Mặc dù mọi người đều nói sếp mới nhậm chức đều gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng gây khó dễ cho người ta cũng đã đủ rồi, không thể ép người quá đáng, làm ra vẻ tự cao tự đại.
Có người bắt đầu dỗ dành: “Tửu lượng của tổng giám đốc Diệp tốt thật, ly này để tôi kính cô.”
Diệp Du Nhiên mỉm cười, giơ ly rượu trên tay lên.
Nhưng cô biết rằng, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, chưa hết ba, bốn tiếng đồng hồ thì bữa cơm này không tàn được.
Trước đây Diệp Du Nhiên không hay uống rượu, nhưng không đồng nghĩa với việc tửu lượng của cô không tốt.
Có mấy người muốn chuốc rượu Diệp Du Nhiên, nhưng được cái bọn họ vẫn còn nhớ cô là “Hoàng thân quốc thích”, bởi vậy cũng không dám chuốc rượu quá mức.
Diệp Du Nhiên cắn răng, uống từng ly một, trong giữa bữa tiệc, cô bèn tìm cơ hội mượn cớ đi vào nhà vệ sinh.
“Ọe.”
Cô nằm rạp trên bồn rửa tay, móc cổ họng cho mình ói ra.
Sau khi nôn thốc nôn tháo một hồi lâu, đến lúc cảm thấy mình sắp nôn cả dạ dày ra ngoài, mới dễ chịu hơn một chút.
Vốc nước lạnh vỗ lên mặt, tinh thần Diệp Du Nhiên hăng hái trở lại, cô chuẩn bị quay trở về phòng.
Kết quả vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, bèn nghe thấy có tiếng người vang lên ở phía ngoài: “Thịt Bò!”
Thịt bò?
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy hoa mắt, một hình bóng nhanh nhẹn bổ vào người cô.
“Gừ gừ…Ấu ấu ấu”
Thân mình đầy lông của nó bổ nhào lên người Diệp Du Nhiên, làm cô lảo đảo lùi về sau vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững được.
Diệp Du Nhiên bình tĩnh đưa mắt nhìn thử, con vật nhào vào lòng cô là một chú chó Collie đã trưởng thành, cô nhớ đến giọng nói khi nãy, bèn thăm dò thử: “Thịt Bò?”
Sau khi con chó lông xù cỡ vừa nghe thấy giọng nói của cô bèn rên rỉ vài tiếng, rồi vùi đầu vào lòng Diệp Du Nhiên, miệng nó không ngừng phát ra những tiếng “ử ử ử ử”.
Giống như đang làm nũng, mà cũng giống như đang tủi thân.
Trong lòng cô chợt thấy xao động, bèn vươn tay xoa đầu Thịt Bò, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Mày đã lớn đến vậy rồi, còn thích làm nũng nữa, lúc chị đi mày vẫn còn nhỏ, thế mà bây giờ mày vẫn còn nhận ra chị…”
Năm ấy cô ép Mộ Tấn Dương, bắt anh ta nuôi chó, không ngờ rằng cho đến ngày hôm nay, cô thật sự cảm thấy chó còn chung tình hơn cả người.
Thịt Bò dụi vào người cô một lúc, rồi lại hít thở thật sâu, nó kêu “gâu gâu” vài tiếng, giống như đang chê mùi rượu trên người cô hôi quá.
“Chê chị hả” Diệp Du Nhiên bất mãn ôm đầu nó.
Vào đúng lúc này, có tiếng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên từ phía bên kia cầu thang: “Để lạc ở đây à?”
Giọng nói này?
Là của Mộ Tấn Dương.
Sắc mặt Diệp Du Nhiên chợt thay đổi, cô xoa đầu Thịt Bò, khe khẽ dặn dò nó, giọng nói nhuốm vẻ lo lắng: “Ba mày đến đón mày rồi kìa, mau về đi.”
Thịt Bò nghiêng đầu nhìn cô, nó chơm chớp đôi mắt sáng lóng lánh, trông vừa có vẻ vô tội vừa có vẻ ngây ngô.