Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 506


“Là nhà họ Lê ra tay, chắc là ông cụ nhà họ Lê làm. Anh chỉ bảo Lâm Tiến Quân thông báo cho bọn họ thôi”

Chuyện này đúng là anh không ra tay, cùng lắm thì chỉ là người trợ giúp thôi, Giang Anh Tuấn nói mà không chột dạ chút nào.

“Em còn tưởng là Anh Tuấn làm chứ, thì ra là ông cụ nhà họ Lê à. Nói đến mới nhớ, anh có muốn lựa lúc nào đó thích hợp tới thăm ông ấy không?”

Những ngày gần đây, bầu không khí giữa hai người cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, tựa như cả hai đều thoải mái thả lỏng, Nhan Nhã Quỳnh có thể thoải mái nói chuyện phiếm với Giang Anh Tuấn.

“Muốn đến thì đến đi, cô Loan sẽ không trách em đâu”

Cô gái nhỏ từ bé đã là một cô công chúa được yêu thích trong xã hội thượng lưu ở thành phố Hải Phòng, lần này cô chỉ đi thăm hỏi người ta mà thôi, anh không có gì phải lo lắng cả.

Nhan Nhã Quỳnh cắn môi, nghĩ đến chuyện cần làm sau này, chỉ có thể miễn cưỡng cười gật đầu.

“Lát nữa đưa Hướng Minh đi gặp ông nội đi, bác sĩ nói có thể ông sẽ tỉnh lại”

Giang Anh Tuấn lúc này đang cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới sự khác thường của Nhan Nhã Quỳnh, khóe miệng anh đang mỉm cười, chậm rãi nói.

“Ngày mai trường học sẽ bắt đầu kỳ nghỉ mùa thu, em sẽ đón Hướng Minh đến ở cùng mình, vừa vặn có thể ở bên cạnh tiện chăm sóc ông nội”

Động tác trên tay lưu loát, Nhan Nhã Quỳnh đã xếp gọn quần áo vào va-li, sau đó cô nằm trên giường ngửa đầu nhìn anh.



“Tất cả nghe theo em. Dù sao thì chỉ ở mãi trong bệnh viện cũng không tốt, để thêm mấy ngày nữa anh sẽ đưa em và con về nhà”

Vết thương của anh khôi phục cũng khá nhanh. Mấy ngày nay mặc dù chân đau không có sức mấy, nhưng may mà có thể di chuyển được một chút. Sau khi bác sĩ đã kiểm tra kĩ rồi, phát hiện tốc độ khôi phục nhanh hơn mong muốn một chút, một tuần sau là anh có thể xuất viện rồi.

Chuyện này tạm thời anh chưa nói với Nhan Nhã Quỳnh, suy nghĩ muốn tặng cô một món quà bất ngờ, đưa cô gái nhỏ đi xem căn nhà đã được chuẩn bị tỉ mỉ, cũng không biết đã nhiều năm như vậy rồi, không biết cô có thích hay không.

“Anh Tuấn, anh không được hành động tùy hứng như thế. Bác sĩ nói khi nào anh xuất viện mới có thể đi được, biết không?”

Nhan Nhã Quỳnh bĩu môi, không vui đi tới bên giường Giang Anh Tuấn ngồi xuống, hai tay nâng má, ngước mắt nhìn anh.

Giang Anh Tuấn cười khế một tiếng, xoa xoa gương mặt trắng nõn của cô, tâm trạng thoải mái hơn không ít. Đã nhiều năm như vậy rồi, người dám nói anh bốc đồng sợ là chỉ có một mình cô gái gan to bằng trời này.

Những người khác khi nhìn thấy anh đều bị anh làm cho run sợ.

“Yên tâm đi, bà quản gia nhỏ, có em giám sát, đương nhiên anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là hy vọng sau này em cũng ngoan một chút, nghe lời anh hơn một chút là được”

Cúi người, cái trán đụng vào trán cô, trong nháy mắt trong mắt Giang Anh Tuấn đã tràn đầy ý cười xán lạn, tinh thần vô cùng sảng khoái.

“Vậy anh ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đợi em. Em về nhà một chuyến giúp Hướng Minh thu dọn vài thứ.”

Nhan Nhã Quỳnh cười tủm tỉm cọ cọ chóp mũi của anh, đôi mắt cô hơi ướt, khóe mắt ửng đỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.