Trên tay còn cầm kẹo đường như trẻ con, hắn thậm chí có thể liên tưởng đến, đôi môi dính nước đường trong suốt kia, sẽ có hương vị ngọt ngào như thế nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Thẩm Giác thản nhiên nhìn bóng dáng Bạch Ngọc An ở bờ đối diện, thấy y hơi hoảng hốt rời khỏi cửa sổ, lúc này mới trầm mặt quay đầu lại.
Bảo người bên cạnh đóng cửa sổ lại, tiếng thở dốc sau bình phong càng rõ ràng hơn.
Thẩm Giác lặng lẽ uống một hớp rượu, trước mắt hiện lên khuôn mặt kinh ngạc của Bạch Ngọc An lúc nãy, ánh mắt lay động, phẩy tay cho người sau bình phong lui ra.
Hắn lại ngẩng mắt nhìn Trường Tùng đang đứng ở góc phòng, gõ ngón tay lên miệng chén màu xanh ngọc: "Đi mời Bạch Ngọc An ở tửu lâu đối diện đến đây."
Trường Tùng nghe xong vội vàng đáp lời, khom lưng lui ra ngoài.
Tiếng người bên đường dần nhỏ đi, người trên đường cũng dần thưa thớt.
Bạch Ngọc An nhìn người đang cúi đầu trước mặt, lại thấy hắn đeo đoản kiếm bên hông, sống lưng như bị tuyết đè cong, Bạch Ngọc An không nói gì, hắn liền cung kính đứng như vậy.
Bạch Ngọc An nghĩ, chắc chắn vừa rồi đã bị Thẩm Giác nhìn thấy.
Cao Hàn nhận ra người trước mặt là tùy tùng của Thẩm Giác, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Bạch Ngọc An.
Thấy sắc mặt Bạch Ngọc An lạnh nhạt, trong mắt còn có chút không kiên nhẫn, trong lòng đoán mối quan hệ của hai người.
Bạch Ngọc An thầm nghĩ ý của Thẩm Giác, thấp giọng hỏi: "Xin hỏi Thẩm Thủ phụ tìm hạ quan có việc gì?"
Trường Tùng liền nói: "Nô tài chỉ là người truyền lời, Bạch đại nhân đi gặp đại nhân nhà ta sẽ biết."
Bạch Ngọc An nghĩ mình vừa mới bắt gặp chuyện của Thẩm Giác, người này liền đến mời mình.
Hắn để ý chuyện này, chẳng lẽ đây là nhược điểm của Thẩm Giác sao.
Vừa hay mình cũng có nhược điểm trong tay hắn.
Bạch Ngọc An trầm ngâm một lát, mới nói với Cao Hàn bên cạnh: "Cao huynh, huynh cứ về trước đi."
Cao Hàn nhìn Trường Tùng đang đứng bên cạnh, thấp giọng nói với Bạch Ngọc An với vẻ lo lắng: "Có cần ta đợi ngươi không."
Trường Tùng đứng bên cạnh nghe vậy liền tiến lên một bước nhỏ giọng nói: "Cao đại nhân, đại nhân nhà ta và Bạch đại nhân ở gần nhau, lát nữa sẽ đưa Bạch đại nhân về."
Bạch Ngọc An không biết mình phải nói chuyện với Thẩm Giác bao lâu, cũng không muốn làm phiền Cao Hàn, liền nói: "Cao huynh, ta lát nữa biết đường về, huynh cứ về đi."
Cao Hàn mím môi nhìn Bạch Ngọc An, trong mắt kìm nén lo lắng, giúp nàng chỉnh lại áo choàng dặn dò: "Tính tình nên kiềm chế lại, đừng gây chuyện nữa."
Bạch Ngọc An mỉm cười gật đầu, sau khi chia tay với Cao Hàn mới theo Trường Tùng đi đến tửu lâu của Thẩm Giác.
Đến Tề Nguyệt Lâu, Bạch Ngọc An đứng dưới lầu nhìn lên, từng tầng đèn lồng rủ xuống, chiếu sáng rực rỡ dưới lầu.
Trường Tùng nhìn Bạch Ngọc An mặc y phục đen tuyền, dường như gầy hơn so với trước đây.
Hắn đi trước dẫn đường, từ cửa trước Tề Nguyệt Lâu đi vào xuyên qua đại sảnh, ra ngoài là một sân viện, trong sân yên tĩnh u ám, thoang thoảng mùi hoa.
Trường Tùng dẫn Bạch Ngọc An đứng trước cầu thang của lầu các đối diện nói: "Đại nhân ở trên lầu."
Bạch Ngọc An nhìn lên lầu, cầu thang không một bóng người, chỉ có đèn lồng đặt ở cửa cầu thang, ánh sáng vàng nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy tuyết rơi.
Bạch Ngọc An phủi tuyết trên áo choàng, bước lên cầu thang.
Cầu thang phát ra tiếng kẽo kẹt, Bạch Ngọc An lại nghĩ đến những lời nói với Thẩm Giác trước cửa cung Nhân Thọ lần trước.
Đang trầm tư thì phía sau vang lên tiếng của A Đào: "Ngươi làm gì không cho chúng ta lên?"
Bạch Ngọc An quay đầu lại nhìn, thấy Trường Tùng cũng đang nhìn nàng: "Đại nhân nhà ta nói chỉ cho Bạch đại nhân lên một mình."
Bạch Ngọc An bèn nói với A Đào: "Ngươi cùng Như Ý đợi ta ở dưới, ta lát nữa sẽ xuống."