Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 584




Chương 557:

Mộ Tấn Dương hận muốn chết bộ dáng lãnh đạm này của cô: “Ông ngoại là một người cường thế, ông ấy đối với vợ tương lai của tôi cũng có tiêu chuẩn nhất định, cho nên tôi không thể mạo hiểm ngay từ lần đầu tiên đã dẫn em đến trước mặt ông ấy. Tôi biết ông ấy đã bí mật tra thông tin của em, cũng biết ông ấy sẽ chủ động tìm em, đó là cách của ông ấy. Nhưng cho dù ông ấy có nói cái gì em cũng không được phép nghe, cũng không cho tin.”

Mộ Tấn Dương nói xong một đoạn này cũng đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào Diệp Du Nhiên.

Không ai có thể hiểu rõ tính tình của Mộ Úc Xuyên hơn anh.

Tính cách của Mộ Úc Xuyên rất cường thế, đối với Diệp Du Nhiên chắc chắn có rất nhiều bất mãn, cho nên anh không thể trực tiếp mang Diệp Du Nhiên đi gặp ông ta.

Nếu như anh càng biểu hiện mình quan tâm đến Diệp Du Nhiên, chắc chắn sẽ nhận được hiệu quả ngược từ Mộ Úc Xuyên.

Cả đời Mộ Úc Xuyên là một người cao ngạo, cho dù có muốn làm khó Diệp Du Nhiên cũng không dùng đến mấy chiêu đen tối, cho nên Mộ Tấn Dương mới không ngăn cản ông ta tìm Diệp Du Nhiên.

Đối với lời nói của Mộ Tấn Dương, Diệp Du Nhiên từ chối cho ý kiến.

“Đúng, là anh biết hết tất cả mọi chuyện, anh hiểu rõ ông ngoại của anh, anh cũng phân ra chuyện nặng chuyện nhẹ, tất cả quyết định của anh, anh cũng không hề làm sai gì cả.” Chẳng qua là lựa chọn giấu diếm cô mà thôi.



Anh có lỗi gì đâu chứ?

Mộ Úc Xuyên là ông ngoại của anh, là người thân có quan hệ máu mủ, đương nhiên anh phải quan tâm đến cảm nhận của Mộ Úc Xuyên.

Thế nhưng cô thì sao? Bị anh giấu diếm, đáng đời hoàn toàn không biết gì cả, đáng đời hao tâm tổn lực đi tìm thật giả, cuối cùng lại cảm thấy mình giống như gây một trò cười.

Mà giải thích này của anh cũng không giống như giải thích, nghe cũng cực kỳ chói tai.

Diệp Du Nhiên cảm thấy mình càng buồn ngủ.

“em đi lên nghỉ ngơi trước đây.”

Mộ Tấn Dương cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Diệp Du Nhiên trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường không bao lâu liền ngủ mất.

Cô bị tiếng ồn đánh thức.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân bình bịnh, còn có âm thanh trầm thấp do vật cứng va chạm vào vách tường.

Cô khoác quần áo lên đi ra, nhìn thấy ở hành lang có vệ sĩ đang nhấc thứ gì đó.



Những người vệ sĩ kia nhìn thấy Diệp Du Nhiên đều sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, sau đó khẽ gật đầu nhìn về phía cô, rồi lại nhấc đồ vật lên tiếp tục đi.

Diệp Du Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, liền chuẩn bị đến phòng làm việc tìm Mộ Tấn Dương.

Cô mới vừa bước đến trước cửa, cửa phòng làm việc đã bị người khác mở ra từ bên trong.

Đột nhiên nhìn thấy người xuất hiện trong tầm mắt là Mộ Úc Xuyên, Diệp Du Nhiên liền giật mình: “Ông cụ Mộ.”

Mặc dù hôm qua Mộ Tấn Dương cũng xem như là giới thiệu cô với Mộ Úc Xuyên, nhưng thái độ của Mộ Úc Xuyên vẫn rất rõ ràng là không thích cô.

Đã như vậy thì cô cũng không cần phải lấy mặt nóng dán mông lạnh.

“Ừ.” Sắc mặt Mộ Úc Xuyên rất khó coi, hình như là đang ôm cục tức rất lớn.

Đúng vào lúc này, trong phòng lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

Âm thanh có chút xa chút gần: “Ông ngoại, con ở bên ngoài cũng rất thuận tiện, bình thường…”

Là giọng nói của Cố Hàm Yên.