Trong căn tầng hầm bí mật, toàn thân Hàn Tuyết Nhàn nhuốm đầy vết thương đến mức rỉ ra máu, cô ta vì mất sức mà ngất lịm đi nhưng Mặc Hàn Phong không hề tha cho cô ta vẫn ra lệnh cho thuộc hạ tạt nước vào mặt cô ta.
Hàn Tuyết Nhàn giật mình trong cơn đau rát mà hé mắt nhìn, nhìn gương mặt yêu nghiệt của Mặc Hàn Phong nhưng lại có khí thế đến bức người khiến cô ta đứng đối diện mất hết dũng khí.
Nhận thấy cô ta đã tỉnh lại, khoé môi Mặc Hàn Phong cong lên, Chưa kịp để anh mở miệng thì cô ta đã khóc lóc vang xin anh.
_ Hàn Phong, em cầu xin anh...hãy tha cho em được không? Em không chịu đựng được sự hành hạ này...em đau lắm, xin anh đấy..huhu
Nghe tiếng khóc của cô ta khiến anh rất cảm thấy phiền phức vừa làm cho người ta khó chịu, Mặc Hàn Phong không kiêng dè mà châm biếm cô ta.
_ Chậc, giọt nước mắt của cô quá quý giá rồi.
Muốn rơi thì đừng rơi trước của tôi, nước mắt của cô ở trong lòng tôi chẳng khác nào là nước bẩn rơi từ trên mái nhà rơi xuống mà thôi
_ Anh...!
Mặc Hàn Phong đứng dậy căn dặn thuộc hạ canh chừng Hàn Tuyết Nhàn rồi mới rời khỏi nơi u ám này.
...!
Vì không muốn đến công ty mà Mặc Hàn Phong lại trở về nhà, ngay khi khi bước vào trong thì gặp ngay Mặc lão gia gia.
Trên gương mặt của ông rõ ràng rất tức giận mà vẫn phải kiềm chế lại, ngay khi thấy anh xuất hiện cơn tức giận của ông đột nhiên bùng phát.
_ Thằng nghịch tử, mau quỳ gối xuống cho ta
Mặc Hàn Phong cũng đoán chắc Ông nội đã biết chuyện, anh bây giờ đã biết sai rồi nên khi nghe Mặc lão gia nói quỳ xuống anh không chậm trễ mà quỳ gối xuống trước mặt ông.
_ Ông nội, con sai rồi
_ Câm mồm, mày không đáng mở miệng nói chuyện với ta.
Quản gia Lâm mau lấy roi mây lại cho ta, ta phải trừng phạt thằng nghịch tử này mới được
Quản gia Lâm đứng một bên sợ đến xanh cả mặt bà trong lòng run sợ cho Mặc Hàn Phong, nhưng trên gương mặt của anh vẫn điềm đạm quay sang nhìn bà nói.
_ Bác Lâm, con không sao đâu bác hãy làm theo những lời Ông nội nói đi
Bà lưỡng lự một lúc nhìn anh ngậm ngùi đi lấy roi mây ra cho Mặc lão gia, Ông ấy nhận lấy roi mây không lớn cũng không nhỏ từ tay quản gia Lâm, gương mặt ông vẫn giữ nguyên sự tức giận.
_ Xoay lưng lại cho ta
Mặc Hàn Phong không phản kháng mà ngoan ngoãn xoay lưng với ông, rất nhanh một cú quất roi in hằn vào tấm lưng vững chắc của anh.
Bốp.
Nhưng anh chỉ nhăn mặt không kêu ca gì, mỗi cú quất của Mặc lão gia là sự dồn hết sức lực, miệng ông không ngừng chất vấn anh.
_ Lúc trước ta bảo mày ly hôn với Tiểu Ly lại không chịu, ngay khi dẫn tình nhân về nhà lại nằng nặc đòi ly hôn để rồi khiến Tiểu Ly mất mạng dưới tay tình nhân của mày
Bốp.
Mặc Hàn Phong vẫn cam chịu cú quất của Mặc lão gia, nhưng mỗi câu nói của ông lại là một nhát dao đâm vào lồng ngực của anh, rất đau đớn.
_ Mặc Hàn Phong, mày thật khiến Ông nội mày rất xấu hổ có biết không? khi có một đứa cháu trai rất tệ bạc vừa khốn nạn như vậy
Bốp.
_ Tiểu Ly, là một cô bé rất ngoan ngoãn rất hiểu chuyện tuy bên trong luôn uyển chuyển và quật cường nhưng khi đứng trước mày con bé lại trở nên yếu đuối đến như vậy, mày đoán xem vì điều gì mà khiến con bé trở nên như vậy hả?
Bốp.
Đây là cú quất thứ tư rồi nhưng Mặc Hàn Phong vẫn không chịu kêu ca cầu xin mà chỉ lẳng lặng rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào trả lời Mặc lão gia.
_ Cô ấy là vì yêu con mà trở nên yếu đuối như vậy
_ Hừ, mày cũng thông minh ra rồi đó.
Nhưng mà Hàn Phong à, con chỉ thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ một chốc
Mặc Hàn Phong anh biết chứ, chỉ là anh rất hận bản thân khi không thông minh vào thời điểm ấy.
Dù cho anh nhận lỗi hết bao nhiêu thì cô sẽ mãi mãi không về với anh, Mặc lão gia mệt nhọc buông cây roi mây xuống sau đó xoay người đi về phòng.
Nhưng thật ra trong lòng ông cũng một phần thương xót khi ra tay nặng với anh, nhưng không vì thế mà ông bỏ qua cho anh được.
Ông phải dạy dỗ lại anh, nhưng khi nhận được sự hối lỗi chân thành của anh ông mới thôi ngừng đánh.
Quản gia Lâm lo lắng đi lại chỗ anh khẽ muốn đỡ anh đứng dậy, nhưng Mặc Hàn Phong lại từ chối anh vẫn còn sức để đứng dậy được mà.
_ Cậu chủ, cậu không sao chứ?
Mặc dù biết anh làm sai nhưng nhìn cảnh tượng này không khỏi chua xót, Mặc Hàn Phong chỉ lắc đầu ngụ ý bảo không sao để cho quản gia Lâm yên tâm.
_ Vậy cậu về phòng nghỉ ngơi đi, bác đi lấy hộp sơ cứu
_ Ừ, vậy phiền bác rồi
Quản gia Lâm nhìn sau tấm lưng anh đang ứa máu ra thì rất đau lòng, Mặc lão gia có quá nặng tay rồi không?
Bước vào phòng ngủ của Hàn Ân Ly, tâm trạng của anh bây giờ phơi phới hơn nhiều, bỗng dưng anh nở nụ cười ngây ngốc nhìn qua tấm ảnh của cô được treo trên bức tường.
_ Ân Ly, Anh thật sự rất nhớ em
Bất giác anh nhìn qua khe cửa sổ thấy luồng gió tạt vào, bỗng dưng trái tim anh khẽ đập phịch lên, Khoé môi cong lên một nụ cười dịu dàng mà không ai nhìn thấy được.
Mặc Hàn Phong nằm úp người xuống giường, mí mắt nặng trĩu muốn chìm vào giấc ngủ nhưng miệng lại lẩm bẩm.
_ Nếu như có thể! Anh muốn mượn cơn gió nói với em rằng, Anh thật sự rất yêu Em.