Chương 551:
Có lẽ Mộ Úc Xuyên cảm thấy quanh co lòng vòng cũng chỉ tốn thời gian.
“Ta cũng không phải kiểu trưởng bối cứng nhắc không hiểu chuyện, nhưng ta khó có thể tiếp nhận được, Tấn Dương là đứa cháu ngoại mà ta yêu quý nhất, trong mắt ta nó vô cùng quý giá, cho nên, cô Diệp, ta không thể tránh khỏi việc sẽ làm khó cô, xin cô tha lỗi.”
Lời này của Mộ Úc Xuyên khiến Diệp Du Nhiên không biết phải phản ứng thế nào.
Cuối cùng, Diệp Du Nhiên nhếch môi, nhẹ gật đầu: “Cháu có thể hiểu được.”
“Chúng ta tiếp tục, điểm tâm buổi chiều ở đây rất khá.” Mộ Úc Xuyên nói, sau đó cầm một miếng bánh ngọt, ánh mắt sáng lên giống như đứa trẻ nhận được món đồ chơi mà mình yêu thích.
Diệp Du Nhiên nhẹ gật đầu, không nói gì.
Diệp Du Nhiên ngồi cùng Mộ Úc Xuyên đến chiều.
Mộ Úc Xuyên là người rất hay nói, dường như ông ấy rất thích thành phố Vân Châu, luôn hỏi Diệp Du Nhiên rất nhiều vấn đề.
Mặc dù suy nghĩ của Diệp Du Nhiên không ở chỗ này, nhưng vẫn trả lời từng câu hỏi của ông.
Cô nghĩ nếu như Mộ Úc Xuyên không phải ông ngoại của Mộ Tấn Dương, hai người không phải có thân phận và lập trường như vậy, có lẽ cũng có thể trở thành bạn bè.
…
Đến lúc rời đi, đã là năm giờ ba mươi phút.
Mộ Úc Xuyên và Mộ Chính đi trước, cô đứng ở trước cửa nhà hàng nhìn hai người lên xe, sau khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới trở lại xe của mình.
Cô mở điện thoại ra thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Mộ Tấn Dương gọi tới.
Trước đó lúc vào phòng ăn, cô đã cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng.
Ngón tay đặt trên số điện thoại của Mộ Tấn Dương hai lần, sau đó quyết định gọi lại.
Đột nhiên, rất muốn nghe giọng nói của anh.
Bây giờ cả người cô hoàn toàn không có trọng lượng, trống rỗng, trong lòng hốt hoảng.
Điện thoại vừa được kết nối, chỉ nghe thấy giọng nói tức giận của Mộ Tấn Dương: “Diệp Du Nhiên, tại sao em vẫn chưa trở về?”
Cảm xúc của Diệp Du Nhiên không được tốt, chỉ nhẹ giọng trả lời một câu: “Lập tức trở về.”
Đầu bên kia im lặng một lát, rất nhanh lại vang lên giọng nói trầm thấp của Mộ Tấn Dương: “Sao vậy?”
“Không sao cả.” Diệp Du Nhiên đặt tay lên vô lăng, duy trì một tư thế cổ quái dị thường nghe điện thoại.
“Tôi tới đón em.”
“Không cần, em lập tức trở về.”
Diệp Du Nhiên nói xong câu này, liền cúp điện thoại.
Thật ra cô không hề muốn trở về chút nào.
Diệp Du Nhiên hít sâu một hơi, lái xe hướng về khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu.
Kết quả là chưa lái đi được bao xa thì chiếc xe bị chặn lại.
“Xin chào, xin cho hỏi ngài biết phía trước có chuyện gì sao?” Diệp Du Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, hỏi một người đang đứng trước mặt.
Người kia nhìn lại, thấy người đẹp xe sang, vội vàng trả lời: “Phía trước có tai nạn xe, đang kiểm tra bằng lái xe.”
Bằng lái xe…
“Cám ơn.” Diệp Du Nhiên gật đầu nói cám ơn, sau đó quay người lại.