Diệp Du Nhiên siết chặt nắm đấm của mình, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn Huỳnh Tiến Dương: “Không thể nào! Ba tôi chỉ bị đi tù có thời hạn! Chứ không phải là tử hình, ông ấy sao mà chết được!”
Lúc đó cô mới có 9 tuổi, rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng mà chuyện này cô nhớ rất là rõ, lúc đó chuyện này còn được công bố trên báo mà.
“Bọn họ nói thì em tin?” Trên khuôn mặt của Huỳnh Tiến Dương lộ ra một nụ cười trào phúng.
Sau đó anh khom người xuống, từ từ tiến sát Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên mang theo sắc mặt chán ghét lùi lại về sau, khuôn mặt của Huỳnh Tiến Dương dừng lại ở nơi cách cô khoảng một tấc, rồi chậm rãi lên tiếng: “Ông ấy chặn đường của người khác, còn thế tội cho người khác, em cảm thấy mấy người đó sẽ để cho ông ấy sống sao?”
“Câm miệng!” Diệp Du Nhiên hét lớn lên, nhưng khóe mắt cô lúc này đã đỏ bừng.
Trong lòng cô rất rõ, những lời của Huỳnh Tiến Dương không có chỗ nào là không có lý.
Hơn nữa thần sắc của anh ta cũng không giống như là đang nói dối.
Nếu như mục đích của anh ta chỉ là muốn lừa cô đến đây, vậy thì mục đích của anh ta cũng đã đạt được rồi, không cần thiết phải lấy chuyện này ra để tiếp tục lừa cô nữa.
Nhưng cô không thể nào tin được.
Ba là niềm tin của cô, là tâm nguyện lớn nhất trong mười mấy năm của cô.
Mộ Tấn Dương nhất định có thể cho cô đáp án, anh ấy lợi hại như vậy, không có chuyện gì có thể làm khó anh ấy được, anh ấy nhất định có thể điều tra chuyện này rõ ràng!
“Điện thoại đâu! Đưa điện thoại cho tôi!” Diệp Du Nhiên hoảng loạn tìm kiếm điện thoại trên giường.
Huỳnh Tiến Dương nhìn sự biến hóa cảm xúc của cô với sắc mặt căng cứng, anh chậm rãi ung dung lấy ra một chiếc điện thoại đưa đến trước mặt cô: “Tìm cái này sao?”
Đó là điện thoại của cô!
“Đưa cho tôi!”
Diệp Du Nhiên vén chăn ra, rồi nhảy xuống giường định đi giật lấy điện thoại của mình, nhưng Huỳnh Tiến Dương lại sớm có chuẩn bị mà lùi lại về sau liên tục mấy bước.
Sau đó, anh ta hung hăng ném chiếc điện thoại vào tường ở ngay trước mắt của Diệp Du Nhiên.
Động tác của Huỳnh Tiến Dương mang đầy tàn nhẫn, như thể đang trút giận lên một cái gì đó.
Anh dường như là đã dùng hết sức của mình.
‘Bộp!’ một tiếng, chiếc thoại rơi xuống, tan vỡ không còn một mảnh.
Tố Du Nhiên há hốc mồm nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn bị anh ta ném trên mặt đất, miệng lẩm bẩm: “Điện thoại của tôi…”
Huỳnh Tiến Dương ha hả cười to, khuôn mặt vô tội lắc lắc đầu: “Điện thoại hư rồi? Em cũng không có cách nào để liên lạc với Mộ Tấn Dương nữa rồi! Làm sao đây?”
Diệp Du Nhiên không quan tâm anh ta nói gì, cô vội vàng chạy qua đó nhặt chiếc điện thoại của mình lên, thử mở máy lên, nhưng cho dù cô có làm gì đi nữa thì cũng không mở được.
Sự tức giận tức tốc trào lên, cô cắn chặt răng và siết chặt điện thoại trong tay mình, sau đó quay người lại nhìn về Huỳnh Tiến Dương với khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ, rồi trực tiếp ném thẳng điện thoại lên người anh ta: “Tên điên nhà anh, anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Trong thanh âm của Diệp Du Nhiên có mang theo một chút điên cuồng, cô gào câu này xong thì cả người bắt đầu thở dốc kịch liệt, giống như là mệt lắm rồi.
Huỳnh Tiến Dương không tránh không né, chiếc điện thoại ném trúng nửa bên mặt của anh, sự đau nhói khiến anh nghiêng mặt qua.