Chương 1244
Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng Trần Nhã đã lén lút bắt đầu để ý đến người đàn ông này.
Cô ấy phát hiện anh ta không có thói hư tật xấu nào ngoại trừ đang làm việc trong quán cà phê, nên đã lén theo Mộ Dung Trầm Chương về nhà. Lúc này, cô ấy thấy ngoài đẹp trai ra thì anh ta cũng rất ấm áp, mỗi ngày anh ta đều mang rất nhiều thức ăn chó mèo đến chỗ thùng rác, cho mèo hoang ăn.
Cứ như vậy, cô ấy nhận ra người đàn ông đẹp trai này dường như không giống trong sách nói, dưới vẻ ngoài đẹp trai là một tâm hồn xấu xí, bên ngoài là một mỹ nam vạn người mê, nhưng đời tư lại hỗn loạn.
Trong suốt khoảng thời gian học đại học, hầu như mỗi ngày Trần Nhã đều đến quán cà phê, ngày nào cô ấy cũng thấy nhiều cô gái hỏi thông tin liên lạc của anh ta.
Những cô gái đến từ Hoa Hạ, hay khu vực châu Âu và cả những cô gái châu Phi.
Không ngoại lệ, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ trước vẻ ngoài điển trai của anh ta, nhưng chưa một ai có thể xin được số điện thoại của anh ta.
Có một lần Mộ Dung Trầm Chương cho một cô gái thông tin liên lạc, Trần Nhã đang ngồi trong góc lập tức hoảng hốt, mãi sau này mới biết được số Mộ Dung Trầm Chương cho cô ta là của một anh trai bán hàng.
Sau đó cô ấy còn nghe nói, điện thoại di động của anh trai bán hàng đó mỗi ngày nhận tới hàng trăm cuộc gọi, tất cả đều điện để hẹn anh ấy ra ngoài xem phim và ăn tối, vì bị gọi quá nhiều khiến anh ấy không thể làm việc yên ổn, sau cùng chàng trai đã thay luôn số điện thoại của mình.
“Anh nghĩ là hồi đó em muốn đào mỏ anh sao? Anh chỉ là một nhân viên phục vụ trong một quán cà phê, một tháng còn chẳng kiếm được nhiều tiền bằng em đâu. Một lần em nhận quay quảng cáo là bằng một tháng lương của anh đấy nhé. Ngày trước em không để ý tới tiền bạc của anh, hiện tại thì càng không!”, Trần Nhã nhếch môi cười đầy tinh nghịch, vừa nói vừa kéo cổ áo anh ta.
Nếu cô ấy thực sự tham lam tiền bạc, thì đã không dùng tiền của mình để giúp nhà họ Mộ Dung trả nợ, thậm chí còn bán cả nhà đi.
Mộ Dung Trầm Chương ôm cô ấy vào lòng: “Em nghĩ xem tại sao anh làm việc bán thời gian trong quán cà phê lâu như vậy? Không phải là vì anh muốn gặp em mỗi ngày sao?”
“Thì ra đây là chiêu trò của anh!”
“Vậy thì anh muốn dùng chiêu này ‘lừa’ em cả đời!”
“…”
Mộ Dung Trầm Chương nói xong liền ôm Trần Nhã đi vào thang máy.
Đám người có mặt không khỏi choáng váng, sảnh ra một cái là bị thồn mấy cảnh anh anh em em!
… Lúc này tại tập đoàn Từ Thị.
Sau khi Từ Giai Nhiên rời công ty, vô số công việc chồng chất lên đầu Từ Mậu Thịnh.
Dường như khi cô ấy rời đi, rất nhiều xí nghiệp trong công ty đã không thể hoạt động bình thường, tóm lại là có rất nhiều kẽ hở, chỗ này có vấn đề, chỗ kia có vấn đề.
Đột nhiên, thị trường cổ phiếu ở nước ngoài khiến tập đoàn Từ Thị tụt dốc không ngừng, kéo theo khoản lỗ ít nhất một tỷ tệ.
Bây giờ các dòng tiền lớn của công ty đều đang cần quay vòng, tình hình cũng không khả quan hơn nhà họ Mộ Dung là bao, thậm chí còn tệ hơn!
“Giám đốc Từ, vừa rồi có người hỏi chúng ta rằng ông có bán Vườn Hoa Vọng Các không? Họ sẵn sàng mua với giá hai mươi mốt nghìn tệ một mét vuông!”, bỗng một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề mở cửa bước vào và kính cẩn nói.
Từ Mậu Thịnh ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu nói: “Cậu nói cái gì? Hai mươi mốt nghìn tệ một mét vuông sao? Bảo thằng đó chết đi là vừa, Vườn Hoa Vọng Các là khu xa hoa nhất Giang Hải, giá một trăm nghìn tệ một mét vuông mà hắn dám ra cái giá vớ vẩn này. Tôi thế chấp cho ngân hàng còn được nhiều hơn!”