Cả người u mê ngây ngẩn một chút tinh thần cũng không có, sau khi tiêm loại thuốc kia vào tay quả thực vô cùng khó chịu, Nhan Nhã Quỳnh không dấu vết nắm lấy cái tay lạnh lẽo của mình dựa lên ghế, miếng vải đen che trên mắt đã bị nước mắt của cô thấm ướt. Sự lạnh lẽo dán trên mặt khiến cô vô cùng không thoải mái, cô nhíu mày khẽ cử động cả người, vệ sĩ bên cạnh lập tức giữ chặt hai tay cô ép cô phải ngồi ngay ngắn lại.
Trông coi nghiêm ngặt như vậy, cho dù cô muốn động tay động chân cũng không có không gian và thời gian, căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra.
Đang định nói chuyện để phân tán lực chú ý của người bên cạnh một chút, giọng nói lạnh lẽo của Vũ Nguyên Hải từ trước mặt truyền tới.
“Bé Quỳnh đây là bị sao vậy chứ? Dọc đường đi vậy mà ngay cả một câu cũng không nói.”
Đôi chân dài đặt trên ghế, một tay anh ta chống cằm, một tay vuốt ve lớp da bóng loáng trên chiếc ghế, cười vui vẻ.
Trần Nhật Linh ngồi cách đó không xa, chiếc xe này rất lớn, mười mấy người ngồi trên xe nhìn qua cũng không có vẻ gì là chen chúc chật chội.
Nhan Nhã Quỳnh mím môi xoay đầu một chút, theo bản nhìn về hướng có âm thanh phát ra, chớp chớp mắt mắt mới nhớ cô lúc này không thể nhìn được, chán nản cúi đầu xuống hừ lạnh một tiếng: “Muốn chém muốn giết gì thì tùy các người, Vũ Nguyên Hải, anh cần gì phải chuốc lấy khổ sở về mình như vậy.”
Bàn tay đang bị trói sau lưng, Nhan Nhã Quỳnh yên lặng không tiếng động lấy con dao giấu trong cổ tay áo dịch ra ngoài một chút, vật này thật ra trước đó cô vẫn sợ mình không thể đấu lại được Trần Nhật Linh nên mới tốn không ít công sức giấu giếm nó thật tốt. May mà Trần Nhật Linh khá chủ quan căn bản không hề lục soát cả người cô, cho nên cô mới có thể giữ thứ này cho đến tận bây giờ. Có vật phòng thân trong tay, hy vọng cô có thể chạy trốn tuy rằng không lớn lắm nhưng tốt xấu gì cũng còn gọi là có.
“Bé Quỳnh biết rõ tôi đây thích em như vậy, muốn nói chuyện với em, cớ sao lại phải vô tình như vậy chứ. Người đàn ông mang gương mặt lạnh băng như Giang Anh Tuấn kia đâu có thân thiết tri kỷ giống như tôi được, nếu không thì bé Quỳnh cứ suy xét về tôi một chút xem sao, cho tôi một cơ hội đi!”
Giọng nói anh ta hòa lẫn với tiếng cười dịu dàng truyền tới, ngọt ngào giống như bỏ thêm đường ở bên trong vậy. Rõ ràng một giây trước còn có thể đoạt lấy mạng sống của người khác mà không chớp mắt lấy một lần, bây giờ lại mang bộ dạng yếu đuối như vậy thật khiến người ta phải ghê tởm.
Trần Nhật Linh núp ở phía sau không biết đã khinh thường ra mặt bao nhiêu lần, ngại phải hợp tác với anh ta. Cô vẫn luôn cố nhẫn nhịn đến lúc này, thật sự không thể nhịn nổi nữa mới bực bội đeo tai nghe lên, nhắm mắt nghe nhạc làm ngơ toàn bộ mọi chuyện.
“Vũ Nguyên Hải, hiện tại tôi đã ở trong tay anh rồi đó thôi, lúc trước rốt cuộc Anh Tuấn đã làm gì có lỗi với anh mà khiến anh hận anh ấy tới vậy?”
Người ở thành phố Hải Phòng tuy cô không thể nói là quen biết tất cả nhưng phần lớn những gia đình có tiếng tăm cô vẫn có chút ấn tượng, nhưng cô thật sự không có chút ấn tượng nào với Vũ Nguyên Hải, nói là có quan hệ với Vũ Tuyết Phương nhưng độ tuổi căn bản không hề khớp nhau, huống chi anh ta còn có một cô em gái.
Ngoại hình và khí chất của Vũ Nguyên Hải, cho dù Nhan Nhã Quỳnh không muốn cũng không thể không thừa nhận anh ta có thể tuyệt đối tồn tại chói lóa trong đám đông, phàm là trước đó đã gặp qua thì hiện tại không có khả năng ngay cả một chút giống nhau cũng không có được.
“Nhóm người giống như các cô ấy mà, vừa tự phụ vừa độc ác, loại chuột cống phải kiếm sống ẩn nấp ở dưới cống không thể ra ngoài ánh sáng như tôi. Tất nhiên mấy người sẽ không nhớ rõ được rồi, nhưng mà tôi trở thành như bây giờ thật sự đúng là do ơn huệ mà Giang Anh Tuấn ban phát đó…”
Giống như đang nhớ lại, giọng nói tràn ngập sự thù hận, sự mềm mại lảnh lót có chút chói tai khiến Nhan Nhã Quỳnh nghe mà phải nhíu mày thật chặt.
“Chuyện đi quá giới hạn đạo đức của một con người Anh Tuấn sẽ không làm, anh không hiểu anh ấy nhưng tôi hiểu, bất luận có ra sao, Anh Tuấn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện gây hại tới tính mạng của người khác.”