Cô quay đầu nhìn An Hạ, cô ấy cúi gằm đầu xuống, tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn và kính nể, tựa như cô học trò nhỏ đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm của mình, Diệp Du Nhiên thấy bộ dạng ấy mà không khỏi buồn cười.
Mộ Tấn Dương đáng sợ đến mức này sao?
Đến nỗi lúc nhìn thấy anh ấy là phải cong đuôi, tỏ vẻ ngoan ngoãn như học sinh à.
“Bọn tôi chuẩn bị về nhà rồi, có cần đưa cô về trước không?”
Cách nói chuyện của Mộ Tấn Dương với An Hạ, đã tốt hơn nhiều so với lúc anh nói chuyện với người khác rồi.
Nhưng trong lòng An Hạ hiểu rõ, Mộ Tấn Dương nào có ý muốn đưa cô về nhà, rõ ràng là muốn đuổi cô đi thì có…
“Không cần đâu, tôi còn có việc phải làm nữa, Du Nhiên cảm thấy không khỏe trong người, anh đưa cô ấy về nhà trước đi.”
An Hạ nói dứt lời bèn bỏ đi như chạy trốn.
Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng lưng An Hạ, trong lòng thầm thấy khinh bỉ cô ấy.
“Đi thôi.” Mộ Tấn Dương không buồn quan tâm xem An Hạ chạy nhanh đến mức nào, trong mắt của anh chỉ có một mình Diệp Du Nhiên mà thôi.
Diệp Du Nhiên bị anh đẩy vào xe, rốt cuộc mới tìm được cơ hội để hỏi thăm vài chuyện.
“Ông ngoại anh, sao đột nhiên lại…” lại tỏ ra thân thiết với em thế?
“Có thể vì ông ấy đã nghĩ thông rồi.” Mộ Tấn Dương quay sang nhìn dáng vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi của cô.
Đôi mắt hoa đào đang mở to của cô trông đến là đáng yêu, Mộ Tấn Dương vừa khởi động máy xe, vừa vươn tay ra xoa mặt cô: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, hai bữa nữa chúng ta sẽ dọn về biệt thự.”
“Ừm.” Diệp Du Nhiên cảm thấy mình nên vui mừng mới đúng, nhưng không biết vì sao cô lại không vui cho nổi.
Giọng nói của Mộ Tấn Dương lại vang lên một lần nữa: “Cố Hàm Yên sẽ dọn ra ngoài ở.”
“Thật sao?” Diệp Du Nhiên nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh, giọng điệu có vẻ mừng rỡ.
Mộ Tấn Dương nở nụ cười đầy ẩn ý, Diệp Du Nhiên lúng túng, quay đầu trông sang hướng khác, mím môi không lên tiếng nữa.
“Anh cười gì mà cười?”
Diệp Du Nhiên quay lại, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Nụ cười trên gương mặt Mộ Tấn Dương tắt đi, anh nghiêm mặt nói: “Bởi vì anh thấy vui.”
Buổi chiều hôm đó, Mộ Tấn Dương không ra ngoài nữa.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại bèn tắt máy, ngồi trên thế sô pha ôm Diệp Du Nhiên, cùng cô xem tivi.
Diệp Du Nhiên cầm đồ mốt bấm đổi kênh, lại vừa khéo nhìn thấy quảng cáo sữa bột cho trẻ sơ sinh.
Nhìn thấy sữa bột và đứa trẻ non nớt, đáng yêu trên màn hình ti vi ấy, Diệp Du Nhiên sực nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy của An Hạ và cô.
Có phải cô mang thai rồi không?
Trước đây hình như đúng là có mấy lần cô với Mộ Tấn Dương không sử dụng biện pháp an toàn…
Vừa nghĩ đến khả năng này, sống lưng Diệp Du Nhiên lạnh buốt.