Diệp Bạch ở tửu lâu trong Phi Vân thành gọi một bàn đồ ăn, còn kêu thêm một bầu rượu ngon hảo hạng.
Tửu lâu Diệp Bạch chọn cũng chính là nơi Tần Lâu Nguyệt từng một lần bao hạ. Lúc này đây, Diệp Bạch tự nhiên không có học theo Tần Lâu Nguyệt nâng chén nhìn xuống dưới, mà chỉ chọn một góc thanh tĩnh cạnh cửa sổ ngồi xuống. Bất quá bởi vì thời gian hiện tại quả thật có chút muộn, cho nên xung quanh người cũng không nhiều, chỉ là tốp năm tốp ba rải rác ngồi, cô đơn hưởng dụng vài thứ của chính mình.
Thức ăn vừa dọn trên bàn còn nóng hầm hập, hương khí bốc lên ngào ngạt, Diệp Bạch lại không có nửa điểm dục vọng muốn động đũa, mà chỉ một tay vân vê xúc xắc, một tay cầm bầu rượu rót rượu xuống chén.
Rượu đổ đầy một chén vung, Diệp Bạch bưng lên uống.
Tiếp đó, hắn lại rót rượu, vẫn là một chén rượu đầy vung.
Diệp Bạch lại uống.
Mà khi hắn muốn uống chén rượu đầy thứ ba, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, đặt trên cổ tay hắn.
Rượu trong chén nhẹ nhàng lay động ra một vòng tròn, nhưng không có tràn ra ngoài. Diệp Bạch liếc nhìn bàn tay xinh đẹp đột nhiên xuất hiện kia một cái, tiếp đó buông chén rượu, ngẩng đầu lên:
“Tần Lâu Nguyệt.”
Khoác áo choàng, Tần Lâu Nguyệt mỉm cười đứng trước mặt Diệp Bạch, càng phát ra tuấn dật bất phàm: “Ta ở dưới thấy thiếu thành chủ…… Thiếu thành chủ không ngại Tần mỗ ngồi xuống đi?”
Diệp Bạch không nói gì.
Tần Lâu Nguyệt ngồi xuống. Sau đó, hắn nhìn nhìn xúc sắc còn đang chuyển động trong tay Diệp Bạch, lại lướt nhanh qua vệt thủy ngân trên bàn, ánh mắt bất giác sâu một ít. Theo sau, hắn vui đùa nói:
“Thiếu thành chủ ở trong này mượn rượu giải sầu?”
“Ngươi phải đi?” Diệp Bạch không đáp hỏi lại.
“Đúng.” Tần Lâu Nguyệt thản nhiên cười, “Ta ra ngoài cũng gần một tháng, tự nhiên phải đi rồi.”
“Ân.” Diệp Bạch lên tiếng.
Trên bàn có hai chén rượu, Tần Lâu Nguyệt cũng liền tự động thủ đổ ra nữa chén rượu, tiến đến bên môi nhấp một ngụm: “Sau này nếu thiếu thành chủ đến địa bàn Tần mỗ, không ngại đi Thiên Hạ cung nhìn xem, vừa hay để Tần mỗ lược tận nghĩa chủ nhà.”
“Sẽ không lâu lắm.” Diệp Bạch bình tĩnh nói. Sau đó, hắn nghĩ nghĩ, lại mở miệng, “Thiên Hạ cung không tệ.”
Tần Lâu Nguyệt đạm cười, nhưng không mở miệng, bởi vì người trước mặt vẫn còn chưa nói hết.
Diệp Bạch quả thật có chuyện chưa nói xong. Hắn chỉ hơi dừng một chút, liền tiếp tục nói: “Ta sẽ không đi.”
— Thiên Hạ cung không tệ.
— nhưng ta sẽ không đi.
Tần Lâu Nguyệt hoạt kê mà cười. Trong mắt lại dần dần nổi lên chút vẻ nhớ lại, hắn nói: “Thiếu thành chủ nếu không muốn đi…… Nếu không muốn đi, cũng tốt.”
Diệp Bạch lại bắt đầu nhấc bình rót rượu.
Lần này, Tần Lâu Nguyệt không có ngăn lại, mà là nhìn Diệp Bạch một ly một ly đổ rượu, sau đó lại một ly một ly uống xuống, mãi đến khi vệt thủy nhân nhỏ kia đã hóa thành một vệt thật dài mới thôi.
Tần Lâu Nguyệt mở miệng: “Thiếu thành chủ đang quyết định chuyện gì?”
“Ân.” Diệp Bạch lên tiếng, theo sau, hắn nói, “Ta nói cho chính mình, nếu rượu trong chén thủy chung đầy vung không đổ, xúc xắc trong tay vẫn chuyển tới lục, phải đi gặp hắn.”
Tần Lâu Nguyệt không hỏi ‘Hắn’ là ai, hắn chỉ cười, mi gian có vẻ rõ ràng: “Thiếu thành chủ làm điều thừa.”
Bàn tay nắm xúc xắc vẫn khẽ nhúc nhích của Diệp Bạch ngừng lại, tiếp đó, hắn gật gật đầu, không nghiêng đầu liếc nhìn một cái, bàn tay nắm rồi lại buông, xúc xắc bên trong cũng theo đó mà hóa thành phấn trắng.
Sau đó, hắn nói:
“Phải, ta ngay từ đầu đã quyết định.”
Nói xong, Diệp Bạch không để ý tới Tần Lâu Nguyệt, đứng dậy đi xuống lâu.
Tần Lâu Nguyệt như trước ngồi ở tại chỗ. Hắn nhớ tới một sự kiện thật lâu trước kia từng phát sinh qua.
Khi đó, Thiên Hạ cung vừa mới khởi bước, cũng chỉ là cái bang phái hạng ba trong chốn giang hồ tùy ý đều thấy được. Nhưng hắn lại bị suy nghĩ muốn thành công luân phiên làm cho mê muội, vô ý đắc tội một cái bang phái hạng hai khác, không chỉ bản thân bị người bắt giữ, đối phương còn đưa ra so đấu…… Một kẻ luyện thần cường giả cùng một kẻ tối đa cũng chỉ mới giai đoạn luyện huyết trong tiểu bang phái cùng ra so đấu.
Tần Lâu Nguyệt mỉm cười, ngón tay lướt qua vành chén bình thường không chút tinh vi trước mặt.
Sau đó đâu? Tần Lâu Nguyệt lại hồi tưởng.
Sau đó, hắn nhớ rõ là chính mình ngay lúc đó khi nghe được chuyện này, cũng nhịn không được nở nụ cười. Nhưng là sau đó……
Nhưng là sau đó, Diệp Bạch đến đây.
Diệp Bạch thắng.
Trung gian còn phát sinh cái gì, thời gian lâu lắm, Tần Lâu Nguyệt đã nhớ không ra. Hắn chỉ nhớ rõ, một ngày nào đó sau khi hắn trở về, ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới, cái ngày nhận được tin hắn bị nhốt, Diệp Bạch chính là ở một tửu quán, một lần một lần rót rượu, một lần một lần chuyển xúc xắc, sau đó lấy kiếm, vội vàng đi đến một hồi so đấu.
Một hồi so đấu thập tử vô sinh.
Cho nên…… Thực khiến người hoài niệm, không phải sao?
Tần Lâu Nguyệt mỉm cười, thu hồi ngón tay vẫn lưu luyến ở vành chén, đứng dậy rời đi, chưa từng quay đầu, cũng chưa từng ngừng lại.
Cũng như trước đây.
Diệp Bạch về tới phủ thành chủ.
Thư phòng chủ viện còn sáng đèn, Diệp Bạch liền đến gõ cửa.
“Tiến vào.” Thanh âm Văn Nhân Quân từ bên trong truyền ra.
Diệp Bạch đẩy cửa đi vào.
Văn Nhân Quân đang xử lý công vụ. Thấy Diệp Bạch bước vào, hắn gác bút, nói: “Có việc?”
Diệp Bạch đi tới trước mặt Văn Nhân Quân, sau đó, hắn gật gật đầu.
“Chuyện gì?” Văn Nhân Quân thuận miệng hỏi, rồi mang theo đạm cười nói, “Trước ngồi xuống đi.”
Diệp Bạch không có ngồi xuống. Hắn nhìn Văn Nhân Quân, thực cẩn thận, giống như muốn đem mỗi một chút dáng vẻ của đối phương đều chặt chẽ ghi tạc trong lòng. Tiếp đó, Diệp Bạch mở miệng, không có chút phập phồng:
“Ta đi hỏi qua đại phu đến chủ viện lúc nãy.”
Tiếu ý trên mặt Văn Nhân Quân phai nhạt chút.
Diệp Bạch tiếp tục mở miệng, ngữ khí bình tĩnh: “Hắn nói ngươi ưu tư quá nặng, chỉ sợ tuổi thọ không dài.”
Văn Nhân Quân liễm đi tươi cười. Một lát, hắn thản nhiên nói: “Sinh tử do mệnh, như thế mà thôi.”
Diệp Bạch trầm mặc một hồi. Theo sau, hắn hỏi một vấn đề, một vấn đề hắn trước kia đã hỏi qua:
–“Ngươi có người mình thích?”
Những lời này, trong khoảng thời gian ngắn Văn Nhân Quân nghe đến hai lần. Cho nên, hắn đã trong khoảng thời gian ngắn trả lời hai lần.
Hắn trả lời: “Phải.”
Diệp Bạch không nói gì.
Đèn dầu trên bàn giống như bị gió thổi qua, nhẹ nhàng lay động.
Một hồi lâu, Diệp Bạch mới lại mở miệng, thanh âm tựa hồ hơi nghẹn lại, nhưng cẩn thận nghe kỹ, lại giống như bình thường thản nhiên không có cảm xúc: “Ta cùng hắn rất giống.”
Không phải câu nghi vấn. Văn Nhân Quân ngay từ đầu kỳ thật cũng không định trả lời, sau đó có lẽ là do đã nghĩ đến lâu lắm nghĩ đến quá mệt mỏi, hắn cuối cùng mở miệng: “Rất giống.”
Nói thế, Văn Nhân Quân ngừng một hồi, từ đáy lòng truyền đến đầu ngón tay cảm giác khó chịu — tựa hồ hối hận, tựa hồ tràn đầy vô lực, còn hỗn loạn một ít mờ mịt: “Rất giống. Bộ dáng, kể cả yêu thích…… Chỉ trừ bỏ ánh mắt. Mắt hắn, là đỏ tươi như lửa.”
Diệp Bạch lên tiếng.
Hắn nhớ tới giấc mộng vẫn luôn lặp lại của mình. Nhưng là mơ thấy cũng chỉ là mộng, cho dù đau lại đau, cho dù lại khó chịu lại nghi hoặc, thậm chí cho dù còn có thể cảm thấy mình thích một người khác —
…… Nhưng là, mơ thấy cũng chỉ là mộng.
Diệp Bạch nghĩ, hắn tin tưởng bản thân có thể phân rõ sự thật cùng hư ảo — mặc kệ là lúc nào.
Vì thế, hắn hạ mắt một lát, tiếp đó bình tĩnh mở miệng:
“Thành chủ thích hắn?– như vậy, ta thay thành chủ đi tìm hắn.”
Diệp Bạch nói xong, hắn nhìn mu bàn tay không biết tại sao lại có vẻ có chút tái nhợt của mình, lặp lại một lần:
“Ta thay ngươi, đi tìm hắn.”
Văn Nhân Quân tựa như nở nụ cười. Không có mỏi mệt, chỉ là tựa hồ ngay cả mỏi mệt cũng không thể: “Không cần, hắn đã chết.”
Diệp Bạch hơi giật mình. Hắn nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy bài vị trong mật thất, không khỏi nhăn lại mi tâm: “Diệp Bạch đều có bài vị, hắn không có?”
Văn Nhân Quân trầm mặc. Sau đó hắn bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn nói:
“Tất cả mọi người đều có thể vì hắn lập bài vị, chỉ có ta không thể.”
“…… Chỉ có ta không xứng.”
Văn Nhân Quân nói xong. Hắn giương mắt nhìn mặt Diệp Bạch, kia quả thật là một gương mặt cùng người trong trí nhớ có tám phần tương tự, tương tự đến nỗi hắn mỗi lần nhìn thấy, sẽ không chịu khống chế nhớ lại một hồi.
Nhớ lại một vài thứ có thể khiến người vĩnh viễn, vĩnh viễn đều không thể quên được.
Văn Nhân Quân mở miệng, thanh âm hắn có chút ám ách, nhưng không phải nói cho Diệp Bạch nghe, mà chỉ là nói cho chính hắn nghe: “Hắn là vì ta mà chết……”
Văn Nhân Quân nói.
Hắn là vì ta mà chết……
“Vạn kiếm xuyên thân.”
Diệp Bạch như trước đứng, như trước nhìn Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân có một tia hoảng hốt. Có lẽ là vì người trong trí nhớ, cũng có lẽ là vì người đang đứng ở trước mặt, cùng người trong trí nhớ ngoài ý muốn tương tự.
Rồi sau đó, hắn nhẹ giọng mở miệng:
“Sai lầm một lần, liền sai lầm cả đời.”
Sai lầm một lần, liền sai lầm cả đời.
Sai lầm một lần, liền sai lầm vĩnh viễn.
Không thể vãn hồi.
Ban đêm yên tĩnh, lại thêm tiếng chuông xa xa gần gần vang lên.
Tề Ngạo cùng Tiêu Phá Thiên uống rượu, thẳng cùng nhau đi ra phủ thành chủ.
Tề Ngạo thở ra một ngụm bạch khí mang chút vị rượu: “Tiêu huynh, trước mắt còn không tính muộn, có muốn đi Sở quán kia nghe một khúc?”
Tiêu Phá Thiên không chút để ý kéo kéo ngoại bào dày trên người: “Chỉ cần Tề thiếu gia cao hứng.”
Tề Ngạo nhịn không được nở nụ cười một tiếng: “Nói ra thật giống như ta bức ngươi, ngươi……”
Lời Tề Ngạo còn chưa có nói hết, nhưng hắn lại không tiếp tục nói — bởi vì lại có một người, từ trong đại môn phủ thành chủ phủ đi ra.
“Tầm thiếu gia?” Tề Ngạo rõ ràng hơi kinh ngạc.
Nghe thấy tiếng Tề Ngạo, lại nhìn đến người, Tiêu Phá Thiên cũng theo đó gật đầu ra hiệu: “Tầm thiếu gia.”
Diệp Bạch vốn chuẩn bị rời đi cước bộ dừng dừng. Tiếp đó, hắn từ trong lòng lấy ra một khối bài tử, đưa cho Tề Ngạo.
Tề Ngạo theo bản năng tiếp nhận.
“Giao cho thành chủ.” Diệp Bạch đơn giản nói một câu, cũng không quản Tề Ngạo có nghe thấy hay không, liền cất bước rời đi.
Tề Ngạo lăng lăng nhìn bài tử trong tay, một hồi lâu mới ngẩng đầu, cầm lệnh bài trong tay đưa cho Tiêu Phá Thiên, một bên nói: “Là Tàng Thư lâu sâu trong phủ thành chủ, đồn đãi chỉ khắc một khối lệnh bài thông hành — nghe nói thị vệ nơi đó ngoại trừ thành chủ, đều là nhận lệnh bài không tiếp thu người.”
Nói như vậy, Tề Ngạo lại quay đầu nhìn nhìn tuyết sắc bóng dáng đã muốn dần dần dung nhập hắc ám, nghi hoặc mở miệng:
“Này lại là đang nháo khó chịu cái gì?”
Tiêu Phá Thiên không trả lời Tề Ngạo.
Một bên lật xem bài tử trong tay, Tiêu Phá Thiên nghĩ gần đây nhìn đến biểu hiện của Văn Nhân Tầm, trong lòng dần dần hiện lên một ý định.
Diệp Bạch đã ly khai Phi Vân thành.
Ban đêm sơn đạo luôn không dễ đi, gió gào thét đến lại đi, lá cây hai bên sơn đạo theo đó mà đong đưa rung động, từng đợt, quay quay, tựa như yêu quái quỷ quái âm trầm nói nhỏ.
Diệp Bạch từng bước một đi xuống chân núi.
Trước ngày hôm nay, tháng trước tại đây, hoặc càng chuẩn xác mà nói, tại lúc vừa mới từ thân thể này tỉnh lại, Diệp Bạch cũng đã quyết định phải rời khỏi Phi Vân thành.
Quả thật đều không phải vì chuyện gì khác, mà chẳng qua là vì trước mắt thân thể này cần một đoạn thời gian chuyên chú rèn luyện — rèn luyện không bị người quấy rầy.
Ít nhất ba năm.
Diệp Bạch nghĩ như vậy.
Ít nhất ba năm, hắn muốn một mình một người chịu đựng thân thể hiện tại, khôi phục cảnh giới ngày xưa. Sau đó lại đến khiêu chiến, khiêu chiến Văn Nhân Quân. Mà nếu khi đó, hắn vẫn có tâm tình như hiện tại, như vậy……
Như vậy, bất luận thắng bại, hắn đều tận lực làm cho đối phương vui vẻ đi?
Diệp Bạch nghĩ như thế.
Gió không biết từ khi nào lặng lẽ ngừng lại, thanh âm lá cây xào xạt cũng theo đó biến mất, trong khoảng thời gian ngắn, sơn đạo tĩnh lặng có chút dọa người.
Diệp Bạch tiếp tục đi xuống dưới.
Hắn ly khai Phi Vân thành, cái gì cũng không đem, chỉ ngoại trừ một thanh kiếm — thanh trường kiếm ngay lúc đầu từ Khúc Tranh Vân đưa tặng.
Sơn đạo yên tĩnh tựa như ngay cả không khí đều bắt đầu ngưng đọng lại.
Vì thế Diệp Bạch không thể không ngừng bước chân. Hắn nhìn trước mặt, trước mặt bắt đầu xuất hiện người đầu tiên.
Sau đó là người thứ hai.
Sau đó là người thứ ba.
Sau đó……
……
Diệp Bạch chờ người mai phục xung quanh toàn bộ bước ra. Tiếp đó, hắn vươn tay, hướng bên hông vươn tới.
Coong một tiếng, ngân luyện phá không!(*)
(*) vệt sáng bạc lóe qua bầu trời