Người Tình Trí Mạng

Chương 194: Anh cả như cha


Thế nên, cô gái họ Hạ này rốt cuộc có bản lĩnh gì để lật đổ kết luận của em đây?

Ngày hôm sau, trên mạng xã hội quả nhiên đã dậy sóng.

Sự kiện Thương Xuyên rơi từ trên đài cao xuống tử mạng như mọc thêm chân, bò khắp các ngóc ngách. Fan của Thương Xuyên rần rần chấn động. Nhất thời tin tức Thương Xuyên quay phim tử mạng đã leo lên top đầu của bảng tìm kiếm. Các loại bài viết, điểm tin nóng và chủ đề lần lượt được tạo ra. Weibo, wechat gần như bị đăng đến nổ tung.

Xã hội mạng online, giữa mùa hạ nóng nực bực dọc này, một chuyện chỉ nhỏ bằng mắt muỗi cũng đã khiến đám cư dân mạng rảnh rỗi xúm vào tranh luận, huống hồ là chuyện một ngôi sao hạng A đình đám tử vong. Dư luận trong nước xưa nay rất kỳ lạ, thường thì những vấn đề xã hội liên quan tới chính cuộc sống của họ dù có nghiêm trọng đến đâu cũng không được quan tâm bằng tin một ngôi sao ngoại tình. Tin tức nóng hổi của showbiz là một sự tồn tại mà bất kỳ tiêu điểm xã hội nào cũng không thể thay thế được.

Độ nóng của tin tức về Thương Xuyên chính là không thể thay thế như vậy.

Giống như ngẫu nhiên, nhưng quá ngẫu nhiên lại trở thành cố ý. Mỗi một giây một phút tin tức dao động cũng là lúc nó không ngừng lên men, phản ứng của mọi người có thể so sánh với sự kiện năm xưa khi Trương Quốc Vinh nhảy lầu vậy.

Skyline lập tức triệu tập buổi họp báo ngay sau khi sự việc xảy ra. Lục Đông Thâm cử Cảnh Ninh chủ trì, kết hợp với người phụ trách của Hoàn Gia. Tham gia trong buổi họp báo còn có nhân viên sản xuất chính của đoàn làm phim. Đạo diễn tỏ thái độ rất tiếc nuối về sự việc Thương Xuyên bất ngờ tử mạng.

Trong lúc trên mạng xã hội đang sôi sục cuộn trào, Lục Đông Thâm đích thân lái xe đưa Hạ Trú tới nơi khám nghiệm tử thi.

Vụ việc của Thương Xuyên vẫn chưa đậy nắp quan tài kết luận, bởi vì còn quá nhiều nghi vấn, thế nên thi thể của Thuưương Xuyên đang được khám nghiệm tỉ mỉ và cẩn thận hơn. Hạ Trú biết lúc này cô không có tư cách bước chân vào khu vực khám nghiệm tử thi, thế nên hôm qua mới van vỉ cầu xin Lục Đông Thâm. Cô tin rằng anh sẽ có cách lợi dụng một số mối quan hệ.

Họ đi vào khu khám nghiệm, quả nhiên không bị ai ngăn cản. Có một cậu thanh niên đeo một chiếc kính gọng đen, thoạt nhìn trông giống hệt nhân vật Harry Potter ra có lời với phía cảnh sát. Sau khi cảnh sát cho họ qua, cậu ấy nói với Lục Đông Thâm: “Giáo sư đã tới rồi ạ.”

Hạ Trú không hiểu “giáo sư” mà cậu ấy nói có nghĩa là gì. Lục Đông Thâm cũng chỉ gật đầu không nói gì thêm.

Xuyên qua một hành lang dài đằng đẵng, ánh sáng trắng trên đỉnh đầu tuy sáng nhưng lại nhợt nhạt và âm u đến mức người ta phải rợn sống lưng. “Harry Potter” dẫn họ tới căn phòng ở tít tận cùng. Hai người vừa đi vào thì cánh cửa bên trong cùng cũng được đẩy ra, cùng với đó là sự xuất hiện của một người đàn ông.

Người ấy cũng cao tầm tầm Lục Đông Thâm, dáng người mảnh khảnh. Sau khi cởi khẩu trang ra, để lộ một khuôn mặt tuấn tú lạ thường. Hạ Trú nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông này, cứ cảm thấy có phần nào quen mắt. Harry Pottẻ tiến lên, người đàn ông kia cởi đồng phục giao vào tay cậu ấy. Khi anh ấy chào Lục Đông Thâm một tiếng “Anh cả”, Hạ Trú mới bàng hoàng hiểu ra.

Chẳng trách cô lại thấy quen, từng đường nét của người này đều rất giống Lục Đông Thâm, chỉ có điều thần thái hơi lạnh lùng hơn một chút. Lục Đông Thâm giới thiệu với cô: “Đây là em trai thứ hai của anh, Bắc Thần, pháp y nhân chủng học.” Sau đó lại giới thiệu với đối phương về cô: “Bạn gái của anh, Hạ Trú.”

Hạ Trú bắt tay với Lục Bắc Thần, nhưng lại cảm giác ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn cô có thêm vài phần khác lạ. Có lẽ, chỉ tại cô nhạy cảm mà thôi. Pháp y chính trong vụ của Thương Xuyên không phải Lục Bắc Thần, Hạ Trú biết đây là do Lục Đông Thâm sử dụng quan hệ riêng tư. Lục Bắc Thần quay đầu nói với Harry Potter một câu: “Ngữ Cảnh, chuẩn bị cho cô Hạ trang phục vô trùng.” Sau đó anh ấy nhìn về phía cô và nói: “Vết thương của nạn nhân vừa nhìn đã rõ ngay, cô Hạ còn nghi vấn gì?”

Hạ Trú suy tư giây lát rồi nói: “Tôi cần xem thêm mới có thể đưa ra kết luận.”

Sau khi Hạ Trú cùng Ngữ Cảnh đi vào trong, Lục Bắc Thần trở nên đăm chiêu. Lục Đông Thâm tinh mắt, lên tiếng trước: “Em muốn nói gì cứ nói đi.”

Lục Bắc Thần nhìn anh, sau đó đi tới trước cửa sổ, mở hệ thống thông gió ra, lần tìm hộp thuốc lá, rút ra hai điếu, ra hiệu với anh. Lục Đông Thâm tiến lên, dựa vào bậu cửa sổ, không nhận lấy điếu thuốc của anh ấy mà rút bao thuốc của mình ra: “Hút của anh đi.”

Mùi thuốc lá từ từ vấn vít như móc câu.



Lục Bắc Thần nhả khói ra, cười khẽ: “Thuốc lá này không tồi đâu.” Rồi anh ấy đánh mắt nhìn vào bên trong: “Gan cũng to đấy, dẫu sao thì không phải ai cũng dám đứng quan sát thi thể.”

Lục Đông Thâm chỉ cười không nói.

“Trước khi hai người đến, em đã kiểm tra cẩn thận xác nạn nhân, báo cáo khám nghiệm tử thi trước đó không có vấn đề gì.”

“Ngay cả em cũng không nhìn ra điểm bất thường?” Lục Đông Thâm khẽ nhíu mày. Khoảng thời gian này vừa hay Lục Bắc Thần đang ở trong nước. Tối qua anh suy đi tính lại mới quyết định gọi điên cho Lục Bắc Thần. Cậu em thứ hai này của anh là người phiên dịch cho xác chết nổi tiếng, bất kỳ một dấu hiệu nào của nạn nhân cũng không lọt qua được đôi mắt của nó, thế nên anh đặc biệt mời nó tới xem sao.

“Vết thương trí mạng của nạn nhân nằm ở thái dương. Xét theo tình hình khám nghiệm hiện trường và góc độ rơi xuống của nạn nhân thì đây đích thực là một tai nạn ngoài ý muốn.” Lục Bắc Thần vô cùng chắc chắn: “Thế nên, cô gái họ Hạ này rốt cuộc có bản lĩnh gì để lật đổ kết luận của em đây?”

Lục Đông Thâm suy tư giây lát, rồi nói: “Có lẽ… là mùi hương.”

“Mùi hương?” Lục Bắc Thần khẽ nhướng mày: “Nếu lúc còn sống nạn nhân hít phải khí độc thì bất luận là trong khoang mũi hay trong khí quản đều có thể phát hiện ra dấu vết.”

“Trên đời này thứ có thể giết người chưa chắc đã là những mùi hương có thể ngửi thấy.” Lục Đông Thâm rít một hơi thuốc rồi nhả khói: “Trong lĩnh vực nghiên cứu mùi hương, cô ấy mới là chuyên nghiệp, anh chỉ phán bừa thôi.”

Lục Bắc Thần giơ cao điếu thuốc trong tay lên, hướng thẳng về phía nắng, nhìn những sợi khói mỏng đua nhau bay lên: “Người này, đích thực là một cao thủ biết lợi dụng mùi hương.” Anh ấy buông điếu thuốc xuống, quay đầu nhìn Lục Đông Thâm: “Thế nên, đây phải chăng là lý do để anh thay lòng đổi dạ?”

Lục Đông Thâm gạt tàn thuốc, nói một câu nhẹ như gió thoảng: “Trước kia, chưa từng có tình cảm.”

Lục Bắc Thần nhìn anh một lúc lâu rồi hiểu ra: “Quả nhiên, là do em vẫn hiểu lầm lâu nay.”

“Việc tìm Bắc Thâm thế nào rồi?” Lục Đông Thâm không tiếp tục chủ đề này nữa.

Ánh mắt Lục Bắc Thần tối đi đôi chút. Anh ấy rít một hơi thuốc, nhả khói rồi lắc đầu. Lục Đông Thâm giơ tay lên vỗ vai anh ấy: “Rồi sẽ tìm được thôi.”

“Mong là vậy.”

Hai người nói qua nói lại chẳng mấy chốc đã trò chuyện hơn mười phút. Lục Đông Thâm nói với anh ấy: “Trên người em chảy dòng máu của nhà họ Lục, bất luận xảy ra chuyện gì em cũng không thể rũ bỏ được thân phận là người nhà họ Lục. Thế nên, con dâu kiểu gì cũng phải về gặp mặt bố mẹ chồng.”

Lục Bắc Thần nhướng mày: “Em không hiểu anh đang nói gì.”

“Em cất công nghìn dặm xa xôi về Trung Quốc, rồi lại tốn bao công sức để rũ bỏ quỹ tài chính Bắc Thần, em tưởng ông anh trai của em mù mắt mù cả tim phải không?”

Lục Bắc Thần hơi mím môi, lát sau mới lên tiếng: “Anh quản rộng thật đấy.”



Lục Đông Thâm cố nhịn cười, chân thành nói: “Hết cách thôi, anh cả như cha mà.”

Lục Bắc Thần còn định nói câu gì nữa thì Hạ Trú đã từ trong đi ra, cởi bỏ bộ quần áo vô trùng trên người trả lại cho Ngữ Cảnh, trông sắc mặt cô khá nặng nề. Hai người họ một trước một sau tiến tới. Lục Đông Thâm nhẹ nhàng hỏi cô: “Phát hiện được gì rồi?”

Hạ Trú ngập ngừng định nói lại thôi.

Lục Bắc Thần thấy vậy bèn lên tiếng: “Cô Hạ, tuy rằng tôi không chịu trách nhiệm trong vụ án này. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô một câu. Nếu cô có bất kỳ phát hiện gì cũng nên kịp thời thông báo cho phía cảnh sát. Như vậy sẽ có ích hơn cho việc phá án.”

“Tôi hiểu, nhưng tôi còn cần tới một nơi và gặp một người nữa mới được.” Hạ Trú nói.

Lục Bắc Thần nhíu mày.

Nghe xong, Lục Đông Thâm không nói thêm nhiều, một lần nữa vỗ vai Lục Bắc Thần: “Hôm nay em vất vả rồi.”

Khi anh rút tay về, Lục Bắc Thần chợt giữ chặt cổ tay anh lại, hơi dùng sức, tuy không nói gì nhưng ánh mắt nhìn anh lại có thêm vài phần chất vấn. Lục Đông Thâm mỉm cười rồi hạ thấp giọng trả lời: “Phải, anh tin cô ấy.”

Sau khi hai người họ đi khỏi, Lục Bắc Thần hỏi Ngữ Cảnh: “Cô ấy có chạm vào thi thể không?”

Ngữ Cảnh đáp: “Dạ không, cô ấy chỉ quán sát thi thể rất kỹ càng, ở một khoảng cách rất gần.”

Lục Bắc Thần nhìn về phía hai người vừa đi, nét mặt có phần suy tư.

Bên này, Hạ Trú bước lên xe. Sau khi cô ngồi vững, Lục Đông Thâm vòng cánh tay qua thắt dây an toàn cho cô. Cô quay đầu liếc nhìn tòa nhà khám nghiệm rồi nói đại một câu: “Cậu em thứ hai này của anh tuy rằng tim không tốt cho lắm, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống một bệnh nhân tâm thần.”

Bàn tay Lục Đông Thâm khựng lại, thấy vậy Hạ Trú nói: “Thuốc hợp với người. Thuốc lá em làm cho anh được pha chế từ những mùi hương dựa trên tình trạng sức khỏe của bản thân anh, nên khi anh hút dĩ nhiên sẽ cảm thấy tâm trạng thoải mái dễ chịu. Em trai anh chỉ hút nửa điếu rồi dập tắt vào trong gạt tàn, chứng tỏ mùi hương này không thích hợp với anh ấy. Thành phần của thuốc lá sau khi đi vào cơ thể sẽ nhanh chóng hình thành ột mùi hương cơ thể hoàn toàn mới. Em trai anh sau khi hút thuốc xong sẽ có mùi đắng. Ngũ tạng của cơ thể con người đối ứng với năm loại mùi cụ thể, những người có tim không khỏe thường có mùi đắng.”

“Nó từng bị tai nạn, tim cũng bị ảnh hưởng.”

Hạ Trú hiểu ra.

“Nhưng em vừa nói là bệnh nhân tâm thần?”

Hạ Trú sững người. Thấy Lục Đông Thâm thật sự hoàn toàn không biết gì, cô bèn nói: “À, không có gì, em nói đại ấy mà, em nói linh tinh thôi, anh đừng để bụng.” Cô ý thức được mình đã lỡ lời. Khi đó Lục Chấn Dương đã dặn đi dặn lại không được phép nhắc đến chuyện em trai anh trước mặt Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm nhìn cô vẻ nghi hoặc.

Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng đổi đề tài: “Đi thôi, em muốn tới đoàn làm phim một chuyến.”