Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 173: NIỀM TIN


Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhưng vẫn không có thời gian nói với anh: "Làm ơn! Cho tôi mượn 20 đồng! Tôi thật sự rất vội".

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô một cái, mới từ túi âu phục của mình móc bóp, nhanh chóng mở ra, từ bên trong lấy ra 100 đồng đưa tới trước mặt cô.

"Cám ơn!" Khả Hinh lập tức cầm một trăm đồng, vội chạy đi.

"Khi nào trả tôi?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.

Đường Khả Hinh dừng bước lại, xoay người, trợn to hai mắt ngây ngốc nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, a một tiếng, cười lạnh nói: "Cô không tính trả tôi sao?"

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, có chút không khách khí nói: "Trả! Nhất định trả!"

Cô hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, mới đón mưa phùn vọt vào trong tắc xi, phịch một tiếng đóng cửa lại, nhìn về phía tài xế kêu to: "Tài xế . . . . . . lập tức trở về đường lớn Tây Hoa . . . . . . nhanh lên!"

Tài xế vừa nghe xong, lập tức nổ máy, xoay tay lái, đạp mạnh chân ga, xông thẳng về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong mưa gió, ngưng mắt nhìn chiếc tắc xi lao ra phía trước, sắc mặt của anh hơi hòa hoãn, tóc ngắn trước trán xẹt qua đôi mắt sáng rực, tay cầm ví tiền vẫn còn mở ra, vô số thẻ vàng và thẻ bạc lấp lánh.

Nhậm Tử Hiền đứng ở đại sảnh trước cửa khách sạn, nhìn bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn theo chiếc tắc xi đi xa nét mặt từ từ thay đổi, cô nhíu mày, có chút không thể tin quay đầu nhìn về phía chiếc tắc xi đang từ từ chạy xa trên Đường lớn Tân Hải, bật cười một tiếng có chút tức giận.

Tưởng Thiên Lỗi xoay người nhìn thấy Nhậm Tử Hiền đang lạnh lùng nhìn mình.

Anh cũng lạnh lùng nhìn cô.

"Không thể nào? Em vẫn cảm thấy, cuộc đời của anh ngoại trừ Như Mạt thì nhất định là em, em không cho phép có người thứ ba kẹp ở giữa em và cô ấy, chiếm tiện nghi ngang xương! Như vậy em không phải rất thua thiệt sao?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói không chút nể mặt.

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn về phía Tử Hiền nói lời thẳng thừng và sắc bén, hai mắt hiện lên nụ cười, anh cất bước về phía trước, đi qua bên cạnh cô, mới trầm giọng nói: "Thật ra anh rất thưởng thức em ở một điểm nào đó"

Nhậm Tử Hiền cau mày nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói: "Em thẳng thắn làm cho người khác rất thoải mái ở bên cạnh em."

Ánh mắt của Nhậm Tử Hiền sáng lên, mang theo một nụ cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lập tức thật vui vẻ nói: "Ý của anh là anh cũng cảm thấy em không tệ?"

Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, một mình đi về phía trước.

Nhậm Tử Hiền cười vội vàng đi lên trước, đưa hai tay ra nắm chặt khuỷu tay của anh, nói: "Thân ái, tối nay ôm em ngủ! Hả?"



"Hiện tại anh không có thời gian, phải ở lại phòng làm việc về rất trễ." Tưởng Thiên Lỗi đi tới nhà hàng đại dương.

"Muốn gặp Như Mạt sao?" Tử Hiền tức giận nhìn anh, nói!

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục đi về phía trước, không lên tiếng.

Tử Hiền cắn chặt răng, lại theo tiềm thức thức thò tay vào trong túi, muốn móc thuốc lá, tuy nhiên phát hiện sáng nay vì cai thuốc mình đã ném ra ngoài cửa sổ, có lẽ là thuốc lá hiệu Sa Ngư, cô thở mạnh một hơi, cố nuốt một ngụm nước bọt, chứng nghiện thuốc lá tái phát, thật là con mẹ nó, không phải ai cũng có thể nhịn được, hiện tại toàn thân

Cô giống như con kiến bò, run rẩy, thật khó chịu.

Tưởng Thiên Lỗi dường như cảm thấy cô buồn bực, liền quay đầu nhìn về phía cô nghiêng trái nghiên phải, bộ dáng giống như một cô vợ nhỏ số mệnh rất khổ, liền ngạc nhiên hỏi: “Em làm sao vậy?”

Từ Hiền ngại nói, chỉ nhăn mặt, cắn chặt môi dưới, cảm thất trước mặt sau lưng đều nổi lên ngứa ngáy, giống như không hút một chút thuốc lá, chừng một phút đồng hồ mình cũng sẽ bị cơn ngứa ngáy đáng sợ này giày vò chết, cô nuốt một ngụm nước bọt, mặt dính trên cánh tay của Tưởng Thiên Lỗi, nức nức nở nở, rất đáng thương.

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, có chút lo lắng nhìn về phía cô nói: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Nếu thật sự không thoải mái, anh đưa em đi gặp bác sĩ?”

Tử Hiền vẫn im lặng, dáng vẻ khổ sở níu lấy ống tay áo của anh, kéo anh đi vào phòng ăn biển.

Kỳ Gia Minh và Nhã Tuệ đứng ở một bên, rất cung kính chờ đợi.

Tưởng Thiên Lỗi dắt tay Tử Hiền, vừa muốn đi vào phòng ăn, thấy Lưu Nhã Tuệ mặc đồng phục, lặng yên đứng ở một bên, anh nhìn cô một cái, cảm thấy cô căng thẳng, liền dắt Tử Hiền đi vào phòng ăn.

Hai người chọn vị trí Mỹ Nhân Ngư biểu diễn ngồi xuống.

Lưu Nhã Tuệ tự mình tiến lên, mang bao tay trắng, cẩn thận để xuống ba chiếc ly thủy tinh có độ cao khác nhau, cầm bình nước inox miệng dài, rót nước ấm trước, sau đó rót nước lọc, ở trong ly thứ ba, rót vào nước đá, tự mình cầm cây gắp, gắp một viên đá, nhẹ nhàng bỏ vào trong ly nước đá, mới nhận gói bánh mì nướng vàng óng ánh, giòn tan do quản lý từ sau lưng đưa tới, mùi vị nướng tỏa ra một chút mùi thơm thuốc lá, hết sức hấp dẫn. Tử Hiền liếc nhìn gói bánh mì to bằng ngón tay, vẻ mặt lập tức nhăn lại, thật gian nan đưa ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy túi bánh mì nhỏ, rất kích động, rất hoài niệm, rất cảm động khẽ cắn một cái, nhất thời cảm thấy hương vị thuốc lá quen thuộc, làm cho cô xúc động muốn khóc, sau đó cô kẹp một cái bánh mì nhỏ đưa tới trước mặt, nhẹ hít một hơi. . . .

Giống như đang hút thuốc.

Thuốc lá tốt đẹp biết dường nào? Lúc nửa đêm ai đó thất tình, lúc cô đơn ai đó muốn tìm một người đàn ông lên giường, người đó có thể ngồi ở trên ghế sa lon, nằm nghiêng ở trên giường, đốt một điếu thuốc lá làm bạn với mình, loại bỏ cảm giác tĩnh mịch, thật sự hạnh phúc giống như Thiền đường, thật sự rất hoài niệm, thật hoài niệm thật hoài niệm mùi vị thuốc lá.

Tử Hiền có chút buồn bã khẽ cắn một miếng bánh bao, nhai vài cái, mới hướng ra ngoài nhẹ nhàng thổi lất phất một hơi.

Cử động kì quái của cô làm cho Giám đốc, Quản lý, nhân viên phục vụ đến phục vụ đều rất ngạc nhiên.

Nhã Tuệ lại mang lên một cái túi bánh mì khác, ngạc nhiên nghiêng mắt nhìn cô một cái.

Tử Hiền vẫn đắm chìm trong sầu bi sắp chia tay vĩnh viễn với thuốc lá, có người nào nói với mình, làm thế nào mới có thể cai thuốc không? Làm thế nào mới có thể? Rốt cuộc cai thuốc vì cái gì? Vì một người đàn ông xấu xa có đáng không?

Trên mặt của cô hiện lên tức giận, cắn mạnh bánh bao một cái, ngẩn mặt lên, phong tình phun một làn hơi ra bên ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí đối diện, cau mày nhìn bộ dáng kì quái của cô, cũng có chút không nhịn được nói: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”



“Anh đừng lo cho em, đối với mục tiêu cuộc sống và niềm tin của anh, em trịnh trọng sinh ra nghi ngờ! Em cảm thấy em sắp bước vào một cuộc sống không thú vị! Giống như em vứt bỏ Thiên đường, rốt cuộc có đáng giá hay không?” Tử Hiền cắn một miếng bánh bao, ăn vô cùng ngon lành. Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn bộ dáng cô, không để ý tới cô nữa, chỉ tùy tiện gọi mấy phần món ăn, giao cho Kỳ Gia Minh lập tức làm ngay.

“Thân ái, anh yêu em không?” Nhậm Tử Hiền đột nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

“Đừng hỏi loại vấn đề này vào lúc này!” Tưởng Thiên Lỗi muốn một chai rượu Tây Ban Nha ướp lạnh. Nhã Tuệ im lặng khẽ gật đầu, xoay người đi về phía quầy rượu.

Nhậm Tử Hiền có thể bị nghiện thuốc lá nặng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: “Nếu như sau này anh không yêu em, vậy en bỏ ra hôm nay, không phải rất thua thiệt sao? Em mất đi tuổi xuân và sắc đẹp cũng không hề gì, nhưng em không thể đánh mất niềm tin của mình!”

Tưởng Thiên Lỗi không vui ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Tử Hiền nói: “Hôm nay em làm sao vậy? Lúc vui lúc giận!”

Nhậm Tử Hiền lập tức tựa vào chỗ ngồi, ôm vai lạnh lùng nói: “Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô ấy! Em nói rồi, bắt đầu từ bây giờ, em không phải người thứ ba, em muốn trở về vị trí của em!”

Câu nói sau cùng, rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi Tưởng Thiên Lỗi không nghe được, chỉ ngẩn đầu lên nhìn về phía Nhậm Tử Hiền.

Nhậm Tử Hiền ngẩng mặt lên, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo bén nhọn.

Bệnh viện!

Bởi vì trời mưa, cho nên có chút yên tĩnh.

Ngày hè, cành lá xanh tươi, cơn mưa trút xuống như rửa sạch bụi bậm, có vẻ xanh mơn mởn một màu.

Phòng bệnh VIP

Tiếng mưa vang lên nho nhỏ, phía trước cửa sổ có vài hạt mưa giống như giọt nước mắt rơi xuống.

Như Mạt nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, ngủ rất yên tĩnh, mái tóc mềm mại nhẹ rũ xuống một bên, áo ngủ màu xanh dương, làm da của cô thật sự rất trắng, đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ đan vào nhau, đặt xuống ở giữa bụng.

Bên trong phòng bệnh, dường như có một tiếng động. Cô khẽ nhíu mày, lông mi nhẹ nhàng rung động, máu trong thân thể đã lắng động bắt đầu có chút dồn dập, một mùi hoa hồng nồng đậm kỳ ảo dần dần từ trong cơ thể lan ra, giống như một đám sương màu hồng, giống như bọt biển màu hồng vây quanh cô, mắt của cô nhẹ nhàng chuyển động, rốt cuộc chậm rãi nâng lên lông mi thật dài, lập tức tiếp xúc được một bóng dáng màu đen ở trước mặt, thân thể của cô chấn động mạnh một cái, nhất thời hoảng sợ mở mắt.

Nhậm Tử Hiền mặc một bộ váy dài màu đen bó sát người, tà váy chấm đất, trong tay đang cầm bó hoa Bách Hợp thật to, phong tình vạn chủng tháo mắt kiếng xuống, nhìn về phía cô mỉm cười nói: “Có cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc hay không?”

Như Mạt rất căng thẳng nửa nằm ở trên giường, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tử Hiền, đôi mắt của cô run rẩy nước mắt.

Nhậm Tử Hiền cười, đặt mắt kính xuống trước hộc tủ bên cạnh giường bệnh, cầm hoa hồng héo tàn trong một cái bình sứ trắng, ném vào trong sọt rác trước giường, lại nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc hoa Bách Hợp, đem hoa Bách Hợp cắm ở trong bình hoa, mới sâu kín nói: “Ba năm trước đây, trái tim của cô xảy ra chuyện, chồng chưa cưới của tôi mới vừa xác lập quan hệ với tôi không đến bao lâu, liền trực tiếp chạy như bay đến bên cạnh cô, kêu gọi bác sĩ hàng đầu trên thế giới nhất định phải cho cô một trái tim khỏe mạnh. . . . Mộ ngày trời u ám. Lúc tôi tới thăm cô, cô cũng ngủ như vậy, rất đẹp rất đẹp. . . . Tôi phát hiện nếu tôi là đàn ông, cũng sẽ rất thích cô. . . . Bởi vì cô là cô gái có tư thế ngủ đẹp nhất mà tôi từng thấy. . . .”

Đôi mắt xinh đẹp sáng loáng chiếu về phía cô!

Thân thể Như Mạt chấn động mạnh một cái, vô cùng hoảng sợ trợn to hai mắt nhòn về phía cô!