Nguyệt Lạc Hoa Nhiên

Chương 8: Trúc cơ cảnh, ta đến đây.


Sau lần đột phá ngoạn mục vào Cấp Thứ Năm của Luyện Khí, Yên Nhiên Tuyết bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Những đệ tử ngoại môn vốn đã từng xem thường cô nay không thể không nhìn cô với ánh mắt khác. Từ một đệ tử không thể kết nạp linh khí, giờ đây cô đã vượt lên, bước vào một cảnh giới cao hơn, điều này không chỉ khiến họ cảm thấy ngưỡng mộ mà còn làm dấy lên sự ghen tỵ trong lòng không ít người.

Những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện xung quanh cô. Trong những giờ luyện tập, không ít người nhìn về phía cô, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ.

"Nhìn Yên Nhiên Tuyết kìa, không thể tin được, cô ấy đã đột phá đến Cấp Thứ Năm trong một thời gian ngắn. Quá tài giỏi."

"Đúng vậy, trước kia cô ấy còn không thể hấp thụ linh khí, giờ lại có thể tiến bộ vượt bậc. Quả là không thể xem thường."

Nhưng không chỉ có những lời khen ngợi. Đối với không ít người, thành công đột phá của Yên Nhiên Tuyết lại mang đến sự ghen tỵ, khiến họ cảm thấy không phục.

"Đột phá? Cô ấy chỉ là may mắn mà thôi. Hôm nay có thể lên đến Cấp Thứ Năm, nhưng liệu có thể duy trì được không?" Một giọng nói đầy nghi ngờ vang lên trong nhóm đệ tử.

"Đúng rồi, nếu không có sự chỉ dẫn đặc biệt từ Lâm Nguyệt Chi thì cô ta làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy. Chắc chắn là có sự trợ giúp bên ngoài, không thể coi là công lao của bản thân."

Trong đám đông, một số ánh mắt đầy sự chế giễu và ghen ghét dần dần bắt đầu chú ý đến cô, không ngừng dò xét từng cử động của Yên Nhiên Tuyết. Họ không thể hiểu được tại sao một người như cô lại có thể đột ngột đạt được sự đột phá lớn như vậy, điều mà họ phải khổ luyện trong suốt thời gian dài mà vẫn chưa làm được.

Yên Nhiên Tuyết cảm nhận rõ ràng sự thay đổi này, từ sự ngưỡng mộ cho đến những ánh mắt lạnh lùng và ác cảm. Nhưng cô cũng biết, đây là điều không thể tránh khỏi khi bản thân đã có sự tiến bộ quá đột ngột. Tuy nhiên, cô cũng không muốn để những lời bàn tán ấy ảnh hưởng đến mình. Dù sao, thành quả của cô là kết quả của sự nỗ lực không ngừng nghỉ, không ai có thể hiểu hết những khó khăn mà cô đã trải qua.

Mỗi khi bước vào lớp, cô cảm nhận được những ánh mắt ấy, nhưng thay vì lo lắng, cô chỉ mỉm cười một cách tự tin. Dù có ghen ghét hay ngưỡng mộ, điều quan trọng là cô đã chứng minh được mình có thể làm được, và cô sẽ không để bất kỳ điều gì cản trở bước đi tiếp theo của mình.

Dù có kẻ ghen ghét, nhưng cũng không thiếu những người bắt đầu xem cô là hình mẫu để noi theo. Một số đệ tử thậm chí đã đến gần, hỏi xin cô bí quyết tu luyện, nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi. Yên Nhiên Tuyết nhẹ nhàng đáp lại, cố gắng không làm mình cho người ta thấy là mình tự cao  nhưng cũng không giấu được niềm vui khi nhận được sự tôn trọng từ những người xung quanh.

Khi Yên Nhiên Tuyết đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân, hệ thống đột nhiên xuất hiện một cách khá bất ngờ, giọng nói vang lên trong đầu cô, đầy khích lệ.

Hệ thống: "Chúc mừng Ký chủ! Cuối cùng thì Ký chủ cũng đã đột phá, khiến cho bao nhiêu người phải há hốc mồm ngạc nhiên! Ký chủ thực sự là một minh chứng cho câu nói 'Chỉ cần kiên trì thì sẽ có thể làm được tất cả', mặc dù đôi khi 'kiên trì' cũng cần phải có chút 'may mắn'."

Yên Nhiên Tuyết: “…”

Hệ thống:"Không cần Ký chủ phải cảm ơn ta đâu”

Yên Nhiên Tuyết: “Ta đâu có ý định khen ngươi.”

Hệ thống: “…” lặng lẽ biến mất.



Lão sư từ từ bước vào trung tâm lớp, ánh mắt nghiêm nghị. Hôm nay, ông sẽ hướng dẫn các học trò vào một bước quan trọng trong tu luyện của họ - Trúc cơ cảnh. Đây là một bước chuyển mình vô cùng quan trọng, quyết định không chỉ về khả năng tu luyện mà còn là nền tảng để đi lên những cảnh giới cao hơn.

"Trúc cơ cảnh là giai đoạn tiếp theo sau khi các ngươi đã thành thạo việc kết nạp linh khí và ổn định được dòng linh lực trong cơ thể," lão sư bắt đầu, giọng nói vang lên đầy uy nghiêm, thu hút sự chú ý của mọi người. "Giai đoạn này yêu cầu không chỉ có sự tích lũy linh khí, mà còn là sự rèn luyện bản thân để cơ thể có thể chứa đựng lượng linh khí ngày càng lớn mà không bị quá tải, từ đó hình thành một cơ thể tràn đầy năng lượng thuần khiết."

Lão sư dừng lại, nhìn toàn bộ lớp học, ánh mắt đầy khích lệ:

"Những ai có thể bước vào trúc cơ cảnh sẽ là người có khả năng sử dụng linh khí một cách hiệu quả hơn, mạnh mẽ hơn, và cũng là bước đầu tiên để gia nhập vào hàng ngũ của những người tu luyện để có thể bước vào các cảnh giới cao hơn. Tuy nhiên, đó không phải là một quá trình dễ dàng. Cơ thể ngươi phải thích nghi với một lượng linh khí lớn hơn, dòng chảy linh khí phải được điều chỉnh một cách hoàn hảo để không bị tắc nghẽn."

Ông đi từng bước đến gần các học trò, dừng lại ở chỗ của Yên Nhiên Tuyết, ánh mắt đầy kỳ vọng. Lão sư tiếp tục:

"Để tiến vào trúc cơ cảnh, các ngươi phải đầu tiên đạt được một sự ổn định tuyệt đối trong việc vận hành linh khí. Hãy nhớ, không phải cứ có nhiều linh khí là sẽ bước vào được trúc cơ cảnh. Cái quan trọng là sự dung hòa giữa cơ thể và linh khí. Cơ thể ngươi phải trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời các kinh mạch phải được khai thông. Linh khí phải chảy qua các kênh kinh mạch này mà không bị tắc nghẽn."

Lão sư đưa tay lên, vẽ một hình tròn lớn trong không trung, rồi tiếp tục:

"Để bắt đầu, ngươi sẽ phải tạo ra một vòng trúc cơ trong tâm. Vòng này là sự giao thoa giữa linh khí và ý chí. Khi ngươi đặt tay lên cơ thể, hãy tưởng tượng rằng mình đang tạo ra một vòng tròn xung quanh cột sống, từ đó linh khí sẽ tự động chạy dọc theo những đường kinh mạch của ngươi, xây dựng nên một trúc cơ vững chắc. Đó là bước đầu tiên để thân thể ngươi có thể chứa đựng một lượng linh khí lớn hơn."

Lão sư lại nhìn về phía các học trò, tiếp tục:

"Quá trình này đòi hỏi các ngươi phải rất cẩn thận, nếu không sẽ dẫn đến việc tắc nghẽn hoặc thậm chí là phá vỡ cơ thể. Chính vì thế, các ngươi phải hoàn toàn bình tĩnh, không thể nóng vội."

Lão sư bước ra xa, để cho các đệ tử có không gian luyện tập. "Bây giờ, các ngươi sẽ thực hành. Hãy tập trung vào việc hình dung vòng trúc cơ trong cơ thể mình, và từ từ tạo thành một dòng linh khí ổn định. Nếu cảm thấy có bất kỳ sự bất ổn nào, hãy dừng lại và điều chỉnh ngay lập tức."

Yên Nhiên Tuyết cũng bắt đầu theo sự chỉ dẫn, tay cô chạm vào ngực, nhắm mắt lại, tập trung vào cảm nhận của cơ thể. Lúc này, cô có thể cảm nhận được sự chuyển động của linh khí trong cơ thể mình. Cảm giác linh khí không chỉ lưu thông mà còn cần phải có một sự điều khiển mạnh mẽ hơn, khiến cho cô phải sử dụng hết sự kiên nhẫn và tập trung của mình.

Cùng lúc đó, những học trò khác cũng bắt đầu thực hành. Mỗi người đều cố gắng tạo ra vòng trúc cơ trong cơ thể mình. Tiếng thở dốc, tiếng rì rầm của sự căng thẳng và tập trung vang lên khắp lớp.

Lão sư quan sát kỹ từng học trò, đôi mắt chăm chú không rời, thỉnh thoảng lại đưa ra những lời khuyên nhỏ. Đối với những học trò có tiến triển tốt, ông chỉ mỉm cười gật đầu, còn đối với những người gặp khó khăn, ông sẽ tới gần và chỉ dẫn thêm.

"Nhớ, không phải lúc nào cũng có thể đạt được ngay. Trúc cơ cảnh là một bước đột phá, đừng quá nóng vội. Quan trọng là sự ổn định, chứ không phải tốc độ."

Quá trình luyện tập của Yên Nhiên Tuyết thực sự không dễ dàng. Mặc dù cô đã đạt được đột phá ngoạn mục vào Cấp Thứ Năm của Luyện Khí, nhưng cô biết rõ rằng việc duy trì và phát triển khả năng tu luyện không phải chỉ là chuyện đơn giản.



Sáng hôm sau, khi thức dậy và bắt đầu luyện tập, cô cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong cơ thể mình. Linh khí giờ đây không còn là thứ dễ dàng kiểm soát như trước. Cảm giác linh khí chạy qua các đường kinh mạch trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng có phần hỗn loạn, như thể sức mạnh ấy đang đấu tranh với cơ thể của cô để tìm ra một con đường vững chắc.

Mỗi khi cô bắt đầu nhập định, tâm trí lại không thể hoàn toàn yên tĩnh, đôi khi linh khí không theo ý muốn mà lại tràn ra ngoài, làm cơ thể cô cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi. Cô phải tập trung hết sức để kìm hãm dòng linh khí đang cuồn cuộn trong người, không cho nó tràn ra ngoài và làm hại bản thân. Những lúc như vậy, cô không khỏi cảm thấy mình giống như đang đứng trước một ngọn núi lớn, phải chinh phục từng chút một.

Nhưng Yên Nhiên Tuyết không bỏ cuộc. Cô kiên trì, dù mỗi lần luyện tập đều khiến cơ thể mệt mỏi, đau nhức. Đôi khi, cô cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa, nhưng chính những lời của hệ thống và sự chỉ dẫn tận tình từ Lâm Nguyệt Chi đã tiếp thêm cho cô động lực.

"Đừng để bất kỳ thử thách nào cản bước Ký chủ," hệ thống lại lên tiếng động viên. "Cảm giác không dễ chịu ấy chính là dấu hiệu cho thấy ngươi đang tiến lên, dù là qua con đường gian nan. Ngươi đã vượt qua những khó khăn trước kia, giờ chỉ còn một bước nữa thôi."

Lâm Nguyệt Chi, dù bận rộn, nhưng cũng không quên theo dõi và giúp đỡ cô trong suốt quá trình luyện tập. Mỗi khi cô cảm thấy cơ thể không thể chịu đựng được nữa, Lâm Nguyệt Chi sẽ xuất hiện đúng lúc, nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách điều hòa linh khí trong cơ thể, giúp cô tránh được những sai lầm có thể gây tổn thương. Những buổi luyện tập với Lâm Nguyệt Chi luôn đem lại sự nhẹ nhõm và yên bình cho Yên Nhiên Tuyết, nhưng đó cũng là những lúc cô cảm thấy mình cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa để không phụ lòng Lâm Nguyệt Chi.

Dù rằng có đôi khi Yên Nhiên Tuyết cảm thấy mình sắp gục ngã, nhưng một suy nghĩ luôn hiện lên trong đầu cô: "Đây là con đường duy nhất để mình tiến xa hơn." Cô đã không dừng lại ở điểm xuất phát, và cô sẽ không dừng lại trước bất kỳ khó khăn nào.

Cả cơ thể cô đã bắt đầu có những thay đổi rõ rệt. Các đường kinh mạch dần trở nên rộng mở hơn, linh khí không còn gặp phải sự cản trở nữa, mà bắt đầu lưu thông mạnh mẽ hơn. Những cơn đau đầu, nhức mỏi cũng từ từ giảm dần, và những lúc cơ thể căng thẳng như bị vỡ ra, giờ đã không còn nữa. Tuy nhiên, Yên Nhiên Tuyết biết rõ, con đường phía trước vẫn còn dài, và cô vẫn phải kiên trì thêm rất nhiều.

Trong khi Yên Nhiên Tuyết miệt mài luyện tập để củng cố và nâng cao khả năng tu luyện của mình, các đệ tử ngoại môn khác cũng không hề kém cạnh. Dù mỗi người có một phong cách tu luyện riêng, họ đều thể hiện tài năng xuất sắc trong quá trình luyện khí của mình, khiến lớp học càng trở nên sôi động và cạnh tranh hơn.

Ngoài những đệ tử tài giỏi như Đinh Thiên, Lan Tố hay kém hơn một chút là Hạ Vân thì vẫn còn những đệ tử khác như Lý Vân. Cậu ta cũng có khả năng kết nạp linh khí mạnh mẽ và ổn định, chỉ sau một vài hơi thở đã có thể thu hút linh khí từ thiên địa, khiến nó cuồn cuộn như một dòng suối trong cơ thể. Khi cậu ta bước lên trình diễn, linh khí xung quanh cậu ta vờn lượn như những làn sóng nhẹ nhàng, đầy uyển chuyển, khiến đám đông không khỏi trầm trồ khen ngợi.

"Nhìn Lý Vân kìa, chỉ cần hít thở một chút là đã có thể dẫn linh khí vào cơ thể. Luyện khí của cậu ta dường như không có một chút khó khăn nào."

Ở phía khác, Hạ Minh, một cô gái có làn da trắng như ngọc, ánh mắt sắc bén, bước lên luyện tập với sự điềm tĩnh hiếm có. Dòng linh khí khi cô thu nạp vào cơ thể có một màu xanh dịu dàng, dường như hòa hợp hoàn toàn với khí trời xung quanh. Không khí xung quanh cô ta như dừng lại, linh khí từ bốn phương tám hướng tụ lại, tạo thành một cột ánh sáng xanh lấp lánh. Điều này khiến cho các đệ tử khác phải ngạc nhiên.

"Hạ Minh thật sự rất xuất sắc, cô ấy dễ dàng tiếp nhận linh khí mà không cần bất kỳ sự chỉ dẫn nào," một học trò thì thầm.

Bên cạnh đó, Trương Duy, một đệ tử với thể chất mạnh mẽ, bước lên tiếp theo. Khi hắn ta bắt đầu luyện khí, cơ thể hắn trở nên sáng rực, cơ bắp cuồn cuộn và mạnh mẽ, giống như một con thú hoang vừa thoát khỏi cũi, sẵn sàng bứt phá. Linh khí lúc này không thể nào không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của hắn, chúng như bị hút vào cơ thể một cách vô cùng mạnh mẽ. Dòng linh khí không chỉ nhanh mà còn có một sự cương quyết, kiên cường, không cho phép bất cứ thứ gì cản trở.

"Linh khí không chỉ vào cơ thể hắn nhanh chóng mà còn như được điều khiển bởi một sức mạnh của chính cơ thể. Trương Duy quả thực là một tài năng tiềm ẩn."

Dù Yên Nhiên Tuyết đã có những bước tiến đáng nể, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng đám đệ tử xung quanh mình thật sự rất tài năng. Mỗi người có một thế mạnh riêng biệt, và dù có chút cạnh tranh, nhưng cũng chính điều đó lại thúc đẩy cô phải cố gắng nhiều hơn. Mỗi lần nhìn những đệ tử khác biểu diễn, cô không khỏi cảm thấy thán phục, nhưng cũng tự nhủ rằng bản thân mình cũng không kém gì họ.

Khi Yên Nhiên Tuyết bước lên, tất cả ánh mắt lại đổ dồn về phía cô. Lần này, sự chú ý không còn là sự nghi ngờ nữa, mà là sự ngạc nhiên và tò mò. Những bước tiến nhanh chóng của cô đã khiến cho người khác phải thay đổi cách nhìn về cô, nhưng điều này cũng không khiến Yên Nhiên Tuyết dễ dàng thỏa mãn. Cô hiểu rằng, dù cho có đột phá đến mức nào, cô vẫn cần tiếp tục rèn luyện, không để sự tự mãn làm cản trở bước tiến của mình.

Mặc dù mọi người đều có những tài năng và thế mạnh riêng, nhưng chính việc nhìn thấy tài năng của những người khác cũng khiến cô nhận ra một điều quan trọng: “Cạnh tranh không chỉ là cuộc đua với người khác mà là cuộc đua với chính bản thân mình”. Yên Nhiên Tuyết không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, dù có đi đâu, cô cũng phải kiên trì, không bỏ cuộc, bởi những thử thách và đối thủ đều sẽ là động lực giúp cô tiến bộ hơn từng ngày.