Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 87


Edit + Beta: Đào Mai

Triệu Minh Châu cho tới bây giờ đều là được Ngụy lão phu nhân nâng niu ở trong tay nuôi dưỡng, chưa từng nghe qua một câu lời nói nặng của Ngụy lão phu nhân.

Sau khi nàng nghe xong mím môi, không nói một lời.

Ngụy lão phu nhân cho nàng đến ngồi bên cạnh mình, thở dài nói:

- "Không phải tổ mẫu trách con, mà là con đứa nhỏ này cũng quá quật cường. Nghi Ninh đến lâu như vậy, con chưa từng thân cận với nàng? Con biết rõ cữu cữu con coi trọng nàng ta, vì sao không cùng nàng ta quan hệ nhiều một chút."

Triệu Minh Châu hốc mắt đỏ lên, nói:

- "Con... con là như vậy, không thể làm bộ. Thích ai không thích ai cũng khống chế không được. Thích ngài liền nghĩ thân cận với ngài, những cái khác con đều không để ý."

Ngụy lão phu nhân lôi kéo tay nàng ngưng thần một chút:

- "Nghi Ninh bên ngoài sống không quá dễ dàng, nàng thật vất vả đã trở lại, cữu cữu con tự nhiên là sủng ái nàng."

Nhìn thấy Minh Châu khóc đến khó chịu, nghĩ vậy cũng là nữ hài đặt ở trên tay chính mình sủng ái, bị chút đau đầu chóng mặt mình đều là nóng vội không chịu nổi. Nàng hôm nay tính tình kiêu ngạo hơn phân nửa cái này cũng là do mình sủng ái mà ra, Ngụy lão phu nhân ôm Minh Châu vào trong lòng nói:

- "Con, hài tử ngốc này cũng không suy nghĩ rõ ràng, tổ mẫu chỉ còn có thể sống vài năm. Tổ mẫu nếu là đi, ai sẽ che chở con?"

Triệu Minh Châu ngẩng đầu nhìn Ngụy lão phu nhân, thì thào hỏi:

- "Ngài là không thích con..."

Triệu Minh Châu đột nhiên ý thức được, mình không thể sống giống như vậy nữa. Ít nhất cho dù nàng như thế nào không thích La Nghi Ninh, cũng không nên biểu hiện ra ngoài, rơi xuống võ mồm người khác.

- "Tổ mẫu như thế nào lại không thích con."

Ngụy lão phu nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang theo nước mắt, trong lòng lại động. Nhớ tới những năm Ngụy Lăng ở bên ngoài, Minh Châu bồi ở bên người bà giúp bà giải buồn.

Hoặc là Minh Châu thời điểm còn nhỏ ỷ lại chính mình, không đồng ý chuyển ra ở riêng. Sau đó chính là đã chuyển đi ra ngoài, mỗi ngày cũng là người thứ nhất chạy đến chỗ bà.

Lại nghĩ tới nàng rời xa cha mẹ, trừ bỏ cùng chính mình thân cận ra, cùng cha mẹ cũng không thân cận...

Mình nói lời này, là sợ Minh Châu tự mình bỏ đi vị trí của chính mình. Bà tự nhiên yêu thương Minh Châu, cũng sẽ không để cho người khác khi dễ nàng. Nhưng là đối với Ngụy Lăng mà nói, tiểu thư Anh quốc công phủ chỉ có mỗi một mình Nghi Ninh, ngay cả bà đều cải biến không được.

Tuy rằng hai hài tử ở trong lòng bà là giống nhau, thậm chí bà còn muốn yêu thương Minh Châu nhiều hơn một chút.

Ngụy lão phu nhân chậm rãi nói:

- "Con cũng đừng khóc, ngày mai Trình Lang biểu ca sẽ đến giảng bài cho Đình ca nhi, lúc đó hắn sẽ đến bái kiến tổ mẫu, ta sẽ đề cập việc hôn nhân của con cùng hắn."

Sớm một chút định xuống hôn sự của Minh Châu cũng tốt, miễn cho nàng tâm tính bất định, ngược lại chọc người khác không thích.

Triệu Minh Châu nghe được Ngụy lão phu nhân nói như vậy, có chút kinh ngạc. Nàng không biết Ngụy lão phu nhân tính toán nhanh như vậy.

Ngụy lão phu nhân tiếp tục nói:

- "Trình Lang thuở nhỏ cùng con cùng nhau lớn lên, xác định cùng con tình cảm sâu nặng. Hắn là sẽ đồng ý. Việc này coi như định rồi."

Người muốn cùng Trình Lang kết thân có thể từ thành tây xếp hàng đến thành đông, nếu không phải nàng từ nhỏ nuôi dưỡng ở bên người Ngụy lão phu nhân, liền cùng Trình Lang đánh đồng tư cách đều không có.

Sau khi Triệu Minh Châu trở lại phòng, đại a đầu Tố Hỉ bên người nàng bưng canh đến cho nàng, nhìn thấy nàng còn ngây ngốc ngồi bên bàn không nói chuyện, liền nói:

- "Tiểu thư của nô tì ơi, ngài nhưng đừng khó chịu. Nô tì nghe lời lão phu nhân nói rất có lý, bà là lo lắng cho ngài..."

- "Ta như thế nào có thể không khó chịu."

Triệu Minh Châu ngón tay dài nhỏ níu chặt mặt gối dựa lộ ra vẻ thất vọng, nàng thật là khó thở,

- "Ta mới là ở bên người bà lớn lên, ở trong phủ nuôi lớn! Nghi Ninh liền tính là thân sinh lại như thế nào, còn không phải ở bên ngoài bị nhà nghèo sa sút giáo dưỡng sao, hiện tại bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng liền khó lường sao! Vậy cũng là cái xuất thân lụi bại."

Tố Hỉ nghe đến đó trong lòng cũng là bị nghẹn. Tiểu thư Minh châu phải rất rõ ràng, lời này là không thể nói. Nghi Ninh chính là tiểu thư chân chính, đây là nàng vô luận như thế nào đều so sánh không được. Đáng thương bọn họ là nha hoàn của nàng nhất vinh cùng vinh nhất hại cùng hại, không chỉ có không thể nói thẳng chọc giận nàng, còn phải giúp đỡ bày mưu tính kế mới được.

Tố hỉ khuyên Triệu Minh Châu nói:

- "Theo nô tì thấy, ngài nên đối với tiểu thư Nghi Ninh tốt một chút, người khác thấy được cũng sẽ nói ngài biết chuyện. Chỉ cần lão phu nhân có thể giúp ngài cùng Trình đại nhân thành thân, ngài đến trong phủ Trình đại nhân chính là phu nhân danh chính ngôn thuận, có phải hay không tiểu thư chân chính lại có là cái gì. Ngài chỉ cần được Trình đại nhân yêu thích là được."

Triệu Minh Châu nghe được liền hít một hơi thật sâu:

- "Về sau Anh quốc công phủ chính là địa bàn của nàng ta, ta muốn trở về thăm ngoại tổ mẫu, chỉ sợ còn phải xem sắc mặt của nàng ta... Còn nữa… Trình Lang, ta cũng không có thập phần nắm chắc."

Tố Hỉ nghe đến đó, biết Triệu Minh Châu là có ý tứ gì, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm cười nói:

- "Việc này không phải đơn giản sao… Chỉ cần tiểu thư Nghi Ninh cũng đính hôn, gả đi ra ngoài, ngài còn phiền làm cái gì. Về sau mọi người liền nước giếng không phạm nước sông."

Triệu Minh Châu nghe đến đó, ngồi thẳng dậy nhìn Tố Hỉ. Nàng cảm thấy Tố Hỉ nói có chút đạo lý, nếu Nghi Ninh đã định ra việc hôn nhân, nàng ta liền sẽ không nghĩ đến Trình Lang.

Chính là, mình là thật tâm muốn gả cho Trình Lang sao...

Triệu Minh Châu nhìn cái chụp đèn trên bàn, nàng nhớ tới lúc mình còn rất nhỏ, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy người nọ…

Nàng bái hắn làm nghĩa phụ, dâng trà cho hắn. Sau khi hắn tiếp nhận cái gì đều không nói, cho nàng một chiếc vòng tay. Vòng tay kia bộ dạng thực không bắt mắt. Nhưng sau này Triệu Minh Châu mới biết được, vòng tay này kỳ thật vô giá, là loại ngọc thạch phi thường hiếm lạ. Chỉ cần nàng mang vòng ngọc này, đi ở bên ngoài liền không người nào dám động đến nàng.

Nàng mỗi lần cố tình lấy lòng nói với hắn, hắn cũng chỉ là tùy ý cười cười, chính là nàng trưởng thành, hắn cũng coi nàng là cái tiểu hài mà thôi.

Nàng từ nhỏ liền nhìn lên ánh sáng huy hoàng của Lục Gia Học, mỗi lần nhìn thấy hắn trong lòng đều tràn ngập chờ mong. Cũng không dám nói với người khác.

Triệu Minh Châu nghĩ đến hắn trong lòng liền bình thản một chút, ít nhất nàng còn có cái quyền khuynh thiên hạ Lục đô đốc làm nghĩa phụ, La Nghi Ninh nhưng là không có.

Cho dù có một ngày nàng cùng La Nghi Ninh chống lại, Lục Gia Học xem ở tình cảm ngày xưa, cũng tự nhiên sẽ giúp đỡ nàng.

Triệu Minh Châu đột nhiên thực bức thiết muốn gặp Lục Gia Học, nàng đã thật lâu không có nhìn thấy qua hắn. [ Mình chỉ đăng truyện này trên audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 mong các bạn truy cập tại 2 nơi này để mình có động lực tiếp tục edit... ]

Túy Tiên lâu ở thành tây của kinh thành là địa phương quan to quý nhân thường đến.

Nơi này điểm tâm làm phá lệ ngon. Đến gần cuối năm lại thanh tịnh một chút, lầu một ít ỏi không có mấy người.

Cửa sổ lầu hai Túy Tiên lâu mở ra, bên ngoài Tuyết rơi lất phất, trên đường ướt sũng. Trình Lang dựa vào khung cửa sổ nhìn ngã tư đường, người bán hàng rong cùng người đi đường đội đấu lạp, đi lại vội vàng.

Hắn một tay nắm chén rượu, sườn mặt tuấn tú như ngọc, trong màu xám tuyết trời, tựa hồ có loại ánh sáng nhàn nhạt. Hắn không nói một lời, nhìn như vậy đã nửa canh giờ.

Tiếng tỳ bà leng keng thùng thùng rốt cục ngừng lại, nữ tử đánh đàn than một tiếng:

- "Công tử nếu là cảm thấy tiếng đàn của thiếp thân không thú vị, làm gì bảo thiếp thân phải đánh."

Trình Lang từ thiếu niên đã có danh, lại tuấn mỹ như ngọc, tự nhiên là phong lưu tản mạn.

Hắn thích nữ tử cao ngạo, nữ tử cao ngạo này cũng đã bị hắn thuyết phục. Thời điểm Trình Lang coi trọng nàng, Liên Phủ không rất quan tâm. Nàng tính tình dịu dàng, không thích cùng người khác tranh giành, ngày thường ở trong giáo phường cũng là thực không kén chọn.

Mấy năm nay mắt thấy bên người hắn người đổi như nước chảy, Trình Lang lại chưa từng có động qua nàng.

Trình Lang nghiêng đầu, biểu cảm lạnh lùng trên mặt hắn thế nhưng làm cho Liên Phủ sửng sốt.

Nàng muốn nói cái gì, chợt nghe Trình Lang thản nhiên nói:

- "Ngươi không cần nói nhiều."

Trình Lang bình thường là rất dễ nói chuyện, mà Liên Phủ cũng chưa từng chọc tới hắn, không biết hắn cũng là sẽ lạnh lùng như thế.

Trình Lang nhìn mặt nàng, bộ dạng Liên Phủ thanh tú dịu dàng, trong đó là có điểm giống nàng... Hắn nhắm chặt mắt. Nhiều năm như vậy ẩn nhẫn cùng tu thân dưỡng tính, vì sao hắn vẫn là thấp kém như vậy.

Có đôi khi ngẫm lại, có lẽ hẳn là may mắn nàng đã không còn. Nếu nàng còn sống như trong lời nói, biết hắn có tâm tư như vậy... vô sỉ như vậy, khẳng định sẽ hận đã dạy qua hắn.

Trình Lang ngón tay hơi hơi thả lỏng, quay đầu lại tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.

Liên Phủ cái gì cũng không dám nói, cúi đầu tiếp tục gãy tỳ bà, thay đổi khúc [ chiêu quân xuất tắc ].

Ngoài cửa đột nhiên có hộ vệ đến bẩm báo:

- "... Trình đại nhân, bên ngoài người của đô đốc vừa tới, nói là có mật thư cho ngài."

Trình Lang vẫy tay để Liên Phủ lui xuống. Đợi người đã đi mật tín mới đưa đến trên tay hắn.

Mật tín dùng sáp mật phong kín, Trình Lang bóp nát sáp mật lấy thư ở bên trong ra.

Nội dung thư rất là giản lược. Việc này là đã lâu trước kia liền đã thiết kế tốt, Lục Gia Học tính toán ngày mai trừ bỏ Đại hoàng tử, khu vực săn bắn đã chuẩn bị kỹ. Chỉ sợ bên này kinh thành đột nhiên có người mượn cái này làm khó dễ, muốn hắn phải phá lệ lưu ý một chút.

Sau khi Trình Lang nhìn mật thư, khóe miệng chậm rãi nổi lên một nụ cười lạnh.

Hắn kêu người tiến vào, bảo bọn họ đi Anh quốc công phủ truyền lời, nói hắn ngày mai không thể đi giảng bài cho Đình ca nhi. [ Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 ]

Sáng sớm ngày kế, Nghi Ninh mang theo Đình ca nhi đi thỉnh an Ngụy lão phu nhân.

Ngụy lão phu nhân ôm tôn tử thập phần thương yêu, từ trong hộp lấy hạt thông đường cho nó. Nhìn thấy nó béo trắng mượt mà, liền biết Nghi Ninh chiếu cố nó vô cùng tốt, niết mặt nó hỏi:

- "Con có thích Nghi Ninh tỷ tỷ chiếu cố con hay không?"

Đình ca nhi nhớ tới Nghi Ninh dùng thước đánh mình, ngậm miệng không nói chuyện.

Nhưng lại nghĩ tới nàng mỗi ngày dỗ mình ngủ, chính mình ôm lấy nàng không chịu buông tay. Thời điểm tỉnh lại phát hiện nàng nằm ở bên cạnh mình, đầu của mình còn đặt trên bả vai nàng... Nó miễn cưỡng nói:

- "Có đi..."

Sau đó phân một ít hạt thông đường trong tay cho Nghi Ninh, giống cái tiểu bá vương nói:

- "Cho tỷ ăn chút."

Ngụy lão phu nhân đối với tôn tử duy nhất này là thương yêu nhất, dù sao nó mới là kế thừa chính thống. Nếu không phải là sợ bà chiếu cố không nổi, Đình ca nhi nói như thế nào cũng là phải ôm đến nơi này của bà nuôi dưỡng.

Nó nghịch ngợm một chút cũng liền cảm thấy nó chính là mê náo nhiệt, tâm tính của tiểu hài, đều tung hô nó.

Nghi Ninh cầm lấy mấy hạt thông đường, tuy rằng không muốn ăn, cũng vẫn thả một hạt vào miệng.

Lúc này, bên ngoài có nha đầu thông truyền Triệu Minh Châu tới. Theo sau Triệu Minh Châu vào, nha hoàn của nàng ta đã nói thật là ít một chút, nhưng vẫn là chúng tinh phủng nguyệt vây quanh nàng ta.

Nha hoàn trong phòng Ngụy lão phu nhân lập tức giúp nàng ta cởi áo choàng, lại đưa lò sưởi tay đến.

Triệu Minh Châu hôm nay cũng là tỉ mỉ trang điểm qua, thần thái sáng láng, vàng ròng khuyên tai óng ánh trên gò má tuyết trắng, chao đảo động lòng người.

Triệu Minh Châu vốn tưởng rằng Trình Lang hôm nay sẽ đến, bởi vậy đã trang điểm một phen, lại biết được hắn có việc không đến giảng bài. Nàng cũng không nói gì thêm, cười ngồi ở bên cạnh Nghi Ninh, bảo nha hoàn cầm hai cái hộp tới:

- "... Đây là bánh long tu lần trước Trình Lang biểu ca đi Tứ Xuyên mang về, tỷ luôn để dành không ăn, lấy đến cho muội muội nếm thử."

Nghi Ninh liếc mắt nhìn Triệu Minh Châu một cái, phát hiện Triệu Minh Châu thế nhưng thật sự cười với mình.

Vẫn là nghịch cảnh khiến người trưởng thành mà.

Nàng giơ tay tiếp nhận bánh long tu Triệu Minh Châu đưa qua.

Triệu Minh Châu lại đưa một khối cho Ngụy lão phu nhân, Ngụy lão phu nhân liền cười nói:

- "Nha đầu kia... thời điểm đó tổ mẫu kêu nàng lấy ra ăn, nàng cố tình không chịu. Hôm nay ta là dính phúc của con mới được ăn cái này."

Triệu Minh Châu vô cùng thân thiết nói với Ngụy lão phu nhân:

- "Ngài là nói cái gì, con đối muội muội tự nhiên nên khách khí một chút! Đối ngài cũng là có thể keo kiệt."

Ngụy lão phu nhân ôm tay nàng vỗ vỗ lưng nàng, đem bánh trong hộp đều cho Nghi Ninh, ôn hòa nói:

- "Cái này con cầm lại từ từ ăn."

Nghi Ninh cúi đầu ăn bánh long tu, cảm thấy rất ngọt.

Kỳ thật Ngụy Lăng đưa cho nàng điểm tâm ngon rất nhiều, chỗ nàng cái gì cũng là không thiếu, bất quá cũng không thể chống lại tâm ý của lão phu nhân.

Lúc nàng ngẩng đầu phát hiện Đình ca nhi nhìn nàng, sau đó nó lại quay đầu.

Triệu Minh Châu cùng Ngụy lão phu nhân nói một ít chuyện thú vị:

- "... Thẩm Gia Nhu nói với con, mẫu thân nàng ta đang làm mai cho ca ca nàng, nói là tiểu thư nhà thông phán. Ca ca nàng cố tình không đáp ứng, nói muốn tìm một người chính mình thích, nay đang giận dỗi phu nhân Trung cần bá đấy! Trung cần bá phu nhân tức giận đến muốn đánh hắn, Thẩm Gia Nhu vì thế vô cùng phiền lòng."

Nghi Ninh lại cắn một ngụm bánh long tu, nhớ tới thiếu niên áo lam đưa cho nàng túi hương.

Triệu Minh Châu đột nhiên nói với nàng:

- "Lần trước Nghi Ninh muội muội cũng gặp qua Thẩm Ngọc, bọn họ còn nói mấy câu đấy, Nghi Ninh muội muội cảm thấy Thẩm Ngọc người này như thế nào?"

Nghi Ninh đang mắt xem mũi, mũi xem tâm, đang ăn bánh, đột nhiên bị gọi tên, nàng ngẩng đầu.

Ngụy lão phu nhân nhìn thấy bên miệng nàng còn có chút vụn bánh long tu, cảm thấy thú vị, nghĩ rằng tiểu nha đầu này vừa rồi khẳng định không có cẩn thận nghe Triệu Minh Châu nói chuyện...

Nghi Ninh buông bánh long tu nói:

- "Ừm... Cũng không tệ đi."

Nàng có thể cảm thấy như thế nào? Nàng đối Thẩm Ngọc người này cũng không hiểu biết gì.

Triệu Minh Châu liền cười cười:

- "Thẩm Ngọc cũng là tuấn tú, tỷ thấy Nghi Ninh muội muội đối hắn cũng là thực khách khí."

Ngụy lão phu nhân nghe xong lời nói của Triệu Minh Châu, lại bởi vậy lưu ý một chút.

Nghi Ninh cũng sắp đến tuổi nghị thân, nhưng là có thể bắt đầu tìm kiếm đối tượng làm mai. Thẩm Ngọc... Hắn cũng đến tuổi kết hôn, thiếu niên tuấn lãng, người lại sạch sẽ. Thân phận là có chút miễn cưỡng mới xứng với Nghi Ninh, so với Trình Lang tài học thì kém chút, nhưng tốt xấu người ta là có thể kế thừa tước vị Trung cần bá, đây là Trình Lang không thể so sánh, Trình Lang làm quan cho dù lớn cũng không thể phong tước. Như là Thẩm Ngọc dù cho kém chút vẫn là có thể.

Ngụy lão phu nhân hơi nổi lên tâm tư chút, âm thầm suy tính.

Nghi Ninh nhìn thấy Ngụy lão phu nhân như có bộ dáng đăm chiêu, nhíu nhíu mày.

Lão phu nhân sẽ không là nghe xong lời nói của Triệu Minh Châu, đối nàng cùng Thẩm Ngọc sinh ra cái liên tưởng gì chứ?

Nàng liền nói:

- "Con xem Thẩm Ngọc ca ca là không sai, có thể xứng với tiểu thư nhà thông phán."

Nàng nghĩ liền như vậy đánh mất ý niệm Ngụy lão phu nhân. Thẩm Ngọc bất quá là cái tiểu tử đầu đất, nàng nhưng không có cảm giác gì.

Ngụy lão phu nhân nghe xong liền cười, xem ra Nghi Ninh là không có tâm tư này. Vậy vẫn là không miễn cưỡng nàng mới tốt.

Nghi Ninh cảm thấy Triệu Minh Châu đột nhiên liền thông minh rất nhiều, chỉ bằng nàng ta là không có khả năng...

Nghi Ninh nhìn thoáng qua nha hoàn ma ma bên người Triệu Minh Châu, chắc là có ai đó đã ra chủ ý đi? Có thể ở Anh quốc công phủ làm được đại a đầu đều là không đơn giản.

Đợi đến buổi tối, nàng mang theo Đình ca nhi từ nơi này của Ngụy lão phu nhân trở về, Đình ca nhi thấy nàng yên lặng không nói chuyện, liền hỏi:

- "Tỷ có phải hay không mất hứng?"

Nghi Ninh nhìn Đình ca nhi nho nhỏ, liền chỉ cao đến thắt lưng của mình, lại một bộ dáng tiểu quỷ. Liền cười cười nói:

- "Đệ làm sao mà biết tỷ mất hứng."

Đình ca nhi nói:

- "Minh Châu tỷ tỷ có tổ mẫu thương yêu —— Đừng lo lắng, về sau đệ trưởng thành sẽ che chở tỷ tỷ."

Đình ca nhi thực ra bộ ra dáng,

- "Dù sao đệ cũng chỉ có tỷ là tỷ tỷ ruột, lại không có người thứ hai, tỷ không cần để ý tổ mẫu."

Nghi Ninh có chút kinh ngạc, nàng không biết trong đầu tiểu quỷ này cư nhiên suy nghĩ như vậy.

Nhưng tiểu quỷ lại nói tiếp:

- "Bất quá tỷ tỷ không nên luôn đánh tay đệ được không, đệ nhưng là thế tử."

Nghi Ninh nghe xong cười rộ lên, níu chặt lỗ tai nó nói:

- "Tỷ đây hiện tại đánh tay đệ, đệ về sau sẽ không che chở tỷ?"

Đình ca nhi cảm thấy Nghi Ninh cười đặc biệt rất đẹp, rất ít nhìn thấy nàng cười như vậy. Nhưng rất nhanh lỗ tai của nó đã bị nàng nhéo đau, nó oa oa kêu muốn Nghi Ninh buông ra.

Hai tỷ đệ trở về sân Nghi Ninh, Đình ca nhi hộc hộc hộc hộc chạy về phòng chính nó, chuyển ra một cái tiểu khay đan, từ bên trong lấy ra vài cái đồ chơi.

- "Cái này chia cho tỷ chơi."

Nghi Ninh hơi hơi gật đầu, nó  phân cho nàng là trò chơi xếp hình cửu liên hoàn thậm chí là vài cái xúc xắc, đều là chút đồ chơi của nam hài.

Đình ca nhi cảm thấy tự bản thân là đã biểu đạt chính thức ý nguyện nhập bọn, trèo lên giường la hán ngồi ở đối diện nàng, nói với nàng:

- "Đệ về sau đã kêu tỷ là tỷ tỷ, vậy tỷ thích có đệ đệ không?"

Nghi Ninh nhìn nó biểu cảm hài đồng đơn thuần, cười gật gật đầu.

Đình ca nhi có thế này mới vừa lòng ừ một tiếng, lại hỏi:

- "Tỷ cũng chỉ có đệ một đệ đệ à?"

Nghi Ninh nói:

- "Tỷ trước đây còn có một đệ đệ..."

Đình ca nhi nhíu mày:

- "Vậy không công bằng, đệ cũng chỉ có tỷ một cái tỷ tỷ. Không cho tỷ có đệ đệ khác."

- "Minh Châu tỷ tỷ chẳng phải cũng là tỷ tỷ của đệ sao?"

Đình ca nhi trừng mắt nhìn nói:

- "Nàng ta không phải, nàng ta là biểu tỷ, hơn nữa đệ lại không thực thích nàng ta."

Nghi Ninh bị hắn đồng ngôn đồng ngữ chọc cao hứng, nha hoàn ma ma trong phòng đều là nở nụ cười.

Đình ca nhi mạc danh kỳ diệu, cái này có cái gì buồn cười...

Nghi Ninh nhìn thấy bên ngoài sắc trời cũng tối đen, kêu nha hoàn đem nước ấm vào, rửa chân cho Đình ca nhi.

Đình ca nhi bị nàng lau mặt, kỳ quái trốn tránh, cuối cùng vẫn là để nàng tẩy rửa sạch sẽ.

Nhìn ma ma rửa chân cho Đình ca nhi, Nghi Ninh mới ngẩng đầu hỏi Trân Châu:

- "Thế nào hôm nay bên ngoài yên tĩnh như vậy, phụ thân đã trở lại chưa?"

Trân Châu đáp:

- "Quốc công gia còn chưa có trở về, chắc là còn ở tại Vệ sở."

Thời điểm Ngụy Lăng không lên triều, hoặc là ở nhà, hoặc là ở trong Vệ sở.

Nhưng từ sau khi Nghi Ninh trở về ông bình thường cũng về phủ rất sớm, trễ như vậy không có trở về vẫn là ít thấy.

Đồng ma ma đang rửa chân cho Đình ca nhi, nói:

- "Trên chân Đình ca nhi da bị nứt nẻ vì lạnh còn chưa có hết. Lần trước Quốc công gia cho thuốc mỡ, sợ là không còn đủ."

Chân Đình ca nhi vào đông thì sẽ bị nứt nẻ.

Nghi Ninh muốn đi xem Ngụy Lăng thế nào còn chưa có trở về, dù sao đã trễ thế này, lại vừa vặn thuận tiện đi xin thêm thuốc mỡ trở về. Nàng phân phó Đồng ma ma:

- "... Ma ma trước hầu hạ Đình ca nhi ngủ đi, ta tới chỗ phụ thân tìm xem."

Nghi Ninh để Trân Châu đỡ nàng đi đến sân Ngụy Lăng.

Trong phủ thật là có chút kỳ quái, trước kia nơi này của phụ thân đều là hộ vệ, hôm nay nhưng là không nhìn thấy ai.

Tuyết rơi vài ngày thật vất vả mới ngừng, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên tuyết, hơi hơi phản quang. Bốn bề tĩnh lặng một chút thanh âm đều không có.

Nghi Ninh mới vừa đi đến bên ngoài sân của Ngụy Lăng, liền nhìn thấy trong phòng rõ ràng có ánh nến sáng trưng, nhưng không có ai.

Nàng đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được thanh âm cước bộ. Hơn nữa trong lúc di chuyển tựa hồ có tiếng kim khí va chạm, nàng cảm thấy thanh âm này không quá đúng, lập tức lôi kéo Trân Châu đi vào trong thư phòng của Ngụy Lăng.

Trân Châu không rõ phát sinh cái gì, có chút kinh ngạc nhìn Nghi Ninh, Nghi Ninh đối nàng giơ tay ra dấu chớ có lên tiếng.

Ở trong Anh quốc công phủ hẳn là sẽ không xảy ra cái đại sự gì, hẳn là có hộ vệ trông coi, nhưng là nàng vẫn cảm thấy có chút không ổn.

Đặc biệt nàng trải qua huyết tinh biến đổi trong Lục gia, đối loại động tĩnh này càng mẫn cảm.

Nghi Ninh hơi hơi ngưng thần, nghe được một giọng nam nhân trầm thấp nói chuyện:

- "Tin tức Đại hoàng tử bị mất mạng hẳn là đã truyền trở lại kinh thành, hầu phủ có bị bao vây không?"

Có một người trả lời hắn:

- "Không ngoài sở liệu của Đô đốc, hầu phủ đã bị người bao vây..."

Nam nhân lạnh như băng kia cười nói:

- "Trình Lang nhiều tâm tư, nhưng là không thể không phòng."

Nghi Ninh cả người cứng ngắc, thế nào là Lục Gia Học!

Thanh âm hắn Nghi Ninh rất quen thuộc, tuyệt đối sẽ không nghe lầm. Nhưng là hắn làm sao có thể xuất hiện tại trong Anh quốc công phủ?

Hơn nữa trong lời của hắn có đề cập... chuyện Đại hoàng tử bị mất mạng!

Nghi Ninh hồi tưởng lại, mùa đông thái bình năm mười ba, Lục Gia Học ở trong khu vực săn bắn bắn chết Đại hoàng tử, mà trong hoàng cung hoàng thượng sau khi Đại hoàng tử bị giết không lâu liền không hiểu sao chết bất đắc kỳ tử. Không lâu Lục Gia Học nâng đỡ thái tử đăng cơ, sau khi tân hoàng đăng cơ gia phong Lục Gia Học Tuyên Uy tướng quân, nhất phẩm.

Lục Gia Học hẳn là mới từ khu vực săn bắn trở về.

Nàng cư nhiên dính vào trong mấu chốt này!

Trân Châu cho dù kiến thức rộng rãi, cũng bất quá là một nha hoàn, nghe được chuyện có nội dung như thế cả người đã đổ mồ hôi.

Trân Châu nhìn Nghi Ninh, lại sốt ruột lại không dám nói lời nào. Nhưng là Nghi Ninh so với nàng tưởng tượng bình tĩnh hơn.

Nghi Ninh đối Trân Châu lắc lắc đầu ý bảo nàng không nên gấp gáp. Mình là nữ nhi Ngụy Lăng, Lục Gia Học cùng Ngụy Lăng quan hệ không phải là nhỏ, sẽ không xuống tay với nữ nhi duy nhất của Ngụy Lăng.

Tuy rằng có thể suy luận như vậy, nhưng là khi nghĩ đến Lục Gia Học mà nhẫn tâm, ngay cả mình đều có thể giết, Nghi Ninh liền cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo.

Nghi Ninh nghe được cái thanh âm kia càng ngày càng gần, lại là cái tùy tùng kia:

- "Đô đốc, ngài dù sao đã bị thương, muốn hay không băng bó một chút..."

Lục Gia Học trầm giọng nói:

- "Không cần. Ngươi theo ta đi vào Noãn các."

Noãn các cách thư phòng một cái nam một cái bắc, hẳn là phải đi xa. Trân Châu nghe được liền nhẹ nhàng thở ra, buông tay ra, lại đột nhiên liền đụng đổ giá bút trên trường án. Rầm một tiếng giá bút liền ngã.

Nghi Ninh trong lòng lộp bộp một cái, Trân Châu chính mình cũng biết đã gây ra họa, cứng ngắc không biết như thế nào cho phải!

Lục Gia Học tựa hồ cũng nghe được âm thanh này, Nghi Ninh nghe được tiếng bước chân của hắn, sau đó hướng về phía bên này. Nàng thậm chí nghe được tiếng hít thở của Lục Gia Học, theo sau mành thư phòng soạt một tiếng bị đẩy ra.

Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Lục Gia Học, hắn mặc một bộ y phục màu đen, cổ tay áo thêu hoa văn kỳ lân, trong tay nắm một thanh kiếm. Thân ảnh cao lớn có vẻ lạnh như băng mà vô tình, cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc.

Hắn chính là như vậy mang theo một thanh kiếm máu đi vào Lục gia, chính là như vậy giết Lục Gia Nhiên.

Lục Gia Học cũng nháy mắt liền nhìn thấy Nghi Ninh, tiểu cô nương này dựa vào trường án, thậm chí cao chỉ tới bờ vai của mình, nàng mặc áo đoạn màu xanh có vẻ thực tinh tế.

Nghi Ninh còn không nói gì thêm, bị hắn đột nhiên kéo đi qua, lần này hắn không lưu tình chút nào nắm cổ nàng, hơn nữa thấp giọng hỏi:

- "Ngươi —— nghe được cái gì?"

Nghi Ninh bị cánh tay hắn gắt gao nắm cổ, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ ở ngực hắn.

Nàng cầm lấy tay áo của hắn muốn kéo ra, có chút phẫn nộ nhìn hắn. Nhớ tới việc kiếp trước, tình yêu hoặc là thù hận. Hắn như thế nào trân trọng mà đối nàng lấy lòng, lại là như thế nào giết nàng. Thế nhưng cùng một màn trước mắt này trùng hợp. Nàng lạnh lùng nói:

- "Ngươi muốn làm gì? Ta là tiểu thư Anh quốc công phủ... Ngươi nếu dám làm cái gì, chỉ sợ chuyện hôm nay cũng giấu không được!"

Lục Gia Học nhìn nàng, cười cười nói:

- "Hai phiên ba lần đều là ngươi... Nếu không xem ở phân thượng ngươi là nữ nhi Ngụy Lăng, ta sớm đã giết ngươi."

Nàng vẫn là không đủ thông minh, nếu hắn thật sự tính toán giết nàng, căn bản là sẽ không nói thêm với nàng một câu.

Lục Gia Học tới gần nàng nói, ngữ khí vẫn là lạnh như băng:

- "Hiện tại xem ra là ngươi đều đã nghe được. Chẳng lẽ ngươi với ta có cừu oán à, mỗi lần đều là ngươi nghe được."

Nghi Ninh nhìn hắn, thậm chí nghĩ thốt ra một tiếng Lục Gia Học! Xem hắn là có phản ứng gì.

Hắn nhìn ánh mắt quật cường của Nghi Ninh, liền cười lạnh một tiếng, tay hơi hơi xiết chặt chính là muốn dọa nàng một chút. Lại nhìn thấy Nghi Ninh gắt gao nhíu mi, ngón tay nàng cầm lấy tay áo của hắn, bộ dáng phi thường yếu ớt.

Bởi vì hô hấp không thông, nàng có chút thần trí không rõ, thốt lên:

- "Lục Gia Học... Ta đau..."

Lục Gia Học nghe đến đó ngẩn người, tay hơi hơi buông lỏng. Chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm Ngụy Lăng dồn dập nói:

- "Lục Gia Học, ngươi đang làm gì!"