Chu Thanh cứ tưởng rằng tất cả đoạn video ấy chỉ có thể bị phát tán trên mạng và các trang web bất hợp pháp nên cho đến giờ, Nhan Nhã Quỳnh vẫn không biết chuyện này. Rời khỏi khu nội thành náo nhiệt cũng là vì không muốn để cô biết đến, không ngờ rằng cuối cùng lại bị dừng lại ở nơi đây.
“Thưa ngài, đây là danh thiếp của tôi. Hiện tại tôi đang rất gấp. Tôi sẽ chịu mọi chi phí sửa chữa bảo trì. Lúc đó ngài chỉ cần cầm hóa đơn tìm đến tôi. Về phía tôi thì tôi không cần ngài chịu trách nhiệm gì.”
Vì muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, Chu Thanh đưa danh thiếp của mình ra và ngỏ ý muốn giải quyết riêng tư.
“Xin lỗi anh, tôi là một công dân tương đối tuân thủ pháp luật. Chuyện này hãy để cảnh sát xử lý”
Ngồi trong xe là một thanh niên đeo kính râm, đầu ngẩng cao, dáng vẻ khó chịu.
“Thưa ngài, tôi thực sự có việc khẩn cấp. Tính ra tôi mới là nạn nhân.
Tôi sẵn sàng giải quyết riêng và chịu mọi chỉ phí sửa chữa bảo trì cho ngài, xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu như cảnh sát đến đây, ngài sẽ là người phải chịu tất cả các khoản bồi thường.”
Chu Thanh bình tĩnh nhìn chiếc xe đang đậu trước mặt, anh ta nhíu mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
“Anh chắc chắn rằng đây là trách nhiệm của tôi ư? Tôi nói này, người như anh thì làm sao tôi có thể nói chuyện được đây. Anh xem tôi giống như người thiếu tiền của anh lắm à? Anh nói chuyện thật không dễ nghe chút nào, anh học cách nói chuyện hồ đồ đấy ở đâu thế? Hôm nay tôi nhất định sẽ đợi cảnh sát đến xử lý, giải quyết chuyện này.”
Người đàn ông cởi bỏ kính râm ra, dáng vẻ ngang ngược không nói đạo lý của gã ta khiến Chu Thanh cau mày.
Cuộc thương lượng không có kết quả, Chu Thanh đứng bên ngoài xe, chuẩn bị báo cáo tình hình hiện tại với cho Nhan Kiến Định hay.
Nhan Nhã Quỳnh ngồi trong xe, đợi một lúc lâu nhưng không thấy ai quay lại. Cô quay cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Bởi vì hai chiếc xe sang trọng xảy ra tai nạn tại nơi phồn hoa nhất trung tâm thành phố cho nên rất nhiều người vây quanh xem, chen chúc bên trong ba vòng, ba vòng bên ngoài, chật kín những người đến xem trò cười.
Vừa nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh xuống xe, Chu Thanh trợn to hai mắt. Anh ta tiến lên hai bước, cố gắng khuyên Nhan Nhã Quỳnh lên xe trở lại.
Không để ý đến lời khuyên bảo của Chu Thanh, Nhan Nhã Quỳnh cười trấn an anh ta rồi đứng dựa vào xe nhìn về phía khu trung tâm thương mại cách đó không xa.
“Chu Thanh, bằng không thì anh chờ ở đây đi, tôi sang trung tâm thương mại đối diện đi dạo hai vòng”
Mặc dù ở bệnh viện ăn uống vui chơi rất thoải mái nhưng đã mấy ngày nay cô không được đi ra ngoài. Nhan Nhã Quỳnh sờ lên chiếc mũ trên đầu, nhìn trung tâm thương mại cách đó không xa, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Chu Thanh không tài nào cản cô lại được. Vốn dĩ anh muốn đi theo nhưng lại bị người lái xe phía sau níu lại. Sau vài giây, anh ta không còn thấy bóng dáng của Nhan Nhã Quỳnh đâu trong đám đông những người di chuyển lúc nhúc.
Tiến về phía trước, Nhan Nhã Quỳnh đi ngang qua quầy trang điểm mà bình thường thỉnh thoảng cô dùng đến. Cô muốn đến xem thử họ có màu son mới không. Khi cô bước đến, nhân viên bán hàng và không ít người mua đồ đang đứng trong quầy đều lia mắt nhìn chằm chằm vào cô, thỉnh thoảng họ còn châu đầu ghé tai vào một chỗ thì thầm với nhau.
Những ánh mắt khác thường, quang minh chính đại nhìn thẳng về phía Nhan Nhã Quỳnh.