Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 167: Yêu cầu


Phòng ăn ngự tôn!

Mary và Hà Na thật yên lặng không lên tiếng đứng chờ ở một bên.

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đang căng thẳng chờ đợi, có lúc Anh Kiệt không nhịn được nắm tay Trần Mạn Hồng, Trần Mạn Hồng tức giận hất tay anh ra!

Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành hai người không nhịn được cúi đầu bật cười.

Nhã Tuệ ôm chặt thân thể gầy nhỏ của Khả Hinh, ngồi cạnh vị trí cửa sổ, rất sốt ruột chờ đợi.

Lão đầu bếp cũng nghe nói chuyện ngày hôm nay, nghĩ tới chưa tới giờ làm việc buổi chiều, ngay lập tức đi trước vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh, lấy ra chân giò hun khói hảo hạng, dùng dao lưu loát cắt ngang ba miếng, thả vào một bên, sau đó lấy rau hẹ tươi, cắt thành từng đoạn, lấy thêm hai con dao sắc bén băm nhuyễn chân giò hun khói và rau hẹ, sau khi băm xong, đặt ở trong một tô lớn, cầm đũa trộn các loại gia vị thành một hỗn hợp, mùi hương rất nồng lập tức bay ra ngoài!

Phụ bếp đứng ở bên cạnh không hiểu nhìn ông ta.

Lão đầu bếp không để ý tới người khác, chỉ nhanh chóng từ trong tủ lạnh cầm da sủi cảo, gói lại nhân bánh, căn dặn: "Bật lửa đun nước sôi!"

"Vâng!" Phụ bếp lập tức bật lửa, nấu nước!

Lão đầu bếp nhanh chóng gói kỹ tám viên sủi cảo, bỏ vào trong nước sôi, cầm đôi đũa dài, khuấy tròn 360 độ, hai mắt chăm chú nhìn sủi cảo ở trong nước nóng liền dần dần nở ra, ngay lập tức bỏ đôi đũa, cầm một cái đĩa màu trắng, gắp sủi cảo đã nấu chín, đặt ở trên dĩa xếp thành một hàng, để cái đĩa xuống, cầm một trái cà chua, dùng dao điêu khắc, tay trái nắm dao nhanh chóng xoay tròn, tay phải cầm đầu nhọn của trái cà chua, buông lỏng một cái, chỉ trong chốc lát, hai đóa hoa cà chua nhỏ chia nhau đặt ở trên đĩa, lại lấy một cái đĩa nhỏ, ở phía trên đổ lên nước sốt chua ngọt, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng ăn, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, đặt cái đĩa sủi cảo xuống trước bàn Khả Hinh.

Khả Hinh có chút giật mình ngẩng đầu nhìn lão đầu bếp.

Trần Mạn Hồng và Anh Kiệt cũng mỉm cười nhìn về phía ông ta.

Quách lão đầu bếp không lên tiếng, chỉ nhìn thoáng qua bộ dáng tội nghiệp của Khả Hinh một cái, mới nói: "Bé con! Tôi cuối cùng cảm thấy ở trên người của cô nhìn thấy một chút bóng dáng đầu bếp, tôi không biết nhà của cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đã giữa trưa, chắc là cô cũng đói bụng rồi, ăn đi."

Hai mắt Khả Hinh đỏ bừng ngẩng đầu nhìn lão đầu bếp, biết một lúc nữa, có thể mình sẽ phải rời khỏi khách sạn, càng không nở làm cho cô đau lòng hơn, cô cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cám ơn ông"

Đôi mắt già nua của lão đầu bếp nhìn cô một cái, mới nói: "Cẩn thận nóng!"

"Tại sao chỉ có tám cái?" Nhã Tuệ muốn cho mình nhẹ nhàng một chút, cũng nghẹn ngào hỏi.

"Cô cũng đừng đến những nơi đông người nữa." Lão đầu bếp nói xong lại đau lòng nhìn Khả Hinh một cái, mới im lặng đi khỏi.

Nhã Tuệ nở nụ cười, rưng rưng nhìn về phía người bạn thân, nghẹn ngào nói: "Ăn đi."

Đường Khả Hinh gật đầu một cái, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, cầm đũa lên, gắp một viên sủi cảo, bỏ vào trong miệng nhai, nhất thời phát hiện một mùi chân giò hun khói thơm nồng tràn ra, đây là chân giò hun khói cao cấp nhất, nước mắt của cô lăn xuống, cố gắng nuốt xuống viên sủi cảo, lại gắp lên một viên khác, ăn một miếng, vừa ăn trong lòng vừa chua xót, mới phát hiện thì ra vì mình yếu ớt đã làm liên lụy tới rất nhiều người.

Cô cắn viên sủi cảo, nghẹn ngào thật rất khó chịu, nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

Mọi người nhìn bộ dáng cô như vậy, cũng lại khá hơn nữa lo lắng chờ đợi, cảm thán, rốt cuộc nghe bên ngoài có người nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, Tổng Giám đốc Trang tới. . . . . ."



Mọi người nghe xong, lập tức nghiêm túc đứng ở một bên, chờ đợi.

Đường Khả Hinh cũng vội bỏ đũa xuống, lau khô nước mắt, đứng ở một bên.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người tràn đầy khí thế cùng với các lãnh đạo cấp cao và Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Á Châu cùng đi vào phòng ăn ngự tôn!

Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt liền thấy Đường Khả Hinh đứng ở một bên, trên mặt còn chưa khô nước mắt, khuôn mặt bị thương

và mệt mỏi, chứa đựng vô số uất ức và đáng thương, đôi bàn tay nhỏ bé nắm một góc áo, hết sức hoảng sợ lo lắng, hai mắt anh lóe lên một cái, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Đường Khả Hinh! Cô tới đây.”

Đường Khả Hinh nghe giọng nói lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng chấn động, hoảng sợ đến không dám nhúc nhích.

Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày.

Trần Mạn Hồng lập tức đi lên trước, đỡ Đường Khả Hinh đi về phía Tưởng Thiên Lỗi…

Đường Khả Hinh bước từng bước nhẹ nhàng đi tới, trái tim đập thình thích, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, hơi thở đàn ông quen thuộc trên người anh chợt nhào về phía mình, cô thở phì phò.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô, sắc mặt cứng rắn nói: “Nếu cô vẫn tiếp tục bộ dáng kia, cho dù cô đi tới đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không có người thu nhận cô!”

Khả Hinh nghe lời này, cứng ngắc như tảng đá, nhớ tới đêm qua mình chịu uất ức, trong lòng không khỏi oán hận, cắn chặt răng, không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Lúc này Tổng Giám đốc Trang tới tìm tôi, xin tôi một nhân tình, mang cô qua đó!”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chỉ khẽ cúi đầu cười một tiếng.

“Nhưng cho dù cô ở nơi nào, tôi cũng có quyền sa thải cô, hoặc xử phạt cô bất kỳ chuyện gì! Vì chuyện cô làm ngày hôm qua, mặc dù toàn bộ không phải lỗi của cô, nhưng vì tình hình chung của khách sạn, phải quyết định sa thải cô!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô cứng rắn nói: “Cho nên bắt đầu từ bây giờ, cô không phải là nhân viên khách sạn Á Châu nữa! Nếu cô chấp nhận yêu cầu của Tổng giám đốc Trang đối với cô, như vậy bây giờ là người của tập đoàn Hoàn Cầu!! Nhưng tôi không quan tâm cô thuộc về nơi nào, đối với việc tuyển dụng cô, tôi vẫn nghi ngờ, cho nên hiện tại tập đoàn Hoàn Cầu và khách sạn Á Châu cùng tổ chức một cuộc thi tuyển chuyên gia hầu rượu, nếu cô không thể đạt thành tích ưu tú, tiến vào Top 5 trận chung kết cuối cùng, cô vẫn phải rời khỏi tập đoàn Hoàn Cầu!”

Rốt cuộc Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tôi? Tôi …. Tôi… tham gia tuyển chọn? Tôi có thể sao?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía cô nói: “Tại sao cô không thể!”

Tâm trạng Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nói: “Nhưng tôi… Mặt của tôi…”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Mặt của cô và tài năng của cô không liên quan! Tôi và Tổng giám đốc Tưởng đã trao đổi với nhau, cũng đã trao đổi với Laurence tiên sinh, ông ấy vô cùng mong đợi lần này co có thể tham gia tuyển chọn chuyên gia hầu rượu năm nay, bù đắp tiếc nuối ba năm trước đây, cô không có tới dự thi. Nhưng cô đừng ôm hy vọng quá lớn, bởi vì cuộc thi tuyển chuyên gia hầu rượu lần này có thể nghiêm khắc hơn so với trước kia, có nhiều đối thủ cạnh tranh hơn, nếu cô có lòng tin thì ở lại, nếu cô không có quyết tâm, bây giờ cô trở về tìm một chỗ yên thân!”

Đường Khả Hinh bống nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại nhìn về phía hai mắt vô tình thâm thúy của Tưởng Thiên Lỗi, trái tim của cô đập thình thịch, lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn các đồng nghiệp, còn có lão đầu bếp đang căng thẳng nhìn mình, lại rưng rưng nhìn về phía Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ, họ dều mỉm cười kích động nhìn mình, cô thở mạnh, hai mắt lóe lên một cái, rốt cuộc trịnh trọng gật đầu nói: “Được!”

Tất cả mọi người cũng nở nụ cười cảm động.



Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt, gật đầu vô cùng khó khăn, anh chậm rãi nhìn về phía cô nói: “Cô đã nghĩ kỹ chưa, nếu cô thất bại, hay cô thua cuộc, cô sẽ chịu chỉ trích một lần nữa! Hoặc thất bại một lần cũng có thể đánh ngã cô vĩnh viễn!”

Hai mắt Đường Khả Hinh trong suốt tự nhiên, kiên quyết nói: “Tôi đã nghĩ kỹ, tôi quyết định tham gia cuộc tuyển chọn lần này, nếu tôi không thành công trúng tuyển, tôi cam tâm vạn nguyện đi khỏi khách sạn! Nhưng hiện tại tôi có một thỉnh cầu, hi vọng Tổng giám đốc anh có thể đồng ý, xem như bây giờ tôi vẫn là một thành viên của Khách sạn Á Châu, thỉnh cầu anh một chuyện.”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt Đường Khả Hinh rất kiên quyết nói: “Tốt! Cô nói đi!”

“Hi vọng Tổng giám đốc có thể đồng ý tôi, giải thích với bên ngoài chuyện Thị trưởng phu nhân rơi xuống biển không có quan hệ đến tôi! Tôi bị oan, Thị trưởng phu nhân cũng xác nhận chuyện này, tôi hi vọng anh có thể mở miệng nói thay cho tôi một câu, bởi vì tôi không muốn để cho cha của tôi ở trong tù xem được tin tức này sẽ đau lòng khổ sở… Tôi không thể chịu đựng cha của tôi khổ sở… Bởi vì cả đời ông ấy cũng không có cơ hội ra khỏi song sắt rồi…” Đường Khả Hinh nghẹn ngào nói xong, nước mắt lại lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, mới chậm rãi gọi: “Đông Anh!”

“Vâng!” Đông Anh lập tức tiến lên!

“Lập tức thông báo cho giới ký giả, nói tôi và Tổng giám đốc Trang, Đường Khả Hinh, còn có Thị trưởng phu nhân, cùng mở họp báo!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn chừng nước mắt của Đường Khả Hinh, nói!

“Vâng!” Đông Anh đáp lời, lập tức lui về phía sau mấy bước, liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, một lúc lâu, mới hỏi tiếp: “Cô còn có yêu cầu gì không?”

Đường Khả Hinh nghe xong, muốn lắc đầu một cái…

Khụ khụ khụ khụ khụ….

Xung quanh có rất nhiều người ho khan!

Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người đang nháy mắt với mình, cô có chút không hiểu, lại không nhịn được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhưng Trang Hạo Nhiên nhìn mình cười một tiếng rất thần bí, hai mắt của cô xoay tròn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút lo sợ nói: “Anh… Anh… Anh mới vừa nói… Cái gì?”

“Tôi hỏi cô còn có yêu cầu gì…” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút bất đắc dĩ nói.

Lúc này ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn về phía anh nói: “Anh có thể, đừng tiếp nhận đơn từ chức của Nhã Tuệ hay không? Cô ấy thật sự là một người làm việc rất chăm chỉ!”

Nhã Tuệ nhìn cảm động bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đảo một vòng, nhìn về phía Nhã Tuệ đứng ở một bên rất lúng túng, anh lạnh giọng nói: “Hiện tại tôi cũng không có ý định nhận đơn từ chức của cô.”

Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng đỏ mắt nở nụ cười.

Đường Khả Hinh thở một hơi, suy nghĩ một chút, cảm thấy không có gì, mới vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên chớp mắt nhìn mình, hai mắt của cô chợt lóe, giống như bẩm sinh dễ dàng hiểu được ý của anh, sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lấy hết can đảm, không chút khách khí nói: “Vì ngày hôm qua anh hiểu lầm tôi đẩy Thị trưởng phu nhân xuống biển… Bây giờ… anh nói xin lỗi tôi đi, lập tức nói xin lỗi!”

Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, nhìn về phía cô!