Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 168


Anh cố gắng nhịn xuống, giọng nói khản đặc gần như đã không thể phát ra âm thanh.

Anh tận mắt chứng kiến cơ thể gây gò của Nhan Nhã Quỳnh bị nảy lên mỗi khi các bác sỹ sốc điện tim, rồi lại nặng nề ngã xuống giường hết lần này đến lần khác.

Những thiết bị máy móc bên cạnh bàn mổ vẫn không ngừng kêu “tít, tít, tí, như thể những việc mà các bác sỹ đang làm bây giờ hoàn toàn không hề có tác dụng. Tay trái anh bất giác siết chặt chiếc nhẫn trên ngón tay của bàn tay phải, trong lòng vô cùng hối hận, các bác sỹ”

“Được”

Anh cố gắng nhịn xuống, giọng nói khản đặc gần như đã không thể phát ra âm thanh.

Anh tận mắt chứng kiến cơ thể gầy gò của Nhan Nhã Quỳnh bị nảy lên mỗi khi các bác sỹ sốc điện tim, rồi lại nặng nề ngã xuống giường hết lần này đến lần khác.

Những thiết bị máy móc bên cạnh bàn mổ vẫn không ngừng kêu “tít, tít, tí, như thể những việc mà các bác sỹ đang làm bây giờ hoàn toàn không hề có tác dụng. Tay trái anh bất giác siết chặt chiếc nhẫn trên ngón tay của bàn tay phải, trong lòng vô cùng hối hận, trên mặt hay chân và thắt lưng thì không cần phải khâu, sau đó để cho y tá tỉ mỉ làm sạch và khử trùng rồi dùng băng gạc quấn lại. Khi được đẩy ra khỏi phòng mổ trông cô được băng bó không khác gì một xác ướp.

Sau khi Nhan Kiến Định canh giữ bên giường nhìn thoáng qua một chút: “Giúp tôi chăm sóc Nhã Quỳnh, tôi còn có chuyện phải xử lý”

Kẻ đầu sỏ bây giờ vẫn đang bị nhốt dưới tâng hầm trong nhà, nếu Nhã Quỳnh đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm vậy thì anh ấy cũng nên trở về để tính Sổ rồi.



Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy mình dường như đã ngủ rất lâu đến nỗi não †rướng đau, từng cơn đau nhói tuy không dữ dội nhưng lúc liên tục lúc lại ngừng nghĩ mãi mà không thấy đỡ hơn.

Ngoài ra cô còn cảm thấy chóng mặt, buồn nôn cả người tê dại hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.

Cô mở mắt đầy mê mang, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang nằm cuộn trên ghế sô pha cách đó không xa.

Sắc trời bên ngoài đã hơi hửng sáng, vừa vặn đủ để cho cô có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt tiều tụy và tái nhợt của đứa trẻ, đôi mắt to tròn đỏ hoe ngậm đây nước mắt tủi thân.

Cô nở một nụ cười an ủi với Hướng Minh, cả người ốm yếu và xanh xao cuộn tròn trong chăn dường như đã yên tâm và thả lỏng hơn rất nhiều.

Băng gạc trên khuôn mặt cũng không có cách nào che lấp vẻ đẹp của cô, trông cô vô cùng xinh đẹp.

Giang Anh Tuấn đứng dậy bấm chuông gọi sau đó y tá và bác sỹ vội vàng chạy tới: “Nếu như đã tỉnh lại thì đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, sau này phải chú ý chăm sóc bản thân, tốt nhất đừng để miệng vết thương trên người dính nước, cũng nhớ phải thay băng thường xuyên cho vết thương ở trán, lúc trước kiểm tra có tình trạng chấn thương sọ não vừa phải nên còn cần phải nằm viện để quan sát một thời gian”

Sau khi kiểm tra định kỳ một lượt, xác nhận Nhan Nhã Quỳnh không có vấn đề gì đáng ngại, bác sỹ mới dặn dò đôi câu rồi xoay người rời khỏi, còn y tá vẫn ở lại phòng bệnh giúp cô điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch rồi kiên nhẫn lên tiếng: “Có thể sau đó cô sẽ có một số triệu chứng như chóng mặt buồn nôn,…Những triệu chứng này đều rất bình thường, theo những tình huống thường thấy thì tình trạng này có thể sẽ kéo dài khoảng nửa tháng. Vì vậy trong khoảng thời gian này cô không nên hoạt động trí óc quá nhiều, tập thể dục cũng cần phải được thực hiện một cách hợp lý không được quá mức, nếu cảm thấy có chỗ nào khó chịu thì phải dừng lại ngay lập tức.”

Cô y tá dặn dò một đống việc cần chú ý khiến Nhan Nhã Quỳnh nghe mà cảm thấy choáng váng, nhưng Giang Anh Tuấn đang đứng bên cạnh lại nghiêm túc nghiêng đầu lắng nghe vô cùng cẩn thận.