Dương nhặt quần áo của hai người lên, nhìn thoáng qua trên giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.

. . . . . .

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Du Nhiên mới lại bò dậy từ trên giường.

Sau khi chắc chắn Mộ Tấn Dương thật sự không ở trong phòng, Diệp Du Nhiên cắn cắn môi, chớp chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười.



Sau khi cười xong, lại nhíu mày, trên mặt lộ vẻ chán nản.

Cô và Mộ Tấn Dương bây giờ, được tính là quan hệ gì đây?

Ngày hôm qua anh đưa thỏa thuận ly hôn cho cô, sau đó lại giải thích với cô anh cũng có thân thiết với người phụ nữ kia, sau đó hai người bọn họ đã xảy ra chuyện như vậy.

Trước kia, cô từng nghe người ta nói, loại chuyện này, nếu phụ nữ thật sự không muốn, bình thường đàn ông sẽ không thực hiện được.

Thì ra, trong đáy lòng cô, thật sự nguyện ý xảy ra loại chuyện này với anh. . . . . .

Cho nên, thật ra cô thích Mộ Tấn Dương.

Vừa nghĩ như vậy, Diệp Du Nhiên càng nhíu chặt mày hơn.

Người đàn ông cô thích, sau khi đưa thỏa thuận ly hôn cho cô lại lên giường với cô, đã như vậy rồi còn muốn ly hôn, không thể nào!

Diệp Du Nhiên tự suy nghĩ hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống giường đi đến phòng tắm.

. . . . . .



Diệp Du Nhiên tắm rửa, thay quần áo xong đi xuống lầu, bữa sáng của Mộ Tấn Dương cũng sắp nấu xong.

Anh xoay người lấy mật ong, thì nhìn thấy Diệp Du Nhiên đang khoanh tay đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào anh.

Tóc dài xoăn rơi trên đầu vai, con ngươi sáng ngời mà ướt át, màu môi đỏ tươi, khuôn mặt trắng nõn hiện lên tia đỏ ửng khỏe mạnh, trên người mặc áo lông cao cổ màu trắng, vạt áo nhét vào trong váy ngắn chữ A sọc ca rô màu đỏ, trên chân mang giày ống dài đế bằng, lộ ra một đoạn chân trắng nõn.

Trong thời tiết cuối mùa thu, cách ăn mặc như vậy có vẻ rất mát mẻ, hơn nữa, vóc người của Diệp Du Nhiên còn đẹp, nhìn thế nào cũng thấy tươi mát xinh đẹp.

Bị ánh mắt của Mộ Tấn Dương quét nhìn một lần từ trên xuống dưới, Diệp Du Nhiên vốn tự cho rằng rất có khí thế lập tức yếu đi.

Ánh mắt của anh quá mức tập trung lộ liễu, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Diệp Du Nhiên cảm thấy mình giống như không mặc quần áo vậy, không được tự nhiên nghiêng đầu đi.

Khô khan nói một cậu: “Có thể ăn bữa sáng rồi chứ?”

“Đến ngồi đi, lập tức xong rồi.” Mộ Tấn Dương thu lại tầm mắt, xoay người, cong cong khóe môi ở một nơi Diệp Du Nhiên không nhìn thấy.

Trên bàn cơm, hai người mặt đối mặt ngồi ăn bữa sáng.

Sau khi Diệp Du Nhiên ăn liên tục ba lát bánh mì nướng thịt xông khỏi, lại duỗi tay lấy sandwich, dẫn đến ánh nhìn sâu xa thoáng qua của Mộ Tấn Dương.