Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 483


Diệp Du Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Cố Hàm Yên chạy đến sau lưng Mộ Úc Xuyên.

Cô ta cũng nhìn thấy Diệp Du Nhiên, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó cười nói: “A, là cô Diệp.”

Cố Hàm Yên cười lên trông rất đẹp, nếu như Diệp Du Nhiên là một người đàn ông, cô chắc chắn sẽ không có sức chống cự nào đối với Cố Hàm Yên như thế này.

Đáng tiếc là cô và Cố Hàm Yên là tình địch của nhau.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí, trong nụ cười của Cố Hàm Yên hàm chứa châm chọc, biểu cảm của Diệp Du Nhiên lạnh lùng.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, mọi người ở cùng nhau sẽ rất náo nhiệt, không phải là ăn tết cần phải vui vẻ hả?”

Trong giọng nói của Mộ Úc Xuyên tràn đầy thái độ không khoan nhượng, nhưng rõ ràng nếu so sánh với thái độ khi đối mặt với Diệp Du Nhiên lúc nãy thì đã khá hơn rất nhiều.

“Dạ, con biết rồi.” Cố Hàm Yên nghe vậy thì cực ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Dường như Mộ Úc Xuyên cảm thấy rất hài lòng, ừ một tiếng liền xoay người rời đi.

Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua bóng lưng của Mộ Úc Xuyên mới đi khỏi, mi tâm cau lại.

Mộ Úc Xuyên muốn vào sống trong biệt thự à? Ông ta còn để Cố Hàm Yên vào ở chung?

Diệp Du Nhiên mím chặt môi, trên mặt đã giăng kín sương lạnh.

Gừng càng già càng cay mà!

Mộ Úc Xuyên đã sống hơn nửa đời người, chắc chắn đã thấy rõ ý đồ của Cố Hàm Yên đối với Mộ Tấn Dương.



Tự ông ta không chủ động ra tay, lại cứ khăng khăng để Cố Hàm Yên vào đây ở, rõ ràng là muốn khiến cho Diệp Du Nhiên khó coi.

Cố Hàm Yên đi về phía trước một bước, mỉm cười nhìn về phía Diệp Du Nhiên, trong giọng nói mang theo vẻ khiêu khích: “Đã lâu không gặp, nhìn khí sắc của cô cũng không tốt lắm đâu.”

“Bởi vì gần đây Mộ Tấn Dương thích ăn chay, nên trong nhà nấu toàn món chay, tôi có chút không quen, khó tránh khỏi việc khí sắc hơi kém.”

Nhưng thật ra gần đây cô nghe đến đồ ăn mặn đã cảm thấy khó chịu, cứ liên tục mấy ngày nay đều như vậy, nhưng cô lại không thể uống thuốc.

Khí sắc có tốt hay không, ngược lại cô cũng không chú ý nhiều, cho dù khí sắc không tốt thì sao chứ? Cô đây mỗi ngày đều có thể ăn thức ăn do tận tay Mộ Tấn Dương làm.

Đương nhiên Cố Hàm Yên nghe rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Du Nhiên, ý cười trên mặt của cô ta càng sâu hơn, trong con ngươi lại hiện lên sự lạnh lẽo, giọng nói bị ép đến trầm thấp: “Để tôi nhìn xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu nữa.”

“Tỉnh rồi à.”

Không đợi Diệp Du Nhiên mở miệng, Mộ Tấn Dương đã bước ra từ bên trong.

Nhiệt độ trong biệt thự vừa phải, anh chỉ bận một cái áo sơ mi đen.

Ánh mắt sắc bén của cô phát hiện áo mà anh đang mặc trên người là món quà sinh nhật mà lúc trước cô tặng cho anh.

U uất nơi đáy lòng mới tán đi một chút, cô trực tiếp đi lên phía trước, đứng trước mặt Mộ Tấn Dương: “Em cảm thấy có chút khó chịu, anh sờ sờ thử xem có phải là em phát sốt rồi không?”

Diệp Du Nhiên nói xong liền kéo tay anh đặt lên trên trán của mình.

Mộ Tấn Dương nghe như vậy, chân mày anh chau lại, đem lòng bàn tay đặt trên trán của Diệp Du Nhiên, nửa ngày mới rút lại, trong giọng nói mang theo chút lo lắng nho nhỏ không khó phát hiện được: “Để tôi gọi bác sĩ đến.”

Nói xong, anh xoay người đi xuống lầu.