“Haiz!!!” Tiêu Khung Diễn đột nhiên thở dài. “Trong quá khứ, lão đại từng đứng đầu mười lô cốt vũ trụ, hơn ba ngàn máy bay chi3n đấu”.
Cẩn Tri liếc anh một cái rồi lại nhìn Ứng Hàn Thời. Anh mỉm cười: “Chú đừng buồn. Nền văn minh của chúng ta đã từng trong thời kì huy hoàng, hãy vĩnh viễn chôn sâu vào kí ức. Hiện giờ, Trái đất dưới chân chúng ta mới thực sự là tồn tại phồn vinh và chân thực nhất ở dải Ngân hà”.
Tiêu Khung Diễn “vâng” một tiếng. Cẩn Tri bất giác nghĩ thầm: Lòng dạ của người đàn ông này bao la như biển trời ấy.
Tô và mọi người đỗ máy bay xuống bãi đất trống, đang tiến lại gần. Cẩn Tri liền đến bên Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng để râu nên nhìn bụi bặm hơn đợt trước. Tuy nhiên, đôi mắt anh vẫn sáng và dịu dàng như ngày nào. Anh mỉm cười hỏi thăm Cẩn Tri: “Gần đây em thế nào?”
Cẩn Tri gật đầu: “Em vẫn thế! Các anh thì sao? Không ngờ hôm nay các anh cũng đến đây!”
Nhiếp Sơ Hồng cười cười: “Chúng ta cùng chung mối thù nên tôi không thể từ chối”.
Ánh mắt Cẩn Tri dừng lại ở Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng vỗ vai anh ta: “Tế Sinh, đây là Cẩn Tri mà tôi hay nhắc tới. Cô ấy là người bạn tốt nhất của cậu đấy!”.
Cố Tế Sinh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Sau đó, anh ta nở nụ cười rạng rỡ: “Xin chào Cẩn Tri. Tớ là Cố Tế Sinh, bạn tốt của cậu”.
Nghe câu giới thiệu của anh ta, Cẩn Tri có chút xót xa trong lòng. Ứng Hàn Thời đi đến bên cô, nhìn Cố Tế Sinh bằng ánh mắt quan tâm, đồng thời hỏi Nhiếp Sơ Hồng: “Anh ta đã đỡ hơn chút nào chưa?”.
Nhiếp Sơ Hồng gật đầu: “Cậu ấy rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lái máy bay giỏi hơn tôi nhiều”.
Cả nhóm đi vào căn nhà gỗ, bàn bạc về kế hoạch sắp diễn ra.
Buổi trưa, bầu trời không một gợn mây, thời tiết oi bức. Nhiễm Dư đứng trong lều. Mặt đấy tỏa ra hơi nóng ngột ngạt, tâm trạng của cô cũng hết sức nôn nóng nhưng không có cách giải tỏa. Cô dõi mắt ra bên ngoài ô cửa nhỏ của lều.
Phía xa xa, đồi cát như những ngọn núi nhỏ nhấp nhô. Đám binh lính mặc quân phục màu xám, mặt xăm hình chứ thập đi đi lại lại. Hai mươi mấy chiếc máy bay chi3n đấu đen sì đỗ ngay hàng thẳng lối ở khe rãnh giữa đồi cát. Quan sát một lúc, Nhiễm Dư càng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Đưa mắt về bên này, cô chợt nhìn thấy Đầu Gỗ…À, bây giờ, cô không nên gọi hắn là Đầu Gỗ nữa, đám binh lính gọi hắn là “ngài chỉ huy Lin”. Lin đang đứng ở cửa chiếc lều phía đối diện. Hắn hướng ánh mắt lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch, không biết đang nghĩ gì. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn liếc về bên này.
Trống ngực Nhiễm Dư đập thình thịch, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm. Lin cười với cô. Đó là một nụ cười rất nam tính và cuốn hút. Nhiễm Dư liền tránh xa ô cửa nhỏ, rời khỏi tầm nhìn của hắn. Sau đó, cô thả người xuống tấm đệm, tâm trạng vừa phức tạp vừa buồn bã.
Cô luôn tưởng rằng anh chàng bụi đời mà mình “lượm” được ở công viên chỉ là một người đàn ông đẹp trai, giàu có, sa cơ lỡ vận bình thường mà thôi. Dù sau này anh ta không thể trở lại như cũ, cô cũng can tâm tình nguyện chấp nhận số phận. Nhưng cô không ngờ anh ta lại là người ngoài hành tinh. Thật ra, người ngoài hành tinh cũng chẳng có gì đáng nói. Ban đầu, cô vừa sợ hãi vừa có chút mừng thầm. Vì đã có tiền lệ là bạn thân Cẩn Tri nên cô cảm thấy yêu người ngoài hành tinh cũng chẳng phải chuyện gì tồi tệ, có khi còn là vận may của cô ấy chứ!
Ai ngờ, anh ta ngạo mạn nói với cô mình là quân phiến loạn. Lại chứng kiến cảnh anh ta đối đầu với Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri mấy ngày qua, Nhiễm Dư làm sao không nhận ra anh ta là Đại boss – nhân vật phản diện lớn nhất chứ.
Nhiễm Dư thật sự không muốn tình yêu tối tăm và nguy hiểm như vậy. Thế nhưng, dường như phát giác ra ý đồ của cô, mấy hôm nay, anh ta càng giam giữ cô gắt gao. Cô phải trốn thoát bằng cách nào đây?
Nhiễm Dư đang chìm trong suy tư, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi báo hiệu đinh tai nhức óc, tiếp theo là tiếng bước chân rầm rập và tiếng động cơ máy bay khởi động. Nhiễm Dư lập tức nhảy xuống giường, chạy đến cửa lều. Đúng lúc này, một binh lính chạy vào lều của Lin báo cáo: “Ngài chỉ huy! Trên rada xuất hiện mục tiêu đang bay đến tọa độ của chúng ta. Thời gian đếm ngược: 58,57, 56…”
Lin sải bước ra ngoài. Nhìn thấy Nhiễm Dư, hắn cất giọng: “Phó quan!” Tên sĩ quan chỉ huy cấp phó tập tức đi đến, tỏ thái độ cung kính đối với cô: “Xin thứ lỗi!” . Nói xong hắn liền vác cô lên vai.
Biết vùng vẫy cũng vô ích, Nhiễm Dư chỉ lớn tiếng mắng: “Lin, anh là đồ khốn!”.
Lin không hề bận tâm, đi thẳng đến bên con tàu chỉ huy cỡ nhỏ của mình. Hắn cũng tên sĩ quan đang vác Nhiễm Dư lên con tàu rồi nhanh chóng đóng cửa khoang.
Mặc dù kẻ địch bất thình lình tấn công nhưng đám binh lính của Lin không hề hỗn loạn. Chỉ trong vòng một phút, chúng đã thu dọn hết đồ đạc rồi nhảy lên máy bay chi3n đấu của mình.
“10, 9,8, 7…” Lính kỹ thuật thông báo qua hệ thống thông tin: “Động cơ nhảy siêu quang tốc của chúng ta cần mười phút khởi động. Thời gian đếm ngược của đối phương: 3,2,1!
Trên các máy bay chi3n đấu hiện đại đều được trang bị động cơ nhảy siêu quang tốc nhưng thao tác không phải đơn giản. Chúng không chỉ cần thời gian làm nóng mà còn cần phải thiết lập tọa độ điểm đến. Vì vậy hiện giờ, đám quân nổi loạn không đủ thời gian rời đi mà chỉ có thể nghênh chiến.
Hai mươi chiếc máy bay chi3n đấu giăng hàng ngay đằng sau con tàu chỉ huy của Lin cùng lúc lao lên không trung. Nhìn từ phía xa xa, những chiếc máy bay như những con bọ kim loại màu đen chiếm cứ vùng trời sa mạc. Nhiễm Dư bị nhốt trong khoang nghỉ ngơi của Lin cùng hai con chip quý giá và những đồ vật quan trọng khác của hắn. Còn hắn đứng trong khoang chỉ huy, chăm chú quan sát phía trước.
“Hỡi các binh sĩ, tất cả vì một nền văn minh mới mà chúng ta sắp xây dựng.” Lin cát cao giọng vào hệ thống thông tin.
“Vì một nền văn minh mới”. Đám thuộc hạ đồng thanh đáp lời.
Ngay sau đó, nhiều tia sáng bạc đồng thời xuất hiện trên bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tiếng động cơ ầm ầm vọng tới, cát trên sa mạc bay mù mịt. Khi ánh sáng bạc tan biến, sáu chiếc máy bay chi3n đấu hiện ra trước mắt đám quân nổi loạn. Hai bên lập tức nhả đạn vào đối phương.
Cẩn Tri ở trên máy bay của Tiêu Khung Diễn. Cô ngồi ghế lái phụ, mở to mắt nhìn vô số quả đạn pháo lướt qua thân máy bay. Trong đời cô chưa bao giờ gặp cảnh tượng này nên hoảng sợ cũng là điều dễ hiểu.
Sáu chiếc máy bay tạo thành hình cánh quạt lấy Ứng Hàn Thời làm trung tâm lao về phía đối phương.
“Ôi trời!”. Máy liên lạc vang lên tiếng cảm thán của Trang Xung. Không thể không thừa nhận, đây cũng là tiếng lòng Cẩn Tri. Vì tốc độ giao chiến quá nhanh nên cô hoa cả mắt, chẳng nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy máy bay và đạn pháo rợp như trời sao băng, đan chéo chằng chịt.
“Tách ra!” Thanh âm trầm thấp của Ứng Hàn Thời vang lên rõ ràng. Cùng lúc đó, máy bay của Ứng Hàn Thời, Tô và Daniel vẫn giữ nguyên tốc độ lao về phía trước nhưng xoay tròn hoặc nghiêng sang một bên, tiếp tục tấn công đối phương. Trong khi đó, ba chiếc còn lại gấp rút rời khỏi đường bay, ra ngoài vòng chiến đấu, né tránh vô số đạn pháo đang bay tới.
Vào thời khắc này. Cuộc giao tranh đầu tiên của hai bên sắp kết thúc. Là những phi công xuất sắc nên Ứng Hàn Thời, Tô và Daniel đã khéo léo tiến vào đội hình của đối phương, thành công né tránh mọi đợt tấn công, đồng thời bắn hạ ba chiếc máy bay của kẻ địch.
“Cuộc chiến thực sự mới vừa bắt đầu!” Tiêu Khung Diễn cấy giọng hưng phấn: “Tiểu Tri! Mau xem ngài chỉ huy tiêu diệt bọn chúng kìa!’.
Cẩn Tri vẫn chưa hết tim đập chân run, tay rịn đầy mồ hôi. Tuy nhiên, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi vẫn đang theo dõi mà!”.
Tiêu Khung Diễn ngoác miệng: “Ồ, sao giọng cô run thế? Sợ rồi phải không?”
Cẩn Tri không trả lời. Vì hệ thống liên lạc kết nối với tất cả mọi người nên Ứng Hàn Thời cũng nghe thấy tiếng nhưng chẳng có thời gian mà hỏi han.
Sau đợt đối kháng đầu tiên, máy bay của hai bên lượn một đường cong trên bầu trời rồi lại quay đầu lao vào đối phương. Lần này, những chiếc máy bay của quân nổi loạn tản ra, tạo thành hình bậc thang.
Người chỉ huy chiến đấu của cánh quân nổi loạn là một sĩ quan cao cấp dưới trướng Lin. Từng đọ sức với quân Đế quốc nhiều năm nên anh ta biết rõ Ứng Hàn Thời đáng sợ đến mức nào. Vì vậy, anh ta nhớ kĩ lời dặn của Lin: “Tập trung binh lực đối phó với Tinh Lưu. Chỉ cần hãm chân được Tinh Lưu là có thể giành thắng lợi trong cuộc chiến”.
Vừa quay đầu máy bay, anh ta phát hiện, trên rada, Tinh Lưu rõ ràng đang ở rất xa nhưng thực tế đã bay vụt qua trên cánh của anh ta. Điều này khiến viên sĩ quan lạnh buốt sống lưng. Anh ta biết rõ, sở dĩ Tinh Lưu tiếng tăm vang dội là bởi vì dùng binh quỷ quyệt, luôn xuất hiện ở những nơi và tấn công những hướng đối phương không ngờ tới. Viên sĩ quan lập tức suy đoán: Tinh Lưu đột ngột tăng tốc nhằm mục đích đánh lén bên sườn.
Anh ta lập tức gầm lên: “Cánh trái và cánh giữa mau theo tôi, bao vây Tinh Lưu”.
Giây tiếp theo, đám máy bay lập tức tản ra, hơn mười chiếc cùng viên sĩ quan truy kích Ứng Hàn Thời, bao vây anh ba trăm sáu mươi độ. Nhưng cũng vì thế, chúng đã rời khỏi phạm vi chiến đấu.
Chứng kiến bọn họ mỗi lúc một xa, Cẩn Tri có chút lo lắng: “Liệu anh ấy có gặp nguy hiểm không?”
Tiêu Khung Diễn an ủi cô: “Không sao đâu, anh ấy sẽ an toàn thôi. A! Lin bỏ trốn rồi kìa”
Cẩn Tri ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy tàu con thoi màu đen đang treo lơ lửng giữa không trung của Lin như con chim khổng lồ đột nhiên bay vút lên cao rồi biến mất ở đường chân trời trong giây lát.
“Anh ta không trốn được đâu.” Hệ thống thông tin vang lên giọng nói chắc nịch của Ứng Hàn Thời.
“Đúng thế!” Tô, Daniel và Tiêu Khung Diễn đồng thanh đáp.
Lin có mà chạy đằng trời, Cẩn Tri nghĩ bụng. Hắn không nỡ vứt bỏ con chip, mà bây giờ có vứt đi thì thiết bị theo dõi cũng khuếch tán rồi. Dù hắn có trốn đi đâu, bọn cô cũng sẽ dễ dàng tìm ra.
Chủ lực của đối phương đã bỏ chạy. Còn lại bảy, tám chiếc máy bay chi3n đấu đang tiếp tục giao tranh với nhóm của Ứng Hàn Thời.
Viên sĩ quan của quân nổi loạn dẫn theo hơn mười chiếc máy bay đuổi theo một đoạn khá xa. Việc Tinh Lưu hôm nay chỉ chạy chứ không đánh khiến anh ta có chút bất an và dự cảm chẳng lành. Cuộc chiến vốn chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn tính bằng giây bằng phút nên anh ta cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác mà chỉ còn cách tiếp tục truy đuổi.
Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, máy bay của Tinh Lưu đã bay tới một đồi cát cao, đồng thời bị máy bay từ bốn phương tám hướng ép vào tầm bắn của chúng. Viên sĩ quan lập tức hạ lệnh: “Bắn!”
Một cảnh tượng vô cùng bất ngờ đã xảy ra. Chiếc máy bay của Tinh Lưu và người đàn ông ngồi trong đó nhanh như chớp biến thành một khối cát, rơi xuống đồi cát bên dưới. Quả đạn pháo không trúng được mục tiêu, bắn vào ngọn đồi khiến cát bay tung tóe càng không thể nhận ra đâu là do “Tinh Lưu” biến thành.
Viên sĩ quan vẫn còn nhớ kế hoạch người Nano của quân nổi loạn biến thành màn mưa để bắt cóc Tạ Cẩn Tri. Vào thời khắc này, chứng kiến cảnh cát bay ngập trời, trong đầu anh ta chợt hiện lên thành ngữ: “Gậy ông đập lưng ông.” Anh ta nhanh chóng hồi tưởng lại, ở lần đầu tiên xuất hiện, Tinh Lưu thể hiện kỹ năng lái máy bay vô cùng cao siêu nên chắc là người thật. Nhưng cuộc giao chiến trên không trung vốn thiên biến vạn hóa. Sau đó, Tinh Lưu đã bị tráo đổi, nhằm mục đích sụ quân chủ lực của bọn họ tới nơi này.
Viên sĩ quan toát mồ hôi lạnh. Bảy chiếc máy bay ở nguyên chỗ cũ chưa chắc đã có thể đối phó với một mình Tinh Lưu chứ đừng nói là toàn bộ binh lực của đối phương. Chỉ e bây giờ, bọn họ đã bị tiêu diệt cả rồi. Quân nổi loạn vốn chiếm ưu thế về binh lực nên muốn tập trung quân chủ lực đối phó Tinh Lưu nhưng không ngờ trúng kế của đối phương, bị đối phương giải quyết mất một phần ba.
Viên sĩ quan gầm lên: “Lập tức quay đầu”
Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa. Bầu trời chớp lóe lửa đạn. Viên sĩ quan phóng vụt lên cao mới tránh được tầm bắn chết chóc. Mấy chiếc máy bay gần đó bị trúng đạn, bốc khói đen rồi rơi xuống cồn cát.
“Báo cáo! Cánh trái của tôi đã bị trúng đạn!”
“Bộ phận khởi động của tôi bị trúng đạn!”
“Máy bay mất kiểm soát, chuẩn bị nhảy dù. Xin nhắc lại, máy bay đã bị mất kiểm soát, chuẩn bị nhảy dù!”
Hệ thống thông tin liên tục vang lên giọng nói sợ hãi và sốt ruột của các phi công. Trong đầu viên sĩ quan chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi! Chúng ta đã thất bại.
Tinh Lưu quả nhiên danh bất hư truyền. Máy bay của anh ta không bao giờ bị bắn hạ.
“Trong cuộc chiến đấu, đừng bao giờ quay lưng về phía kẻ địch.”
Cẩn Tri chăm chú theo dõi màn hình, nhìn từng chiếc may bay rơi xuống. Trong đầu cô vang lên lời Ứng Hàn Thời nói ở ngôi nhà gỗ ban sáng.
Về việc Ứng Hàn Thời làm thế nào để lấy ít địch nhiều, Cẩn Tri cảm thấy rất hiếu kì, cũng rất lo lắng. Sáng sớm hôm nay, khi anh đứng trước tấm bản đồ sa mạc, đưa ra toàn bộ kế hoạch, cô có chút sững sờ. Nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô thầm nghĩ: người đàn ông này bụng dạ thâm sâu thật đấy. Dường như cô ngày càng thích anh hơn.
Ứng Hàn Thời dặn mọi người một số chi tiết rồi quay sang Cố Tế Sinh: “Tế Sinh, anh có thể làm được không?”
Cố Tế Sinh ngồi yên ở góc phòng, đang ăn quả táo Tiêu Khung Diễn vừa đưa cho. Nhiếp Sơ Hồng trả lời thay anh ta: “Hoàn toàn có thể, chỉ cần nói rõ từng bước, cậu ấy sẽ ghi nhớ. Trong những lần tập bay ở núi Y Lam, cậu ấy từng thực hiện nhiều động tác nguy hiểm và phức tạp hơn ấy chứ!” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Nếu biết hiện giờ xảy ra chuyện gì, hẳn là cậu ấy rất sẵn lòng tham gia”.
Lúc xuất phát , Ứng Hàn Thời đưa Cẩn Tri tới chiếc máy bay của Tiêu Khung Diễn.
“Anh sẽ bay cùng Trang Xung. Trong cuộc truy kích này, máy bay sẽ bay với độ khó cao, em không chịu nổi đâu.” Anh cất giọng dịu dàng: “Tiêu John chỉ lượn lờ ở vòng ngoài. Em hãy ngồi tạm máy bay của cậu ấy. Khi nào cuộc chiến kết thúc, em lại về bên anh”.
Cẩn Tri gật đầu, nhắc anh cẩn thận. Đúng lúc này, Tiêu Khung Diễn thò đầu ra ngoài, cười hí hí: “Tiểu Tri, lát nữa, ngài chỉ huy biểu hiện tốt, cô nhớ khen anh ấy nhé! Anh ấy cần sự biểu dương của cô. Sáng nay lúc cô còn ngủ, anh ấy đứng bên cạnh giường, cười tủm tỉm mãi…”
“Tiểu John!” Ứng Hàn Thời nghiêm giọng. Tiêu Khung Diễn thè lưỡi, rụt đầu về khoang máy bay.
Tạ Cẩn Tri mỉm cười: “Anh muốn được khen à?”
Ứng Hàn Thời đỏ mặt: “Anh…”
Cẩn Tri kiễng chân, xoa đầu anh: “Cố lên, anh là giỏi nhất đấy!”
“Cảm ơn em. Anh sẽ cho em thấy một cuộc chiến đấu hoàn hảo.”
Tiêu Khung Diễn điều khiển máy bay đỗ xuống cồn cát. Phía trước, phần lớn máy bay của quân nổi loạn đã bị bắn hạ. Kẻ may mắn sống sót đều giơ cờ trắng xin hàng.
Cố Tế Sinh từ đống cát ngồi dậy, nở nụ cười rạng rỡ. Nhiếp Sơ Hồng nhảy xuống đất, kéo anh ta đứng lên. Vì máy bay của Nhiếp Sơ Hồng và Daniel bị trúng đạn, hơn nữa cần người giải quyết tù binh và xác chết nên Ứng Hàn Thời quyết định để họ lại nơi này, còn anh cùng Cẩn Tri, Tô, Trang Xung và Tiêu Khung Diễn lập tức đuổi theo Lin.
“Tìm thấy rồi!” Tiêu Khung Diễn chỉ vào bản đồ rada: “Con tàu của Lin đang ẩn náu trong một ốc đảo không người trên sa mạc cách đây năm mươi cây số.”
“Liệu hắn có bỏ trốn nữa không?” Trang Xung hỏi.
“Không đâu.” Ứng Hàn Thời đáp.
Cẩn Tri tiếp lời: “Vì hắn biết có trốn cũng vô ích”.
Mọi người lên máy bay của mình, động cơ siêu quang tốc nhanh chóng được khởi động.
“10, 9, 8…” Tiêu Khung Diễn lên tiếng: “Mục tiêu: tọa độ của Linh. 3, 2,1 nhảy!”
Buổi trưa, trời càng nắng gắt hơn, bên ngoài nóng hầm hập, cát bụi bay mù mịt. Cẩn Tri đã chuyển sang máy bay của Ứng Hàn Thời. Theo tiếng đếm ngược của Tiêu Khung Diễn trong hệ thống liên lạc, một quầng sáng bạc tỏa ra xung quanh máy bay. Ứng Hàn Thời ngồi ở vị trí điều khiển, tay đeo găng trắng, tập trung quan sát phía trước.
Bỗng muốn ôm anh, thế là Cẩn Tri nhẹ nhàng khoác tay, tựa đầu vào vai anh. Ứng Hàn Thời cúi xuống nhìn cô rồi lại dõi mắt về phía trước. Hai người đều im lặng nhưng dường như có một thứ tình cảm dịu dàng đang lan tỏa trong không gian chật hẹp. Anh có hoài bão của anh, em sớm chiều kề bên.
“Nhảy!” Giọng Tiêu Khung Diễn vang lên. Trước mắt hai người mờ mịt trong giây lát rồi lại trở nên rõ ràng. Đó là một ốc đảo không lớn lắm nằm ở giữa sa mạc. Hàng cây hồ dương cao cao soi bóng bên hồ nước trong vắt, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt nhấp nhô. Con tàu của Lin đang đậu ở đó.
“Tản ra!” Ứng Hàn Thời hạ lệnh. Chiếc máy bay của Tiêu Khung Diễn và Trang Xung cùng với chiếc do Tô lái lập tức bay sang hai bên, bao vây đối phương.
Cuộc chiến sắp bắt đầu, Cẩn Tri không khỏi hồi hộp. Nhưng nghĩ đến chuyện Lin đã sa cơ lỡ vận, cô cũng yên tâm phần nào. Trong lúc quan sát con tàu con thoi bên dưới, cô chợt bắt gặp một hình bóng quen thuộc đằng sau ô cửa nhỏ. Đó chính là Nhiễm Dư. Cô ấy đang nhíu màu, nhìn chằm chằm chiếc máy bay chi3n đấu bên ngoài cửa sổ.
“Nhiễm Dư!” Cẩn Tri thốt lên.
Ứng Hàn Thời cũng đã nhìn thấy, liền nói nhỏ: “Em hãy bình tĩnh!”
“…Vâng.”
Cửa con tàu từ từ mở ra, Lin bước ra ngoài. Hắn mặc một bộ quân phục chỉnh tề, quân hàm bên cầu vai sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Hắn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu, đồng thời cất cao giọng: “Tinh Lưu, chúng ta nói chuyện đi!”.
Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc, những người khác đều trầm ngâm. Ứng Hàn Thời từ từ hạ máy bay xuống đất rồi quay sang Cẩn Tri: “Em ở đây đợi anh”.
Cô gật đầu: “Anh cẩn thận đấy!”
Ứng Hàn Thời mở cửa, nhảy xuống, đi đến bên Lin. Máy bay của Tô và Tiêu Khung Diễn vẫn lơ lửng trên không trung trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Còn cách mười mấy mét, Ứng Hàn Thời liền dừng bước. Hai người đàn ông đối mặt nhau, Lin nhếch miệng: “Tinh Lưu, tôi thua rồi. Tôi bằng lòng giao nộp con chip cho anh. Nhưng tôi muốn anh biết một sự thật, Đế quốc đã bị hủy diệt, tôi và anh không còn là kẻ thù nữa”.
“Đế quốc không còn, vậy mà anh vẫn cướp đoạt và gây thương tổn cho người vô tội.” Ứng Hàn Thời bình thản mở miệng.
Lin cười cười, thong thả rút một chiếc găng tay ra: “Tinh Lưu, lẽ nào anh không muốn biết lý do tại sao tôi phải đoạt bằng được những con chip đó, bất chấp mối phiền phức lớn là anh?”.
Ứng Hàn Thời lặng thinh.
Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “Còn nguyên nhân gì nữa. Tên này rất điên cuồng, trước tổ chức đội quân vũ trang chống lại Đế quốc, bây giờ chắc chắn đoạt con chip nhằm mục đích xâm lăng Trái đất đây mà”.
Ai ngờ Lin cất giọng lạnh nhạt: “Binh lực của người Trái đất tương đối mạnh, không thể coi thường. Tuy nhiên, tôi chẳng ngu ngốc đến mức giành được mấy con chip là nuôi mộng hão huyền chiếm được Trái đất. Vì vậy, anh khỏi cần lo lắng, tôi sẽ không có ý đồ với hành tinh của anh đang bảo vệ”.
Tiêu Khung Diễn: “…Ngươi đúng là tên ngốc mà”.
Tô nghiêm giọng: “Tiểu John, ngậm miệng lại đi!”.
“Mục đích của anh là gì?” Ứng Hàn Thời hỏi.
Lin mỉm cười: “Tinh Lưu! Lẽ nào anh chưa từng nghĩ tới xây dựng lại một nền văn minh mới thuộc về người Diệu Nhật chúng ta? Từng là tướng lĩnh cao cấp của Đế quốc, đứng trên vạn người, lẽ nào anh định làm con rùa rụt cổ ở nơi đây, bị người Trái đất cười nhạo, coi là thứ dị biệt hay sao? Bây giờ có một cơ hội đang bày ra trước mắt chúng ta.” Ngừng vài giây, hắn nói tiếp: “Đây cũng là nguyên nhân Lâm Tiệp chịu đứng về phía tôi. Không phải cô ta phản bội anh mà chỉ là trung thành với nền văn minh Diệu Nhật thôi. Tôi hi vọng anh đi theo con đường đúng đắn nhất”.
Lời nói hoàn toàn nằm ngoài lời dự liệu của mọi người nên ai nấy nhất thời đều im lặng. Cẩn Tri quan sát Lin từ phía xa xa. Gương mặt hắn hết sức nghiêm túc, nhìn không ra có thật lòng hay không. Ánh mắt cô dừng lại ở Ứng Hàn Thời, anh thật điềm tĩnh mở miệng: “Cơ hội gì vậy?”.
Lin gọi: “Phó quan!”. Tên sĩ quan cấp phó trong con tàu lập tức vâng dạ rồi mở thiết bị. Giây tiếp theo, một luồng sáng từ con tàu chiếu ra ngoài, tạo thành hình ảnh lập thể trên không trung. Đó là một hành tinh nhỏ đang chầm chậm xoay tròn. Hành tinh có màu xanh nhạt pha lẫn màu xanh lá cây, tức là nơi ấy có đại dương và lục địa. Bên cạnh nó là một hành tinh đỏ rực.