Cô ta tiến đến thì thâm bên tai Trần Hiền vài câu rồi đứng lên, gương mặt vẫn mang theo nụ cười, tựa như đã khôi phục lại tâm trạng tốt ban nãy, tự ngồi nghịch ngón tay của chính mình.
“Em có chắc là làm như thế được không? Giang Anh Tuấn để ý tới người phụ nữ kia như vậy, em làm thế không khác gì là đang vuốt mông cọp đâu!”
Trần Hiền sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi, anh ta có chút hứng thú nhìn Trần Nhật Linh, người phụ nữ này khiến anh ta thật bất ngờ, hóa ra cô ta lại có thể độc Người tình bí mật của Giang tổng ác như vậy, cũng không kém gì Trần Tuấn Tú.
“Nếu kế hoạch thành công sẽ là một đòn giáng mạnh vào Giang Anh Tuấn! Không phải anh luôn muốn chiếm Sunrise sao? Đây chính là một cơ hội rất tốt”
Để đạt được mục đích thì không được từ bất từ thủ đoạn nào, Trân Nhật Linh vừa nói vừa mấy nhìn ngón tay của mình, hai người giống như chỉ đang thảo luận một vấn đề tầm thường, nội tâm của Trần Hiền dần dần cảm thấy lạnh lẽo.
“Chuyện này anh có thể giúp em, nhưng sau khi mọi việc xong xuôi em chỉ có thể mang Giang Anh Tuấn đi, còn lại không thể lấy bất cứ thứ gì khác!”
Sự mê hoặc của Sunrise đối với Trần Hiền cũng hệt như sự mê hoặc của Giang Anh Tuấn đối với Trần Nhật Linh vậy.
“Đã vậy thì chúng ta hãy bắt đầu chuẩn bị đi. Tôi hy vọng trong vòng một tuần sẽ thấy được thành quả như ý muốn”
Trần Nhật Linh bình tĩnh nhìn Trần Hiền, vẻ mặt không hề thay đổi tựa như cô ta đã dự đoán được kết quả từ trước.
“Trước khi giúp em, anh có chuyện này muốn nhờ em giúp trước. Có qua có lại, anh sẽ tặng em Tập đoàn Phước Sơnl”
Vũ Tuyết Phương còn ở đây một ngày, những thứ bất lợi với anh ta sẽ nhiều hơn một chút, không thể kéo dài như thế được, phải giải quyết nhà họ Trần và Trần Tuấn Tú càng sớm càng tốt.
“Dùng mĩ nhân kế, vu oan giá họa,…
Trần Hiền, anh ở nước ngoài nhiều năm như thế mà vẫn bị Trân Tuấn Tú dạy cho ngu ngốc vậy sao?”
Một chuyện đơn giản như vậy cũng đáng để anh ta tốn bao nhiêu công sức giải quyết, lãng phí bao nhiêu người và tiền bạc, thật là ngu xuẩn. Không biết anh ta định nghĩ kế hoạch hãm hại Giang Anh Tuấn như thế nào nữa…
“Tất nhiên anh biết cái gì gọi là mĩ nhân kế, nhưng có một số chuyện chỉ anh mới hiểu rõ. Hai giờ chiều mai, giúp anh dẫn Trần Tuấn Tú đến khách sạn phía sau núi ở Hải Phòng. Những chuyện khác anh sẽ tự mình giải quyết, ngày kia Tập đoàn Phước Sơn sẽ là của eml”
Trần Hiền u ám nhìn Trần Nhật Linh, cổ họng anh ta hơi khô, thân thể khế run nhè nhẹ, có chút khẩn trương.
“Chuyện này đương nhiên không vấn đề gì, nhưng mà Trần Hiền, anh đã nghĩ kĩ chưa?”
Nhìn vẻ mặt ủ rũ giống như sắp mất đi cả thế giới của anh ta, Trần Nhật Linh có chút buồn cười, chẳng qua chỉ là hai người mang danh làm cha mẹ nhưng chẳng yêu thương mình, tiễn đi không phải là nên vui vẻ hơn saol “Người lạnh lùng sắt đá như em đương nhiên không hiểu được, bây giờ anh bắt đầu đi giải quyết chuyện của em đây, yên tâm đi”
Dứt lời, trong nháy mắt Trân Hiền đã biến mất khỏi phòng khách, để lại Trần Nhật Linh ngồi đó một mình.