Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 161: Chị tôi


"Còn gì nữa không?" Tô Thụy Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng thả vào bờ môi cô, cảm thấy cánh môi của cô chạm ngón tay của mình, anh đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng bật cười nói: "A. . . . . . Còn . . . . . hay không.. . . . . . Không nghĩ ra. . . . . . rấr nhiều. . . . . . Anh muốn biết cái gì?"

Hai mắt Tô Thụy Kỳ lộ ra vui vẻ nói: "Tôi có người chị. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn anh, không hiểu.

Tô Thụy Kỳ muốn nói gì đó nhưng lại không tiện nói, cuối cùng có chút dịu dàng nhìn cô nói: "Khi còn bé, chị ấy cũng thường dắt tay của tôi đi chơi, lúc trời mưa cũng chống dù che cho tôi, hơn nữa trước khi tôi ngủ, tôi đi học, chị ấy còn có thể rời nhà trước, sau khi về nhà, trước khi tôi tỉnh lại cũng sẽ hôn trán của tôi một chút. . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, hơi sửng sốt.

Tô Thụy Kỳ Khước không nói gì nữa, chỉ hơi mỉm cười đưa hai tay ra, nhẹ nắm bả vai của cô, sau đó cúi đầu liên tục hôn lên trán của cô.

Thân thể Khả Hinh dường như bỗng chốc tê dại mãnh liệt, hai tay xuôi xuống, không dám nhúc nhích.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào trên cây Bạch Lan, cành lá vê ra rất nhiều tia nắng, vài tia rơi vào trên người hai người này.

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang đến “bức tranh ngày hè” ở đầu kia khu phố cổ truyền đến, dằng dặc, khoan thai, tình ý kéo dài. . . . . .

Tô Thụy Kỳ chậm rãi rời khỏi nụ hôn, không nhìn cô nữa, mà hơi mỉm cười kéo nhẹ thân thể cô, để cho cô đứng ở một bên, mình mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, cũng không có nhìn lại cô, trực tiếp nổ máy xe nói: "Có thời gian, đi thi bằng lái, đến lúc đó mua cho cô một chiếc xe, tự do một chút, lúc tôi không có rảnh cùng cô đi thăm chú thì tự cô lái xe đi. . . . . ."

Anh nói xong cũng đã chuyển động tay lái để cho xe chậm rãi quay một vòng ở trên đường cái, sau đó lái đi.

Đường Khả Hinh vẫn ngây người ở một bên, không nhịn được vươn tay khẽ vuốt cái trán một cái, giống như còn cảm thấy đôi môi ẩm ướt mềm mại của Tô Thụy Kỳ in ở trên trán mình có chút tê dại, nó đang dần dần lan ra, lan rộng đến trái tim, tiếng đập thình thịch vang lên, hai mắt của cô mãnh liệt chớp lóe, đưa hai tay chặn lồng ngực của mình, suy nghĩ đây là cảm giác gì?

"A!" Trên lầu truyền tới tiếng cười.

Khả Hinh ngây ngốc ngẩng đầu lên, thấy Nhã Tuệ đang đứng ở trên ban công phơi đồ lót của mình, vừa phơi vừa nhìn mình cất tiếng cười.

Mặt của cô thoạt đỏ, đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu lên hỏi: "Cô cười cái gì?"

Nhã Tuệ phơi áo lót xong, mới hai tay chống ở trên lan can, nhịn cười nói: "Tôi nói với cô nha, cô có chút thông minh, nhưng ở trong tay của hai người đàn ông Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, cô còn hơi non."

"Có ý gì ?" Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên hỏi.



"Có ý gì! ! Cô nhìn mình đi!" Nhã Tuệ cười xoay người đi vào trong nhà.

Khả Hinh nghe Nhã Tuệ nói vậy, liền sâu kín quay đầu nhìn về phía đầu kia đường cái, một mảnh tĩnh lặng, mới vừa rồi có một chiếc xe Land Rover lái qua, một cơn gió quét tới, vẫn còn mùi vị nụ hôn kia, trong lòng của cô phảng phất có chút đắng chát, nhưng không rõ nguyên nhân, chỉ sâu kín xoay người đi vào căn lầu nhỏ, chưa kịp khóa cửa đã nghe được có một bà dì thường mua báo, hàng ngày đào tin tức của người khác, nói: "Này! có phải tên nhóc trai đẹp mới vừa rồi thích con bé bị hủy khuôn mặt hay không?"

"Dường là như vậy ! Cũng thân thiết hôn lên trán người ta rồi !"

"Ôi chao! Thật là đáng tiếc! Một tên nhóc đẹp trai như vậy, lái chiếc xe sang trọng như vậy, thích con bé không học thức, không tiền, không thế, dáng dấp lại xấu xí, thật không biết những đứa bé này nghĩ như thế nào! Một người thật tốt, chỉ có điều cần phải gì thích con bé nói lời ong tiếng ve!"

"Bà đừng nói như vậy, con bé Khả Hinh cũng rất đáng thương!"

"Đáng thương thì đáng thương, nhưng bà suy nghĩ xem, khuôn mặt của cô ấy đã bị biến dạng, bây giờ quyến rũ tên nhóc đẹp trai như vậy, cô ấy cũng không cảm thấy ngượng ngùng!"

"Được rồi, được rồi, chuyện của người ta, bà trông nom được sao? Con trai của bà cũng ở bên ngoài có bạn gái!"

"Nói càn!" Bà dì mua báo cầm quạt lá cọ đánh về phía một bà dì khác, nói: “Chuyện của nhà tôi, không tới phiên bà lôi ra!”

“Vậy sao bà lôi chuyện của người ta! Bà cho rằng tôi không biết bà đang nghĩ cái gì sao, bà muốn Khả Hinh gả cho đứa con trai không có tiền đồ của bà! Phi!” Có một bà dì cầm giỏ thức ăn bỏ đi.

“Phi!” Bà dì mua báo cũng phun một cái.

Khả Hinh nhẹ nhàng đóng cửa cẩn thận, đứng ở nơi hành lang, cảm thấy có tối tăm, nghĩ đến những lời bà dì nói lúc nãy, vẻ mặt của cô lộ ra nụ cười khổ. Mới vừa muốn đi lên lầu, nhưng theo bản năng ấn xuống công tắc đèn hành lang một cái, bóng đèn nhỏ sáng lên. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn nhỏ phát ra ánh sáng, trong lòng của cô không khỏi có chút cô đơn, lặng lẽ, sâu kín đi lên lầu, đẩy nhẹ cửa ra, cũng đã thấy Nhã Tuệ đi ra khỏi phòng, bên hông thắt nhẹ một cái dây lưng màu trắng. Trong khoảng thời gian này, cô đang giảm cân, hiện tại người đã rất mảnh mai, nhưng vẫn cho người ta cảm giác mượt mà xinh đẹp...

“Cô.....muốn đi ra ngoài à?” Khả Hinh vẫn còn đang suy nghĩ đến nụ hôn của Tô Thụy Kỳ và lời nói của bà dì, người vẫn ngơ ngác.

Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh cười nói: “Con bé ngốc, chúng ta phải về khách sạn! Có phải cô bị nụ hôn kia làm ngu hay không?”

Khả Hinh ngây ngô đứng ở bên cửa, trăm tơ nghìn mối, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không biết nói sao.

“Nghe nói....” Nhã Tuệ từ từ đến gần Khả Hinh thử dò xét hỏi: “Ở trong câu lạc bộ đua ngựa của khách sạn, cô và Tổng giám đốc Tưởng hôn nhau trong màn ảo thuật hả?”

Đường Khả hinh nghe xong, không lên tiếng.

Nhã Tuệ nhìn bộ dáng của cô, liền hiểu ra, cười nói: “Này, nụ hôn ngày hôm qua và nụ hôn hôm nay, cái nào àm cho động lòng?”

Đường Khả hinh cười khổ một tiếng, nói: “Loại người như tôi có tư cách nghĩ đến chuyện động lòng sao?”



“Khả Hinh.....” Nhã Tuệ đau lòng gọi cô.

“Tôi không có tư cách có được tình yêu.... Tôi thay quần áo cùng cô về khách sạn.” Khả Hinh nói xong, piền nhàn nhạt đi qua bên cạnh Nhã Tuệ, muốn đi vào trong.

“Người ta đã muốn đi gặp cha mẹ và anh trai của cô.... Thậm chí còn hôn cô, bảo cô thi bằng lái, mu axe cho cô....” Nhã Tuệ xoay người nhắc nhở cô.

“Sau đó thì sao?” Khả Hinh mỉm cười đứng ở bên cạnh bức rèm che, xoay người nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ đành phải im lặng nhìn cô.

“Tôi mới bị Tổng giám đốc Tưởng mắng tôi chết không có gì đáng tiếc còn chưa đầy 24h....” Đường Khả hinh im lặng đi vào phòng.

Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn cửa phòng trống không, kêu to: “Tôi cũng không tin, cô không có má trái, cô cũng không có ảo tưởng về tình yêu!”

Qua một lúc lâu, Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh dương cổ là sen, váy ngắn màu đen, mang giày bệt xinh xắn, mỉm cười đi ra, nhìn Nhã Tuệ nói: “Thì ra bà dì mua báo muốn giới thiệu tôi cho con trai của dì ấy....”

“Phi!” Nhã Tuệ lập tức phun cô!

“Ha ha ha...... Tôi phát hiện dáng vẻ của cô giống như bà dì ở dưới lầu!! Cô trò chuyện với mấy ông bác bà dì dướ lầu thêm nhiều, cô cũng sẽ thay đổi thành bà già!”

Khả Hinh vừa cười vừa nhấc túi xách, đeo trên bả vai, vừa nói:

“Đi! Đừng so sánh tôi với các bà dì ấy!” Nhã Tuệ và Khả Hinh vừa nói vừa cười đi ra khỏi cửa nhà, Khả Hinh mới vừa ra khỏi nhà, lại quên cầm chìa khóa, lại đi nhanh lên lầu, cầm chìa khóa trước tủ kính, mới muốn đi ra ngoài, lại nhìn chai rượu đỏ trong tủ, cười nói: “Tao đi ra ngoài nhé! Từ chức đó! Tao không sao, mày không cần lo lắng! Tao sẽ thật tốt!”

Cửa phịch một tiếng đóng lại!

Chai rượu đỏ quý giá kia vẫn lẳng lặng nằm ở trong tủ kính, phát ra ánh sáng lịch sử lâu đời.

Khả Hinh và Nhã Tuệ vừa nói vừa cười đi tiếp xuống lầu, vừa lúc thấy bà dì mua báo đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi, Nhã Tuệ nắm tờ báo che ánh mặt trời, che miệng cười chạy thẳng tới phía trước....

Khả Hinh cũng cười to ha ha ha chạy theo sát ở phía sau cô, cùng nhau đi tới trạm xe buýt, nói: “Cô lo lắng bị dì ấy bắt được cô! Muốn cô gả cho con trai của dì ấy!”

“Đi!” Nhã Tuệ cười mở ra tờ báo, vừa nhìn nội dụng trước mặt, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng.

“Chuyện gì vậy?” Khả Hinh cũng cười đi lên trước, cầm tờ báo lên vừa nhìn xem, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch.