Chương 477:
Sau khi Diệp Du Nhiên đọc lại một lần, gương mặt lập tức ửng đỏ, đến cả đôi tai của cô cũng nhiễm sắc hồng.
Cô cắn răng mắng anh: “Vô lại!”
Bình thường nhìn thì cao ngạo, lạnh lùng, vừa lên giường cứ như trở thành một con người khác.
“Vô lại cũng chỉ có mình em biết, ngoan, đừng động…”
“Đang là ban ngày đấy!”
“Ra là em thích buổi tối à? Yên tâm, tối nay có thể tiếp tục…”
***
Xong chuyện, Diệp Du Nhiên mệt đến mức không thể nhấc nổi tay.
“Cạch.”
Cửa phòng tắm được mở ra, Mộ Tấn Dương từ phía trong bước ra.
Diệp Du Nhiên giống như nhìn thấy một sinh vật đáng sợ nào đó, không khỏi kéo kéo chăn, quấn chặt cơ thể của cô lại, chỉ để lộ đôi mắt ra phía ngoài.
Mộ Tấn Dương thấy vậy, khẽ cong môi, nở một nụ cười rạng rỡ như gió xuân.
Anh vừa bước đến gần, Diệp Du Nhiên liền cảm nhận được hơi nóng của nước, và cả mùi sữa tắm trên cơ thể anh.
“Tránh ra!”
Diệp Du Nhiên không vui trừng mắt với anh, đôi lông mi dài giống như hai chiếc quạt nhỏ, khẽ phe phẩy.
Ý cười trên gương mặt Mộ Tấn Dương không hề giảm bớt, tim anh cảm thấy ngứa ngáy như có một chiếc lông vũ chạm vào, không kìm được mà đưa tay ra sờ vào đôi lông mi dài mà cong của cô.
Chơi đùa một lúc rồi so sánh lông mi của Diệp Du Nhiên so với lúc trước, anh mới rút tay về: “Sao lại dài được như vậy? Hồi nhỏ đã từng cắt sao?”
Anh nghe nói những người có lông mi dài, là do hồi nhỏ đã từng cắt qua.
Diệp Du Nhiên lớn tiếng nói: “Cắt cái con khi, em sinh ra đã vậy rồi! Trời sinh đã đẹp!”
Mộ Tấn Dương nghe cô nói vậy, khẽ híp mắt lại, không nói gì nữa.
Diệp Du Nhiên ý thức được bản thân vừa nói điều gì, khẽ hắng giọng để che dấu, rồi kéo chăn lên qua đỉnh đầu.
Mộ Tấn Dương buồn cười, bọc chăn lại rồi ôm cô lên, giọng nói mang vẻ dò hỏi: “Trời sinh sao? Nếu như sau này sinh con gái giống em, chắn chắn nó cũng sẽ rất xinh đẹp.”
Vừa nói xong, không khí liền trở nên kì lạ.
Diệp Du Nhiên thấy anh nhắc đến con cái, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng không nói gì.
Ngược lại là Mộ Tấn Dương, dường như anh có hơi căng thẳng, nắm chặt lấy tay cô: “Ý anh là, sau này…”
“Ừm.”
Diệp Du Nhiên khẽ đáp lại một tiếng, đưa tay khẽ đẩy anh ra, giữa hai người xuất hiện một khoảng cách, sắc mặt anh khẽ thay đổi, Diệp Du Nhiên có thể dễ dàng thấy được sự bất lực trên gương mặt anh.
Dường như cảm thấy bản thân đã nói sai, anh khẽ nhíu mày, mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được, chỉ nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên kéo kéo chăn nhìn anh, có chút bất lực đưa tay ra khẽ xoa mi tâm của anh: “Đã già hơn em rồi lại còn hay nhíu mày.”
Sao trước kia cô lại không nhận ra, người đàn ông này cũng có những lúc bất lực chứ?
“Chuyện con cái, chúng ta thuận theo tự nhiên có được không?” Diệp Du Nhiên hỏi anh.