Chương 350:
Tim Diệp Du Nhiên nảy lên, cô rụt tay về nhưng không rút ra được.
Mộ Tấn Dương nắm tay cô hơi chặt, anh nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, giọng nói trầm thấp, anh cúi đầu dựa sát vào cô, hơi thở quanh quẩn bên tai cô: “Em bỗng nhiên đối xử tốt với anh như vậy, là vì em muốn tiến vào giới giải trí nên muốn đi cửa sau sao?”
“Em không có.” Cô không hề muốn tiến vào giới giải trí thật mà?
“Vậy thì vì cái gì?” Mộ Tấn Dương kéo mạnh cô vào lòng mình.
Anh sờ tóc của cô, lại cúi đầu hôn: “Vậy em muốn làm gì? Hay là lại làm chuyện xấu gì sợ anh tức giận à?”
Diệp Du Nhiên không biết nói gì: “Lẽ nào trong lòng anh, em là người như vậy sao?”
Mộ Tấn Dương chỉ là nhíu mày không nói, Diệp Du Nhiên âm thầm tự kiểm điểm.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Cánh tay để trên eo cô hơi siết mạnh, Mộ Tấn Dương ôm cô thật chặt.
“Chỉ là … quà sinh nhật thôi.” Diệp Du Nhiên cúi mắt, giọng nói có vẻ xấu hổ.
Cô vừa nói vừa duỗi tay ra, chơi đùa cà vạt của anh, chuẩn bị lén kẹp cà vạt cho anh.
Kết quả lại bị Mộ Tấn Dương phát hiện hành động mờ ám của cô, anh lấy chiếc kẹp cà vạt từ trong tay cô.
Diệp Du Nhiên hơi quýnh lên: “Tặng anh đó…”
Vì thế có thích hay không nói mau.
Kết quả, Mộ Tấn Dương chỉ nhìn một cái sau đó nhét vào tay cô: “Giúp anh.”
Vì vậy rốt cuộc có thích hay không?
Diệp Du Nhiên mím môi, cài kẹp cà vạt lên cho anh.
Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn cô một cái, thu hết toàn bộ dáng vẻ vừa xấu hổ vừa như muốn hỏi gì đó của cô vào mắt, sau đó chỉ nói một câu: “Ăn sáng thôi.”
Vì chưa nhận được câu trả lời của Mộ Tấn Dương, nên khi ăn sáng xong, Diệp Du Nhiên vẫn có vẻ rầu rĩ không vui.
Tặng quà cho người khác, đương nhiên hi vọng đối phương sẽ thích.
Nhưng mà Mộ Tấn Dương không hề nói gì thì sao cô biết được rốt cuộc anh có thích hay không?
Ra khỏi cửa biệt thự, Diệp Du Nhiên đang định vào trong xe của mình, thì lại bị Mộ Tấn Dương gọi lại.
“Diệp Du Nhiên, em lại đây.”
“Để làm gì?” Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn anh, nhưng không đi về phía anh.
“Không có sự cho phép của anh thì em không được lái xe.”
Thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, Mộ Tấn Dương bước về phía cô, kéo cô nhét vào trong xe của mình.
“Tại sao em không thể lái xe, em…”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn Diệp Du Nhiên, gắt gỏng ngắt lời cô: “Một người dám lái xe đâm người ngay trung tâm thành phố thì em cảm thấy cô ấy có thích hợp lái xe không?”
Mấy chữ cuối rõ ràng có ý uy hiếp.
Diệp Du Nhiên bất giác ôm đầu: “Em cảm thấy vẫn tốt, dù sao lúc ấy…”
Mộ Tấn Dương liếc cô: “Hử?”
Diệp Du Nhiên: “…”
Mộ Tấn Dương thấy cô không nói gì, hài lòng quay đầu lại lái xe đi thẳng.
Diệp Du Nhiên lặng lẽ thắt chặt dây an toàn cho mình, cô nhớ lúc ấy là vì muốn gọi điện thoại lại cho Mộ Tấn Dương, mất tập trung nên mới xảy ra tai nạn xe.