Người đàn ông mỉm cười, thái độ rất nhã nhặn, nói: ‘Không cần phải làm phiền đến Tổng giám đốc Giang, chúng tôi sẽ tự tìm công ty bảo hiểm để giải quyết! Tôi cũng không muốn mất nhiều thời gian nên không cần phải làm phiền đến đồng chí cảnh sát đâu. Danh thiếp của anh tôi xin nhận, còn đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì thì liên hệ với tôi.
“Không thành vấn đề”
Thấy thái độ của đối phương cũng không tệ lắm, Giang Anh Tuấn cúi đầu xuống liếc nhìn tấm danh thiếp: “Lâm Thanh Dương:’ Anh ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái rồi nói tiếp: “Nếu bảo hiểm không bồi thường đủ thì liên hệ với thư ký của tôi”
“Không có vấn đề gì đâu, Tổng giám đốc Giang, sau này nếu có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại nhau!”
Lâm Thanh Dương vây tay một cái rồi lại đeo kính râm lên, trên môi mang theo ý cười rồi nghênh ngang rời đi.
Lời này vừa nói xong, bước chân Giang Anh Tuấn dừng lại, anh ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lên xe lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Tiến Quân.
“Điều tra cho tôi một người, Lâm Thanh Dương, chắc hẳn không phải là người gốc Hải Phòng, anh chú ý một chút xem có phải là doanh nhân mới hoặc là doanh nhân mới từ nước ngoài về không, có tin tức thì lập tức gọi điện thoại cho tôi”
Anh chưa từng thấy qua loại người nào như thế này, những nhân vật ở giới thượng lưu trong thành phố Hải Phòng, anh đều biết gân hết.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người, còn có thể nói chính xác anh là ai thì thật sự có chút đáng nghi.
Mặc dù Lâm Thanh Dương là một nhân vật khả nghi những sau khi Giang Anh Tuấn giao phó cho Lâm Tiến Quân thì anh cũng tạm thời quên mất chuyện này.
Vấn đề video kia hoàn toàn không thể đè xuống được, những thứ đó được lưu truyền mà không cần phê duyệt nên căn bản muốn điều tra cũng không có cách nào điều tra được. Mặc dù anh đã vận dụng hết tất cả lực lượng của nhà họ Giang ngăn chặn lại nhưng vẫn có rất nhiều video lưu lạc bên ngoài. Đợi đến khi Giang Anh Tuấn xử lý được phần lớn số video lưu lạc thì trời cũng đã tối rồi, anh lắc lắc cái cổ đau nhức, đứng dậy thuận tay cầm chìa khóa xe ở trên bàn rồi rời khỏi tập đoàn Sunrise.
Thân xe Aston Martin lưu loát trượt vào trong tầng hầm để xe của bệnh viện, đến đây thân xe dừng hẳn lại, Giang Anh Tuấn xuống xe mang theo cháo vừa mới nấu.
Lúc này ở bên trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng của Nhan Kiến Định, Nhan Nhã Quỳnh cũng đã tỉnh lại và đang chơi đùa với đứa trẻ.
Anh đẩy cửa bước vào, mang theo hương vị cháo thơm nức mũi.
“Nhã Quỳnh, tôi mang cho em chút đồ ăn này, ăn đi”
Giang Anh Tuấn lắc lắc cái bình giữ nhiệt ở trong tay, trên mặt nở một nụ cười, rất tự nhiên ngồi xuống cái ghế nhỏ ở bên mép giường rồi lấy thức ăn ở trong ra ngoài.
Nhan Nhã Quỳnh ôm lấy đứa trẻ, trừng hai mắt nhìn chằm chằm anh. Cô luôn cảm thấy dường như anh có điểm gì đó hơi khác, mặc dù nhìn qua trong anh có vẻ ung dung hơn bình thường nhưng trong đáy mắt của anh mang theo tức giận, tuy rằng đã che giấu tốt nhưng cô vẫn phát hiện ra được một chút manh mối.
Cháo vẫn còn nóng hổi, tỏa ra mùi thơm nồng nặc, cháo trắng buổi sáng mà y tá mang đến quả thật không có cách nào có thể so sánh được, từ mùi thơm hay cách trình bày đều thua xa.
Nhan Nhã Quỳnh nuốt nước bọt, cô che mắt Nhan Hướng Minh lại, cố gắng nghiêm mặt, nói: “Anh Giang làm cái gì vậy? Tôi và Hướng Minh đã ăn xong rồi, làm phiền anh lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa, chồng tôi biết sẽ hiểu lầm”