Tuy nhiên giờ phút này, so với đau đớn trên mu bàn tay thì Giang Hoài Sinh càng quan tâm đến sự thay đổi thái độ của con gái hơn.
Dù sao cũng là cốt nhục, tính tình Giang Miên Miên thế nào thì tổng tài ba ba đương nhiên hiểu rõ.
Tiểu gia hỏa này sinh ra đã được chiều chuộng, Trác Vãn Chu bận việc, công việc của anh lại càng bận hơn, chỉ có thể bù đắp thời gian không có cha mẹ ở bên con bằng tiền bạc. Giang Miên Miên muốn gì sẽ liền có cái đó, cho dù hôm nay có mua đồ chơi mười mấy vạn, qua hai ngày không còn thích thì cũng sẽ chiều theo bé.
Cho đến sau ly hôn, tính tình của con gái càng trở nên lập dị cực đoan, đặc biệt không nghe lời, mỗi khi khóc nháo lên thì cơ bản không ai có thể ngăn được. Cho dù dùng gậy hù dọa cũng không mấy hiệu quả.
Huống chi, chuyện ly hôn là lỗi của người lớn, đứa nhỏ thì biết gì chứ.
Khi Trác Vãn Chu sinh Miên Miên, đã sinh non lại còn khó sinh, Giang Hoài Sinh đến nay vẫn còn nhớ rõ em bé nằm trong lồng ấp, cũng chỉ bằng hai bàn tay anh.
Thật vất vả mới nuôi tiểu gia hỏa đến bây giờ, sao có thể nỡ đánh bé được.
Nhưng trừ cái này ra, tổng tài ba ba không nghĩ ra được phương pháp gì để con gái nghe lời.
Thế mà bây giờ lại thấy Giang Miên Miên lần đầu tiên trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Cho đến giờ khắc này, Giang Hoài Sinh không thể không đối mặt với thiếu niên xa lạ trước mắt, hình như khoảng 13-14 tuổi. Trên mặt mang theo khẩu trang, nhưng mắt xanh tóc vàng hiếm có là dấu hiệu của dòng màu nước khác.
Tóc thiếu niên tán loạn, đồng tử xanh biếc ẩn nấp trong bóng tối. Anh đứng đó cũng chỉ cảm nhận được một cỗ âm u mệt mỏi bén nhọn ập đến trước mặt.
Như một con thú chưa trưởng thành.
Giang Hoài Sinh vô thức nhíu mày, trên mặt không hề che giấu vẻ không hài lòng. Xét cho cùng thì trong mắt người lớn, tiêu chuẩn của một đứa trẻ ngoan là lễ phép, rạng rỡ, vui vẻ, hay cười và nghe lời.
Mà Thẩm Mậu trước mặt hiển nhiên là không phù hợp.
Thậm chí vừa mới gặp đã động thủ với người lớn, thoạt nhìn chính là tính khí phản nghịch. Luvevaland chấm co. Giang Hoài Sinh híp mắt đánh giá cậu, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
“Phiền toái, trả lại con gái cho ta.”
Tuy là lời khách khí nhưng giọng điệu Giang Hoài Sinh lại không hề khách khí.
Bởi vì chênh lệch chiều cao nên thiếu niên phải ngẩng đầu nhìn đối phương. Nhưng dù vậy thì tấm lưng đơn bạc thẳng tắp đã khởi động tư thái giằng co một cách kỳ lạ.
Chỉ là Thẩm Mậu còn chưa kịp trả lời, Giang Miên Miên đã vội vàng phản bác,
“Không phải, chú không phải cha ta!”
Lần đầu tiên trong đời Giang Hoài Sinh bị mất mặt như vậy, lại còn là bởi con gái ruột. Gương mặt tổng tài ba ba có vẻ tức giận,
“Giang Miên Miên! Con nháo đủ chưa?”
Con gái người ta là áo bông nhỏ của cha còn Giang Miên Miên này chính là mũi tên xuyên tim của anh. Khi mâu thuẫn hai bên sắp thăng cấp thì may mắn thay, Trác Văn Chu đã trở lại.
Vì là minh tinh nên cô mang khẩu trang, xung quanh cũng có vài người đi theo.
“Miên Miên! Miên Miên!”
Cô chạy tới ôm chặt Giang Miên Miên, nước mắt lập tức rơi xuống, phút chốc đã làm ướt khẩu trang.
“Ô con … con chạy đi đâu, sao không nói tiếng nào đã chạy mất, dọa chết mẹ rồi…”
Thấy dáng vẻ khóc lóc của Trác Vãn Chu, đột nhiên Thẩm Mậu hiểu tại sao Giang Miên Miên lại có nhiều nước mắt như vậy.
Nhìn vợ cũ và con gái cùng khóc, cơn tức giận của Giang Hoài Sinh không còn nữa, anh ngoảnh mặt đi vẫy tay với thư ký Vương, ý bảo để người bên ngoài rời đi.
Gia đình người khác đoàn tụ, Thẩm Mậu tự nhiên không thể ở lại. Chưa kể, cậu đã không thể đứng được nữa.
Nhưng vừa mới quay người lại thì góc áo truyền đến cảm giác lôi kéo quen thuộc.
Thẩm Mậu: “…”
Cậu siết chặt ngón tay, vô cảm rút áo mình ra, nhanh chóng bước đi. Luvevaland chấm co. Tốc độ của thiếu niên rất chậm, cơn chóng mặt do sốt cao như thủy triều dâng hết đợt này đến đợt khác nhấn chìm lý trí còn lại của cậu.
Thẩm Mậu đã bước đi không vững.
Vào lúc này, cậu bắt đầu có chút ảo não vì can thiệp vào chuyện người khác của mình hôm nay.
“Chờ đã…chờ đã!”
Giang Miên Miên chạy khỏi vòng tay của mẹ tới ôm đùi thiếu niên.
“Đừng đi.”
Thói quen thực sự là một điều kinh khủng, trước khi đứa nhỏ leo lên, Thẩm Mậu đã vô thức nắm lấy tay vịn hành lang.
Do có chuẩn bị nên lần này không bị ngã.
Giang Miên Miên giống như koala, khóa chặt lấy chân cậu.
“…”
Thiếu niên rơi vào trầm mặc.
Hiện giờ đầu cậu rất đau, cho dù về thể chất hay tinh thần. Tức giận đang tích tụ trong lồng ngực, cả người suy yếu đến mức không còn sức để mắng mỏ. Thật khó chịu!
Thẩm Mậu chán ghét những chuyện vượt qua phán đoán của bản thân, cũng chán ghét Giang Miên Miên khiến cậu không lường trước được. Luvevaland chấm co. Nếu không có sự hiện diện của cha mẹ bé và cơn sốt, cậu đã sớm lột bỏ cao dán chó này xuống rồi.
Cảnh tượng này khiến mái tóc của cha già sắp bạc trắng,
“Giang Miên Miên, con nháo chưa đủ sao? Hôm nay phải bị đánh mới dừng lại đúng không?”
Nói xong, anh giờ cành cây lên, khí thế cực kỳ dọa người. Trác Vãn Chu lập tức lườm qua:
“Giang Hoài Sinh, tôi xem anh dám?”
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại tràn ngập sát khí.
Tổng tài đại nhân: “…”
“Hừ!”
Người đàn ông ném cành cây đi, làm bộ sửa sang lại âu phục nhăn nhúm nhưng miệng không hề buông tha,
“Em cứ chiều nó đi! Chiều sắp lên trời luôn! Thật là càng ngày càng quá quắt! Tuổi còn nhỏ, thay vì đi theo cha ruột lại học ôm đùi thằng nhóc…”
Phanh!
Người phụ nữ vô cảm đóng cửa, nhốt luôn chồng cũ bên trong. Lúc này, Trác Vãn Chu mới nhìn qua, vẻ mặt lạnh lùng chợt dịu đi, cô xoa đầu con gái, nhẹ nhàng nói:
“Miên Miên, có chuyện gì vậy? Con ôm chặt không cho ca ca đi thế này không phải là đứa trẻ ngoan. Luvevaland chấm co. Nếu Miên Miên không lễ phép, ca ca có thể sẽ không thích con đâu.”
Vừa nghe đến không thích, hai má nhóc rồng con liền phính lên, bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Mậu.
Dưới mái tóc lòa xòa là đôi mắt xanh đầy mông lung của thiếu niên, gương mặt vừa rồi tái nhợt đã đỏ bừng vì sốt cao. Chỉ có Miên Miên ôm cậu mới biết, công chúa nhỏ của bé đang run rẩy, cơ thể nóng đến đáng sợ.
Trác Vãn Chu biết bé dao động nên lại nhẹ giọng,
“Bảo bối ngoan, nói cho mẹ biết vì sao con không cho ca ca đi vậy?”
Miên Miên do dự vài giây mới quay lại nhìn cô.
“Cô…Cô có thuốc không?”
Hốc mắt đứa nhỏ hồng hồng vừa mở miệng liền khóc.
“Công chúa nhỏ, công chúa nhỏ của ta, anh ấy… bị bệnh.”
“…”