Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 215




Chương 223:

Mộ Tấn Dương dịu dàng nói: “Được rồi, tôi không làm khó em nữa, ngủ đi.”

Giọng anh vốn đã dễ nghe, bây giờ cố ý dịu dàng làm Diệp Du Nhiên càng không thể chống đỡ nổi.

Tối hôm qua ầm ĩ quá lâu, cho nên khi Diệp Tử Duyệt tỉnh lại thì đã hơi muộn rồi.

Bên cạnh trống rỗng, không có người nào.

Diệp Du Nhiên xoay người ngồi dậy, cầm lấy cái gối bên cạnh và ném mạnh ra ngoài.

Cô không đánh lại Mộ Tấn Dương nên chỉ có thể ném gối của anh cho hả giận.

Cô vừa xuống giường thì cửa phòng ngủ đã mở ra.

Mộ Tấn Dương cũng thu xếp xong cho mình, mặc bộ vest vừa người ôm lấy dáng người dong dỏng cao, gương mặt đẹp trai đầy vẻ dễ chịu: “Em rửa mặt xong đi tới ăn sáng đi, nếu không sẽ lại đến muộn đấy.”

Diệp Du Nhiên đứng ngây người, sau khi nghe Mộ Tấn Dương nói xong mới chợt rúc vào trong chăn. Cô chưa kịp đuổi người, Mộ Tấn Dương đã bình tĩnh đóng cửa lại và đi ra ngoài.



Mãi đến khi cửa đóng lại, Diệp Du Nhiên vẫn cảm thấy choáng váng mơ hồ.

Cô rất khó có thể liên hệ được Mộ Tấn Dương ban ngày và người đàn ông có giới hạn vào buổi tối kia.



Mộ Tấn Dương đóng cửa lại và nới lỏng vạt nhưng vẫn cảm thấy cổ bị thít chặt.

Mộ Tấn Dương lạnh mặt, vừa đi xuống tầng vừa kéo cà vạt.

Khi đến trước bàn ăn, anh dứt khoát kéo cà kéo xuống, lại uống một cốc nước lớn mới thấy đỡ hơn.

Sau đó anh ngồi ở trước bàn ăn với vẻ mặt vô cảm chờ Diệp Du Nhiên xuống cùng ăn sáng.

Bởi vì biết hôm nay mình dậy muộn nên tốc độ của Diệp Du Nhiên nhanh hơn rất nhiều, cô rửa mặt xong vội vàng trang điểm sơ qua rồi xuống tầng.

Chờ tới lúc cô ngồi vào trước bàn ăn mới nhìn thấy vẻ mặt Mộ Tấn Dương giống như có ai đó nợ anh hai mấy tỷ vậy.

Cô suy nghĩ một lát lại cảm thấy hình dung này không đúng lắm. Cho dù có người thật sự nợ Mộ Tấn Dương hai mấy tỷ, sợ rằng anh cũng sẽ không để ý, hai mấy tỉ trong mắt anh cũng chẳng khác nào hai triệu mấy đối với người bình thường.

Cũng không biết tại sao mới sáng sớm mà anh đã bày ra vẻ mặt này rồi.

Diệp Du Nhiên vừa ăn bữa sáng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn anh.



Mãi đến khi ánh mắt Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn qua, giọng nói bình tĩnh không cảm xúc nói: “Em ăn bữa sáng của mình đi.”

Cô có biết cô cứ nhìn anh như vậy sẽ khiến anh rất dễ dàng lại cảm thấy thỏa mãn hay không hả?

Đôi mắt long lanh ánh nước kia thật biết cách cám dỗ, lại làm anh không chịu nổi nhất.

“…” Cô không phải đang ăn sao, đúng là chẳng biết anh làm sao nữa!

Diệp Du Nhiên tự làm mình mất mặt đành cúi đầu, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng của mình, sau đó cầm lấy túi muốn chạy thẳng ra ngoài.

Mộ Tấn Dương nhìn cô nhanh chóng tiêu diệt bữa sáng giống như gió cuốn mây tan, sau đó không nói câu nào đã chạy thẳng ra ngoài thì đen mặt.

“Diệp Du Nhiên!”

“Anh sao vậy? Chẳng lẽ “dượng cả” của anh tới à? Vậy anh tự rót cho mình một chén đường uống đi! Tôi đi trước đây, nếu không sẽ bị muộn mất.”

Diệp Du Nhiên quay đầu mất kiên nhẫn nhìn anh, nói xong cũng không lưu luyến mà chạy ra ngoài.

Mộ Tấn Dương ném dao ăn trong tay sang một bên, cầm cái cà vạt đã tháo xuống trước đó và đi ra ngoài.

Anh vừa đi vừa thắt cà vạt, kết quả lúc đến cửa chính của biệt thự cũng chỉ có thể nhìn thấy được chiếc xe của Diệp Du Nhiên rời đi để lại đám bụi cuộn lên.