Buổi sớm tinh mơ, một chiếc xe Jeep đỗ trên con đường núi cách trạm gác không xa. Một người đàn ông chống gậy, chầm chậm bước xuống xe. Bên dưới ống quần đen của hắn là cặp chân giả bằng kim lọa. Hắn đảo mắt xung quanh, nở nụ cười chế giễu rồi tựa vào người ô tô, gọi điện thoại: “A lô! Cậu đã chụp được chưa?”
Người ở đầu bên kia là một nhân viên trong Sở nghiên cứu. Anh ta đi ra ngoài hành lang, ngó trước ngó sau rồi tìm một góc khuất, hạ giọng thì thầm: “Lão Bạch, dạo này Tạ Cẩn Hành có vẻ rất bí mật, không biết đang nghiên cứu thứ gì”.
Lão Bạch chính là Bạch Tử Thần, người đàn ông vì tung ảnh người ngoài hành tinh nên bị Ứng Hàn Thời đánh gãy hai chân. Nghe xong, hắn châm một điếu thuốc, lại nói: “Đừng quên, cậu bây giờ đã bị Tạ Cẩn Hành đá khỏi phòng nghiên cứu, bị điều đi trông coi tiêu bản, cả đời này hết hi vọng được thăng chức. Lẽ nào cậu không muốn trả mối hận này hay sao? Cậu nghĩ cách chụp vài tấm ảnh có giá trị đi. Tôi không quan tâm họ đang làm gì mà chỉ cần tiêu đề đủ để thu hút sự chú ý của dư luận mà thôi. Tôi lấy được thông tin cần thiết, còn cậu nhận được tiền, đôi bên cùng vui vẻ. Trước kia, chúng ta cũng chỉ vì mục đích tìm ra sự thật, không thể để kẻ hãm hại chúng ta nhởn nhơ, yên lành. Cậu nói có đúng hay không?”.
Tay người nhân viên im lặng một hồi, tựa như ha quyết tâm mới trả lời: “Được ! Anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ nghĩ cách”.
Sau khi gác máy, Bạch Tử Thần nheo nheo mắt. Con người chẳng ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn phải nắm chắc cơ hội, ‘đập” chết tên người ngoài hành tinh kia mới được. Hắn không thể để mình què chân một cách vô ích.
**
Trên bầu trời, mây trắng lững lờ trôi. Từ máy bay nhìn xuống, nhà cửa dưới mặt đất nhỏ xíu và dày đặc như bàn cờ. Dãy núi biến thành một đường nét đơn giản, con sông như dải lụa màu xám trắng uốn lượn.
Cẩn Tri quay ssang Ứng Hàn Thời. Cô và anh đã lên máy bay, bây giờ đang trên đường chạy trốn. Sắc mặt của Ứng Hàn Thời vẫn nhợt nhạt, áo sơ mi thấm vết máu. Anh chăm chú điều khiển máy bay, đưa cô xuyên qua tầng mây. Họ cố gắng thoát khỏi thị trấn cổ - căn cứ địa của Hoàng đế.
Tình hình nguy cấp thường kiến con người căng thẳng và sợ hãi. Nhưng bây giờ, tâm trạng của Cẩn Tri đã khôi phục sự bình tĩnh. Cô nhìn gương mặt nghiêng của anh đăm đăm. Đã không biết bao nhiêu lần cô ở bên anh trong lúc anh lái máy bay. Anh luôn là người anh hùng của cô.
“Này, hay là bây giờ anh cầu hôn em đi!” Cẩn Tri đột nhiên lên tiếng.
Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người. Anh liếc cô một cái, từ tốn đáp: “Bây giờ chưa phải lúc”.
“Ừm!”
“Hiện giờ, anh không có cách nào chuẩn bị hoa hồng, âu phục, nến và cả chiếc giường Kingsize nữa.” Anh cất giọng dịu dàng.
Cẩn Tri phì cười: “Anh đang kể truyện cười đấy à?”
“Ừ!” Ứng Hàn Thời mỉm cười.
Cuộc trò chuyện chẳng đâu vào đâu nhưng khiến trong lòng hai người cảm thấy ấm áp. Cẩn Tri tựa đầu vào cánh tay anh: “Hàn Thời, anh muốn đưa em đi đâu?”
Anh muốn đưa em đi đâu ư? Đợi cuộc chiến kết thúc anh chỉ muốn đưa em đến những nơi ngập tràn ánh trăng.
Khi tàu con thoi màu đen của quân nổi loạn đột nhiên hiện ra trong tầm mắt, Cẩn Tri liền ngồi thẳng người. Cuối cùng, cuộc chiến cũng đến rồi.
Đây là một trận không chiến kịch liệt. Gặp nhau nơi “ngõ hẹp”, hai người đàn ông chẳng cần bất cứ cuộc đàm phán hay lời nói thừa thãi nào mà trực tiếp lao vào cuộc chiến.
Cẩn Tri dán lưng vào thành ghế, nắm chặt hai tay vịn. Chiếc máy bay như con quay, xoay tròn nghiêng ngả với tốc độ cao. Vào thời khắc này, Ứng Hàn Thời không có cách nào phân tâm để chăm sóc cô. Gương mặt anh nghiêm nghị, dán mắt vào màn hình theo dõi, hai tay không ngừng điều khiển.
Cẩn Tri đột nhiên cảm thất họ có chút may mắn. Nếu hai người đàn ông này mà đụng độ trên mặt đất, chỉ e Ứng Hàn Thời đã gục ngã trước vũ khí của Hoàng đế. Nhưng hiện tại, bọn họ đang ở trên máy bay, lĩnh vực mà Ứng Hàn Thời thành thạo nhất. Tên Hoàng đế cao quý đó làm sao có thể đọ với sĩ quan chỉ huy thường xuyên chinh chiến?
Đúng như cô nghĩ, Hoàng đế cũng tỏ ra thận trọng. Ai mà chẳng biết khả năng điều khiển máy móc của Tinh Lưu đứng đầu đế quốc. Hoàng đế nghĩ đây có lẽ là dự tính của Tinh Lưu sau khi thoát khỏi không gian hư ảo, sẽ dùng máy bay chi3n đấu đọ sức với hắn.
Trên thực tế, Hoàng đế cũng không phải là hạng tầm thường. Từ nhỏ, hắn đã tham gia những cuộc huấn luyện riêng bởi giáo viên của hạm đội hoàng gia. Năm mười mấy tuổi, cả hạm đội Hoàng gia đã không còn ai có thể làm đối thủ của hắn. Vào thời khắc này, hắn điềm tĩnh điều khiển con tàu né tránh đối phương, đồng thời tìm cơ hội nã pháo vào bọn họ.
Những quả đạn pháo màu xám bạc như sao băng vụt qua bầu trời, phát ra tiếng kêu rin rít. Hoàng đế quả nhiên không nể tình ra tay tàn nhẫn. Con tàu loại hình nhỏ mà hắn lái có hỏa lực mạnh hơn của Ứng Hàn Thời. Sau một hồi giao chiến, đạn pháo sượt qua cánh máy bay. Đúng lúc này, chiếc may bay chi3n đấu đột nhiên từ độ cao hàng nghìn mét lao thẳng xuống dưới. Con tàu của Hoàng đế bám theo sau. Hai người phụ nữ nhắm nghiền mắt, mặt cắt không còn hột máu.
Bên dưới là dãy núi Sùng cheo leo dốc đứng. Máy bay của Ứng Hàn Thời như con chim yến linh hoạt luồn lách qua đỉnh núi. Cẩn Tri thậm chí cảm nhận thấy cành lá sượt qua hai bên thân máy bay. Con tàu của Hoàng đế bám sát nút, nhả đạn pháo liên tục nhưng trúng vào vách đá.
Dần dần, Hoàng đế tựa hồ có chút sốt ruột. Con tàu ngày càng gần hơn, đạn pháo cũng dày đặc hơn. Phía trước vẫn là vực sâu vạn trượng, bên dưới là con sông cuồn cuộn.
“Nhắm mắt lại!” Ứng Hàn Thời đột nhiên lên tiếng.
Cẩn Tri không biết anh định làm gì nhưng vẫn làm theo lời. Sau đó, cô hơi hé mắt. Trời ạ! Chiếc máy bay đột nhiên dừng lại, khiến cả cơ thể Cẩn Tri suýt nữa thì văng đi, nhưng lại được dây an toàn kéo lại.
Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc. Cùng lúc với việc dừng lại giữa không trung,ám Ứng Hàn Thời điều khiển máy bay quay một trăm tám mươi độ. Cẩn Tri kêu “a” một tiếng, mở to mắt theo phản xạ, liền nhìn thấy con tàu đen sì của Hoàng đế đang đâm thẳng tới.
Vào thời khắc đó, Hoàng đế cũng toát mồ hôi lạnh. Từ trước đến nay, chưa người nào có thể thực hiện động tác dừng máy bay đột ngột và quay đầu khi đang bay với vận tốc độ cao đến thế, vậy mà Tinh Lưu đã làm được. Chỉ trong một giây phút, con tàu vốn đang bám sát phía sau đã vụt qua máy bay, đồng thời để lộ thân tàu trong tầm ngắm của Ứng Hàn Thời. Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng, một tràng đạn pháo dày đặc đã nã vào con tàu ở cự ly gần.
Khoang lái vang lên tiếng còi báo động đinh tai nhức óc và tiếng nhắc nhở từ hệ thống:
“Cánh trái trúng đạn! Cánh trái trúng đạn…”
“Động cơ siêu quang tốc trúng đạn, không thể tiến hành cú nhảy vượt không gian.”
“Khoang tàu trúng đạn! Khoang tàu trúng đạn!”
“Hệ thống động lực sẽ tự động tắt sau một phút nữa. Chuẩn bị rời khỏi tàu!”
Nhiếm Dư kinh hãi hét lớn: “Aaa…”
Sắc mặt Hoàng đế tối sầm, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Trên chiếc máy bay, Cẩn Tri vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Giây trước đó, bọn họ vẫn còn bị Hoàng đế truy đuổi, vậy mà giây tiếp theo, Ứng Hàn Thời đã giải quyết xong đối phương. Vào thời khắc này, con tàu đang bốc khói ngùn ngụt, đồng thời rơi xuống hẻm núi. Cẩn Tri quay sang nhìn Ứng Hàn Thời, anh vẫn ngồi ngay ngắn, hai bàn tay đặt trên bàn điều khiển. Có lẽ cuộc chiến đấu vừa rồi cũng khá hao tâm tổn trí nên trán anh rịn ra mồ hôi. Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
“Anh thật là…” Quá lợi hại.
“Em có sao không?” Ứng Hàn Thời hỏi.
Mặc dù ruột gan lộn nhào, khó chịu đến mức buồn nôn nhưng cô vẫn mỉm cười: “Em không sao”.
Đúng lúc này, Cẩn Tri nhìn thấy hai hình bóng ngồi trên chiếc ghế có nắp kính từ con tàu đang rơi ra ngoài. Một người mặc áo màu đỏ nên có thể dễ dàng nhận ra là Nhiếm Dư.
“Nhiếm Dư!” Cô hét lên một tiếng.
Ứng Hàn Thời liền quay đầu máy bay, đuổi theo Nhiếm Dư. Tốc độ của máy bay nhanh hơn tốc độ rơi của Nhiếm Dư nên chẳng mấy chốc, họ đã đuổi kịp cô.
Cẩn Tri liếc qua chiếc ghế còn lại. Thấy nó rơi về một hướng khác, trong lòng cô cũng hơi yên tâm. Ứng Hàn Thời bấm nút mở cửa khoang rồi điều khiển máy bay nghiêng về một bên, để ghế của Nhiếm Dư rơi thẳng vào trong máy bay. Cửa khoang lập tức đóng lại, máy bay quay đầu, bay lên cao. Cẩn Tri liền lao đến, mở nắp kính. Sắc mặt Nhiếm Dư trắng bệch, mắt đẫm lệ.
Đúng lúc này, không trung vang lên tiếng va đập cực lớn. Cẩn Tri lập tức quay đầu, lập tức nhìn thấy một luồng sáng màu xanh lam dội vào đỉnh núi ở đằng sau chiếc máy bay. Cả dải núi như rung chuyển.
Chết rồi! Hoàng đế không ở trong chiếc ghế bị bắn đi, mà hắn ở…
“Ầm!” cửa khoang bị đập vỡ, thân máy lắc lư dữ dội. Giây tiếp theo, một bóng người xuất hiện trong khoang. Hoàng đế đã tính toán chuẩn xác phương hướng và góc độ, lợi dụng lực đàn hồi của luồng sáng xanh lam khi va vào vách núi để nhảy lên trên này. Toàn thân ám khói đen sì, hắn quỳ một chân xuống khoang máy bay, cách Cẩn Tri và Nhiếm Dư chỉ một bước chân. Sau đó, hắn ngẩng đầu, khóe miệng ẩn hiện nụ cười lạnh lẽo.
Hết hy vọng rồi! Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cẩn Tri lúc này. Chiếc máy bay không còn lành lặn vẫn tiếp tục di chuyển trên không trung. Gió không ngừng thổi vào từ cửa khoang đã bị vỡ.
Bây giờ đã là buổi trưa, ánh nắng chói chang rọi qua tấm kính, mang lại cảm giác nóng bức vô cùng. Cẩn Tri và Nhiếm Dư ngồi bệt dưới sàn máy bay, không ai nói một lời. Ở đằng trước, Ứng Hàn Thời ngồi ở vị trí điều khiển, sắc mặt không chút cảm xúc. Hoàng đế ngồi bên cạnh, gương mặt không lộ vẻ vui mừng hay đắc ý mà thâm trầm khó đoán.
Bất kể hận đối phương đến tận cốt tủy, hận hắn đã khiến mình và Ứng Hàn Thời bị thương nặng nhưng Cẩn Tri không thể không thừa nhận, mang thân phận tôn quý, Hoàng đế có ý chí sắt đá và kiên định vô cùng. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà hắn vẫn có thể nhanh chóng phán đoán và nghĩ cách xoay chuyển tình thế. Tiêu Khung Diễn từng nói Hoàng đế tâm tư thâm trầm, tàn nhẫn và quyết đoán, xem ra không sai chút nào.
“Tinh Lưu, nếu ngươi còn hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ giết cô ta trước rồi giết ngươi sau.” Hoàng đế cất giọng lạnh nhạt.
“Không đâu !” Ứng Hàn Thời đáp.
“Con chip và kho gen đang ở đâu?”
“Thành phố Giang.”
Khoang máy bay lại im lặng như tờ. Cẩn Tri dõi theo bóng lưng Ứng Hàn Thời, lồ ng ngực tắc nghẽn. Đột nhiên tay bị nắm chặt, cô liền quay sang Nhiếm Dư. Nhiếm Dư nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp nhưng không nói một lời.
Chiếc máy bay nhanh chóng quay về thành phố Giang. Người dưới mặt đất nếu có để ý cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng vụt qua mà thôi.
Thành phố Giang với câu cầu lớn, vô số tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ dày đặc trên đường phố. Cẩn Tri có chút ngơ ngẩn. Thì ra, thế giới chân thực và náo nhiệt này đã cách xa cô đến thế.
Máy bay đáp xuống rừng cây ở bên hồ nước. Nơi này không mấy kín đáo nhưng Ứng Hàn Thời chẳng có thời gian bận tâm, anh và Cẩn Tri đi về phía ngôi biệt thự cách hồ nước không xa. Hoàng đế và Nhiếm Dư đi theo sau.
Đoán lần này không có cách nào thoát khỏi, Cẩn Tri nắm chặt tay Ứng Hàn Thời. Anh giữ im lặng, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị. Điều này khiến Cẩn Tri có chút đau lòng. Cô muốn nói với anh, dù thất bại nhưng anh đã tận tâm tận lực rồi. Cô muốn anh đừng trầm mặc như thế, muốn anh đừng tự trách mình. Trong tình huống này, giữ mạng sống mới là điều quan trọng nhất.
Tựa như phát giác ra tâm trạng của cô, Ứng Hàn Thời liền nắm trọn bàn tay cô, động tác hết sức dịu dàng. Trong lòng xót xa nhưng Cẩn Tri vẫn nở nụ cười rạng rỡ với anh.
Bốn người nhanh chóng về đến ngôi biệt thự. Người bảo vệ đang đi tuần liếc qua bọn họ nhưng không lại gần hỏi han. Ứng Hàn Thời mở cửa, nói: “Đồ ở tầng trên.”
Hoàng đế dừng lại ở cửa, đảo mắt một vòng: “Bên trong không có ai à? Người máy của ngươi đâu rồi?”
“Tôi không chắc có thể chiến thắng bệ hạ nên đã giải tán mọi người.” Ứng Hàn Thời đáp.
Hoàng đế lặng thinh. Từ trước đến nay , mỗi khi đối mặt với hiểm nguy, lo lắng cho sự an toàn của mọi người vốn là một tác phong ngu xuẩn của Tinh Lưu. Hắn bắt Ứng Hàn Thời một mình vào nhà lấy đồ, còn hắn và hai cô gái đợi ở bên ngoài. Hắn tin, bây giờ Ứng Hàn Thời không dám cũng chẳng thể giở bất cứ trò gì với hắn.
Ứng Hàn Thời nhanh chóng đi xuống, giao con chip và hộp bảo quản gen cho Hoàng đế, sau đó kéo Cẩn Tri ra sau luwg mình. Bốn người đối mặt nhau.
Hoàng đế kiểm tra đồ kĩ càng. Con chip đúng là sáng hơn và thật hơn ở trong không gian hư ảo. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Đi thôi!”.
**
Theo yêu cầu của Hoàng đế, Ứng Hàn Thời kiếm một chiếc máy bay lành lặn, cả bốn người lại đi lên trên đó. Bây giờ đã lấy được con chip và kho gen, ý định của Hoàng đế rất rõ ràng: Nếu đã không thể lôi kéo Tinh Lưu về phía mình thì chỉ còn cách gi3t chết đối phương. Bằng không đến khi sức khỏe của Tinh Lưu bình phục thì chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Máy bay lao vào tầng mây, bầu trời trở nên u ám. Trong khoang vô cùng yên tĩnh. Hoàng đế ngồi ở ghế lái phụ, lặng lẽ hút thuốc. Không ai biết hắn đang nghĩ gì và dự định tiếp theo của hắn là gì.
Máy bay nhanh chóng tới khu vực miền tây. Nhìn từ trên cao xuống, thượng nguồn sông Trường Giang như một dải lụa dài và hẹp.
‘Chuẩn bị cú nhảy vượt không gian ngoài vũ trụ” Hoàng đế hạ lệnh.
Ứng Hàn Thời không nhúc nhích: “Bệ hạ hãy thả Cẩn Tri trước. Tôi sẽ đi cùng người”.
Cẩn Tri lập tức lắc đầu: “Không! Em sẽ đi cùng anh!”
“Tiểu Tri!” Ứng Hàn Thời ngắt lời cô: “Hãy nghe lời anh!”
“Không!”
Hoàng đế chau mày. Đúng lúc này, Nhiếm Dư ngồi ở sau đột nhiên rút ra con dao găm kề vào cổ họng mình, cất giọng run run: “Đầu Gỗ! Anh hãy thả họ đi! Vừa rồi, họ đã cứu mạng em!” Cô kiếm được con dao ở trên chiếc máy bay ban nãy.
Hoàng đế trợn mắt, nghiêm giọng: “Em làm gì vậy?”
Cẩn Tri vừa định lên tiếng ngăn cản, Nhiếm Dư liền nhìn cô bằng ánh mắt kiên định rồi ấn con dao vào cổ, máu lập tức rỉ ra ngoài: “Anh mau để họ đi đi!”.
Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời nhanh như chớp bật khỏi ghế ngồi, lao về phía Cẩn Tri. Cẩn Tri vừa được anh ôm vào lòng, cửa khoang tự động mở ra. Hai người liền rơi xuống dưới. Hoàng đế tức giận, định tung người truy đuổi. Nào ngờ trước đó, trước đó Ứng Hàn Thời đã thiết lập sẵn lộ trình nên chiếc máy bay nghiêng ngả dữ dội. Nhiếm Dư kêu “a” một tiếng, con dao tuột khỏi tay, toàn thân cũng bị đập mạnh vào vách khoang. Hoàng đế lập tức ôm cô vào lòng rồi quay người chuẩn bị nhảy khỏi máy bay. Nhiếm Dư kéo áo hắn, mở miệng van nài: “Anh đừng đuổi theo nữa! Anh đã lấy được thứ mình muốn thì tha cho họ đi! Em xin anh đấy!” .
Hoàng đế ngoảnh đầu, chỉ thấy mây mù dày đặc, hai người kia đã khuất dạng. Bây giờ mà đuổi theo chắc cũng vô ích. Hơn nữa, rơi từ độ cao này, bọn họ không chết cũng bị thương nặng. Nghĩ đến đây, Hoàng đế bế Nhiếm Dư đi lên đầu máy bay. Hắn đặt cô ngồi ở vị trí phó lái rồi thiết lập tuyến bay ra ngoài vũ trụ.
“Em nên nhớ, vì em nên tôi mới tha mạng cho bọn họ.” Hoàng đế nói.
Nhiếm Dư im lặng một lúc mới trả lời: “Vâng.”
Máy bay tiếp tục phóng lên cao. Một lúc sau, hệ thống thông báo: “Bộ phận nhảy siêu quang tốc đã được làm nóng”. Hoàng đế cất giọng nhàn nhạt: “Chuẩn bị nhảy”, vừa nhập tọa độ lên bảng điều khiển.
Trong lòng có chút bi thương, hoang mang và thấp thỏm, Nhiếm Dư hỏi nhỏ: “Chúng ta đang đi đến một hành tinh khác sao?”.
“Ừ!”
“Sau này, em còn có thể thăm bố mẹ và bạn bè không?”
Hoàng đế trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Có thể”.
Nhiếm Dư đột nhiên mềm lòng. Cô nhìn đăm đăm gương mặt bám đầy bụi bẩn của người đàn ông, nắm lấy bàn tay hắn.
Khóe miệng Hoàng đế để lộ ý cười. Quầng sáng bạc như ánh trăng xuất hiện giữa tầng mây, chiếc máy bay biến mất trong đó, như chưa tồn tại.
Vũ trụ giống như một tấm màn đen tĩnh mịch, các vì sao tựa như những viên kim cương lấp lánh điểm xuyến. Ở bên dưới, trái đất xanh biếc và đẹp đẽ vô ngần. Nhiếm Dư mải mê ngắm cảnh tượng kì diệu chưa từng thấy bao giờ, sau đó thiếp đi trong lòng Hoàng đế.
Một tay Hoàng đế nắm lấy tay cô, bàn tay còn lại nghịch con chip, để mặc máy bay nhảy tới tọa độ cách Trái đất năm mươi năm ánh sáng.
Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc.
Tôi sẽ dùng toàn bộ sinh lực để khôi phục nền văn minh vĩ đại còn rơi rớt lại trong vũ trụ.
Chỉ mong mặt trời trong trái tim tôi sẽ không bao giờ rơi.