Chương 355:
Diệp Nguyên Minh nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Diệp Du Nhiên bước nhanh về phía trước ngăn ông ta lại: “Chú có ý gì?”
Chỉ cần nghe thấy người nhà họ Diệp nhắc tới ba mình, Diệp Du Nhiên đều trở nên kích động, luôn cảm thấy sẽ biết được một chút chuyện liên quan tới ba mình từ bọn họ.
“Cô nghĩ sao?” Diệp Nguyên Minh cười mỉa mai một tiếng, chỉnh lại áo vest, rồi đẩy cô ra, đi ra ngoài.
Tiếng đóng sầm cửa làm Diệp Du Nhiên giật mình bừng tỉnh, nhưng cô không tiếp tục đuổi theo nữa.
Cô có thể chắc chắn Diệp Nguyên Minh nhất định biết được chuyện gì đó.
Hoặc là, ông ta hẳn là đã làm gì với ba cô rồi.
Bọn họ đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng với cô như thế thì đối với con trưởng, người có khả năng trở thành người thừa kế của nhà họ Diệp nhất, sao có thể nương tay được?
Diệp Du Nhiên cơ thể run rẩy ngồi xuống.
Cô đưa tay cào cào tóc, để bản thân tỉnh táo lại.
Mặc dù lần trước cô cũng có phỏng đoán như vậy, nhưng lần này cô gần như đã có thể xác định được, chuyện cha cô phải vào tù còn có nội tình.
Hơn nữa, lời nói vừa rồi của Diệp Nguyên Minh chắc chắn có hàm ý.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không ra manh mối, liền quyết định tạm để chuyện này qua một bên.
Cô tìm người mang tài liệu đến rồi bắt đầu nghiên cứu các dự án mà Diệp Nguyên Minh tiếp nhận trước đó.
Diệp Nguyên Minh làm phó tổng giám đốc, các dự án nhận đều là dự án lớn. Ông ta làm thì sẽ dễ dàng, thoải mái hơn, với Diệp Du Nhiên thì có hơi khó.
Một là, cô còn trẻ, kinh nghiệm còn thiếu; hai là, đó đều là dự án với các công ty lớn, ít nhiều bọn họ cũng biết về chuyện của cô, nói không chừng còn đánh giá sai về cô nữa?
Diệp Du Nhiên nghĩ vậy thì bật cười.
***
Đến giờ tan làm, bỗng điện thoại của Diệp Du Nhiên đổ chuông.
Bởi vì chuyện lần trước, nên bây giờ lúc nào cô cũng để điện thoại cạnh người.
Chuông điện thoại vừa reo, cô kêu một tiếng, cô liền bấm nghe máy luôn.
“Chuyện gì vậy?” Cô vẫn chưa làm xong việc, muốn xem thêm được trang nào hay trang đấy.
Mộ Tấn Dương ở đầu dây bên kia nghe được ba chữ lạnh nhạt như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, cũng không nhớ tới là bình thường mình cũng hay nói như vậy với người khác.
Mộ Tấn Dương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Cho em ba phút, hoặc là em xuống hoặc là anh lên.”
Lời vừa dứt, Diệp Du Nhiên liền cuống quýt trả lời: “Em xuống.”
Sau đó, cô cúp máy luôn.
Mộ Tấn Dương nhìn điện thoại bị ngắt, vẻ mặt không thay đổi, đưa mắt nhìn đồng hồ.
Năm giờ hai phút.
Tốt nhất là xuống đúng giờ, nếu không…
Mộ Tấn Dương dựa người ra sau, đứng nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ này cũng vô cùng nghiêm túc.
Trong văn phòng, Diệp Du Nhiên vừa cúp điện thoại liền đem tài liệu chưa xem xong trên bàn ném vào túi xách, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cũng may cô đi giày bệt.
Thực ra thì cô muốn đi giày cao gót, vì lúc đó sẽ luôn có cảm giác được giẫm cả thế giới dưới chân. Nhưng mấy hôm nay Mộ Tấn Dương đều không cho cô đi.