Chương 234:
Mộ Tấn Dương gọi tên cô, người đã nhanh chóng đi lên, bước lớn tiến đến gần cô, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, trên mặt mang theo một tia tức giận.
Diệp Du Nhiên ở chung với anh vài tháng, đại khái biết được khi anh nặng nề gọi tên cô là đang tức giận.
Nhưng anh có gì để tức giận chứ, cũng không phải cô cả đêm không về, cũng không gọi điện báo trước, ngày thứ hai còn truyền ra tin đồn xấu với người khác.
“Buông tay.” Diệp Du Nhiên hất tay anh ra, trừng mắt ngửa đầu nhìn anh.
Anh rất cao, cho dù cô đi giày cao gót cũng thấp hơn anh một khoảng.
Đôi mắt đen nhánh của Mộ Tấn Dương khóa chặt trên người cô, khóe môi mím chặt, sắc mặt có chút căng lên.
Qua vài giây, vẻ mặt anh mới đột nhiên thả lỏng vài phần, giọng nói không hiểu sao trở nên có chút ai oán: “Cái gì cũng không cho tôi giải thích, cũng không về nhà, không nghe điện thoại của tôi, không để ý đến tôi, không phải là đang bắt nạt tôi sao?”
Diệp Du Nhiên: “…”
Mặc dù cô cảm thấy lời này của anh có vấn đề nhưng lại không tìm được lời phản bác.
“Được.” Diệp Du Nhiên gật đầu: “Không phải anh muốn giải thích à? Anh thả tôi ra trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Mộ Tấn Dương nghe cô nói vậy, trên mặt xuất hiện vẻ bối rối mất nửa giây dường như có chút không tin cô sẽ nói như vậy.
Diệp Du Nhiên mất kiên nhẫn trừng anh: “Buông tay ra, còn tím mãi làm gì”
Mộ Tấn Dương thấy sắc mặt cô nghiêm túc, lúc này mới buông tay.
Diệp Du Nhiên hất hất tay mình, đi tới ngồi xuống sofa , ném túi sang một bên, vắt chân thon dài lên nhau rồi khoanh hai tay lại: “Nói đi.”
Cô nâng mắt lên nhìn Mộ Tấn Dương, con ngươi chứa nước như viên ngọc sáng, dáng vẻ chăm chú lắng nghe hoàn toàn không tìm ra dấu vết của sự tức giận.
Mộ Tấn Dương dường như không tin lắm lúc này cô lại bình tĩnh như vậy, trong mắt hiện lên một tia hồ nghi.
Không giận anh?
Hôm nay anh gọi điện thoại cho cô, nhưng mà cô không hề bắt máy.
Tìm đến công ty cô cũng trực tiếp làm lơ như không thấy anh.
Sau đó trợ lý gọi điện thoại cho anh, anh không thể không quay về công ty xử lý việc gấp, đoán là cô sẽ không về vịnh Vân Thượng nên trực tiếp đến chung cư của cô.
Mộ Tấn Dương nhìn cô chăm chú vài giây, sau đó đến ngồi xuống đối diện cô.
Gần đây Diệp Du Nhiên đi làm đều mang giày cao gót và đồ công sở, váy chỉ đến đầu gối, cô ngồi xuống như vậy thì váy bị kéo lên một chút, một đôi chân dài càng đáng chú ý.
Sau khi Mộ Tấn Dương ngồi xuống, ánh mắt vừa nhìn đã không tự chủ nhìn mỗi đôi chân trắng trẻo này.
Sau khi Diệp Du Nhiên nhận ra anh đang nhìn gì thì đưa tay cầm túi vừa vứt xuống bên cạnh đập về phía anh: “Nhìn cái gì vậy!”
Trên mặt Diệp Du Nhiên hiện lên sự tức giận, vào lúc này anh nhìn chân cô làm gì!
Đồ khốn khiếp! Đừng nghĩ là cô không biết ánh mắt đấy của anh là đang nghĩ gì.
Mộ Tấn Dương chỉ có thể tránh né, vững vàng bắt lấy túi xách mà cô ném đến, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, đáy mắt hiện lên ý cười.
Như vậy là được rồi.
Mộ Tấn Dương đặt túi của cô sang một bên, giải thích rõ: ” Anh và Cố Hàm Yên chỉ là bạn.”