Chương 472:
Cô nghi hoặc quay sang nhìn Mộ Tấn Dương, đúng là anh xem một cách rất tùy tiện…
Cô không nói gì nữa, ôm hộp hoa lên tầng, nhân lúc Mộ Tấn Dương vẫn chưa nhìn thấy hộp hoa này, nhanh chóng nhìn xem là ai tặng, cũng tiện bề chuẩn bị tiêu hủy chứng cứ.
Tuy cô tạm thời vẫn chưa tha thứ cho ý định của Mộ Tấn Dương, nhưng cũng không nghĩ đến việc cố ý chọc tức anh.
Cô biết Mộ Tấn Dương là một người rất nhỏ nhen.
***
Trở về phòng ngủ, cô tháo hộp ra nhìn, trong đó là một bó hoa hồng vàng, và một tấm thiệp lớn.
Diệp Du Nhiên chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Trên tấm thiệp không đề tên người gửi cũng không có nhiều lời dư thừa, chỉ vẽ hai hình chibi, nhìn quần áo cũng biết được là một nam một nữ.
Cô gái trong hình đang chống nạnh, gương mặt rất tức giận nói gì đó, người con trai đang ngồi trên mặt đất, gương mặt tỏ vẻ hối lỗi, phía bên cạnh còn vẽ thêm vài nét bút, người con trai trông có vẻ đang run rẩy, bên cạnh viết ba chữ “Anh sai rồi”.
Bởi vì là hình chibi, vì vậy biểu cảm rất khoa trương, cũng rất sinh động, nhìn cũng có vẻ đáng yêu, Diệp Du Nhiên không nhịn được mà bật cười.
Không đúng, hai hình chibi này trông có vẻ rất quen mắt…
Cô lại lên mạng tra ý nghĩa của hoa hồng vàng, trong lòng đã có đáp án.
Cô cất hoa vào trong hộp, giấu tấm thiệp trên người mình, quay người xuống tầng.
***
Trong phòng khách, TV vẫn đang bật kênh chiếu phim hoạt hình, Mộ Tấn Dương đang vò đầu ngồi trên sofa, không ngừng đứng lên rồi lại ngồi xuống, trông anh có vẻ đang rất lo lắng.
Thịt Bò không biết đã trèo lên sofa từ lúc nào, đang quỳ trên đó, chớp chớp mắt nhìn màn hình TV.
Diệp Du Nhiên cố ý tỏ vẻ bình tĩnh bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thịt Bò, nó liền chui vào trong lòng cô.
Cô ôm lấy Thịt Bò, khẽ vuốt ve lông của nó: “Biết rồi, cùng nhau xem hoạt hình đi.”
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô, ánh mắt dừng trên người Thịt Bò hai giây, giọng nói không nghe ra bất kì cảm xúc nào: “Lúc trở về em ôm cái gì vậy?”
“Có gì đâu.” Diệp Du Nhiên ôm lấy Thịt Bò trêu chọc nó, ánh mắt hướng về phía TV, không chút xê dịch.
“Không được phép nói dối.”
“Được thôi.” Gương mặt Diệp Du Nhiên trở nên bất lực quay sang nhìn anh: “Là hộp hoa, nghe nói người tặng là đàn ông, có điều là một người phụ nữ đã có chồng, đương nhiên em biết giữ trọn đạo làm vợ, vì vậy nên đã vất đi rồi.”
Nói xong, cô híp mắt cười quay đầu lại: “Có phải đang muốn khen em hay không?”
Khen cái con khỉ!
“Đúng vậy.” Mộ Tấn Dương nói xong liền quay đầu sang chỗ khác, mím chặt môi lại, đến cả hơi thở cũng lộ ra vẻ “anh đang rất tức giận, đừng có lại gần chọc giận anh”.
Diệp Du Nhiên cố nhịn ý cười trong lòng, lần đầu tiên cô không sợ dáng vẻ tức giận, lạnh lùng này của anh.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Mộ Tấn Dương tức giận quay sang nhìn cô, nói xong dường như lại nghĩ đến điều gì đó, nhấc con chó đang làm ổ trong lòng Diệp Du Nhiên lên.
Giữa tiếng kêu nức nở của Thịt Bò, Mộ Tấn Dương ném nó xuống sàn nhà: “Đang nói mày đấy.”