Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 560


Cô lập tức nhấc chân bước ra khỏi nhà vệ sinh, không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa.

Rồi tựa như chợt nghĩ đến điều gì đấy, lại quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Mong anh nhanh chóng giải quyết dứt điểm vụ ly hôn đi thôi.”

Ra đến bên ngoài nhà vệ sinh, Diệp Du Nhiên mới hiểu vì sao bên trong ầm ĩ như vậy mà không có ai đi vào.

Nam Sơn dắt một theo môt nhóm đàn em đứng canh chừng trước cửa, nhìn thấy Diệp Du Nhiên đi ra bèn bực bội nói: “Cô Diệp, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Diệp Du Nhiên hờ hững đáp.

Diệp Du Nhiên lại nghĩ đến cảnh tượng ồn ào trong nhà vệ sinh và những lời cô đã nói ban nãy, chắc chắn Nam Sơn đã nghe thấy, cũng đoán ra được rồi, gương mặt cô thoáng có vẻ lúng túng.

Thật ra Nam Sơn rất bận rộn, không cần phải dắt người đến đây canh chừng.

Nhưng sau hai năm xa cách, Diệp Du Nhiên đã trở về, anh ta không khỏi thấy tò mò trong lòng.

Nam Sơn có lòng muốn xóa tan bầu không khí lúng túng tại thời điểm này, bèn nói: “Cô Diệp vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy.”

“Nam Sơn, cậu rảnh rỗi lắm à?”

Giọng nói yếu ớt của Mộ Tấn Dương vang lên trước, rồi cơ thể cao ráo của anh lập tức xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Diệp Du Nhiên không muốn gặp anh ta, bèn quay người bỏ di.

Cô vừa đi vừa cởi áo khoác xuống, nhìn hai lỗ rách vì bị chó cắn mà khóc không ra nước mắt.

Lúc về đến phòng ăn riêng, mọi người đã bắt đầu uống rượu chặp hai.

Một số người uống rượu vào người, dưới tác dụng của men say, nói năng cũng không kiêng dè nhiều như lúc tỉnh táo nữa.



Thấy Diệp Du Nhiên đi vào phòng, có người lập tức bước đến, dang tay muốn khoác lên vai Diệp Du Nhiên, ậm ờ nói: “Tổng giám Diệp quay trở về rồi, chúng tôi còn nghĩ cô chạy mất rồi chứ.”

Diệp Du Nhiên bình tĩnh né tránh cánh tay của anh ta, gương mặt có vẻ lạnh nhạt: “Ngài nói sai rồi, hôm nay tôi là người mời khách kia mà, sao mà chạy được chứ? Ngài nói thế không hay chút nào, phải tự phạt mới được đấy nhé.”

Một tiếng “Ngài” thốt ra từ miệng cô, khiến cho người nọ tỉnh táo quá nửa.

Bởi vì chuyện xảy ra hồi ban nãy, tâm trạng Diệp Du Nhiên cũng không tốt là bao.

Cô đi thẳng vào trong, tự rót đầy ly rượu cho mình.

Rồi nâng ly lên cao, trịnh trọng nói: “Từ lúc mua lại truyền thông Diễn Tuyệt cho đến nay, cả thảy thành công mà công ty đạt được đều nhờ có công sức của mọi người, tôi thay mặt chủ tịch hội đồng quản trị, kính mọi người một ly.”

Sau khi uống cạn, cô lại rót thêm một ly nữa: “Còn ly này, là tự tôi kính mọi người…”

Diệp Du Nhiên cũng không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu.

Lúc tàn bữa, cô gắng gượng xếp người đưa nhân viên cấp cao về nhà rồi mới đỡ trán, ngồi phịch xuống ghế sô pha, lười nhác chẳng buồn nhúc nhích.

“Tổng giám?” Trong bữa cơm, Lê Bách Lạc uống khá ít, cô ta cầm ly nước sang đưa cho Diệp Du Nhiên: “Cô uống nước đi.”

“Cảm ơn.”

Diệp Du Nhiên nhận lấy, hớp một ngụm, cô lần mò lấy tấm thẻ từ trong túi ra, đưa cho Lê Bách Lạc: “Cô đi tính tiền đi.”

Lê Bách Lạc cầm thẻ ra khỏi phòng, rồi nhanh chóng quay trở lại.

“Đã tính tiền xong rồi? Về thôi ạ.”