Đôi bàn tay đầy nếp nhăn kia, nhuốm đầy m.á.u tươi vô hình.
Còn Vinh Quý phi sau bình phong, lại sạch sẽ toàn thân trắng tinh.
Tội ác đều là của bọn họ, còn tay của Thẩm Hàng Tuyết lại chưa từng bị nhuốm bẩn.
Vương ma ma nói thuốc độc của bà ta rất lợi hại, nếu không định kỳ uống thuốc giải, chắc chắn sẽ khiến ta ruột gan nát bươm, c.h.ế.t không toàn thây.
Bà ta tưởng đã nắm được ta trong tay thì rất đắc ý, cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, như đóa cúc già.
Ta run rẩy sợ hãi, quả thật sợ thật đấy.
Ta sợ độc trong người Quý phi ngấm đến tận xương, sẽ phát tác trước ta.
Long thể Hoàng thượng đã ốm yếu nhiều năm, không thường xuyên đến hậu cung. Chỉ có hai lần cơ hội mỗi tháng, đều bị Trương Quý nhân dùng các lý do như long thai bất ổn, cần Hoàng thượng bầu bạn để cướp đi.
Hương thơm đặc biệt của Quý phi nương nương cũng không còn tác dụng trước mặt long chủng, vì thế những ngày này, người người trong Vĩnh Xuân cung đều cảm thấy bất an.
Sợ rằng chỉ cần sơ ý chọc giận nương nương, sẽ chuốc họa diệt cửu tộc.
Giữ ta lại để cứu Trương Đức Thuận là ý riêng của Vương ma ma, bà ta đương nhiên không muốn gây khó chịu cho Thẩm Hàng Tuyết vào lúc này, nên không thúc giục ta đi nhận tội.
Không ai theo dõi, ta lại lén lút đến lãnh cung cho mèo hoang ăn.
Phía sau đột nhiên xuất hiện một nam nhân ăn mặc như thái giám, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn quả thật thanh tâm quả dục như thái giám nhưng khí chất lại hoàn toàn khác với người thường.
Hắn ta đứng lặng phía sau ta, thân hình thẳng tắp, sắc mặt bình thản, ánh mắt lạnh lùng xa cách như đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng trên chín tầng mây, khiến người ta khó lòng tiếp cận.
Đợi ta cho mèo ăn xong quay người lại, thấy sau lưng bỗng dưng có một người đang đứng, ta sợ đến nỗi hét lên như con mèo nhỏ, lập tức nhảy ra xa.
Đêm trong lãnh cung vô cùng tĩnh mịch, hắn ta vội vã lướt tới bịt chặt miệng ta.
Ta ư ử vài tiếng, kháng nghị đòi hắn ta buông tay.
Sau khi được thả ra, ta cúi người nôn khan mấy lần, dùng sức lau môi với vẻ ghê tởm.
Hành động ấy khiến hắn ta tức giận đến trợn mắt, nghiến răng ken két: "Ngươi có biết trẫm... ta là ai không? Lại dám tỏ vẻ ghê tởm!"
9
Ta bực bội liếc hắn ta một cái, chống nạnh mắng một cách hung dữ:
"Tiểu thái giám, ta chẳng cần biết ngươi là ai, ta ghê tởm ngươi thì sao nào."
Nói xong còn nhổ nước bọt phì phì phì đầy khiêu khích.
Tiểu... thái giám?
Hắn ta sững người, lập tức nắm tay đưa lên che miệng, che giấu niềm vui thầm kín trong lòng. Sau đó hắn ta giả vờ thẹn quá hoá giận, ngoài miệng nói: "Ngươi thật ngang ngạnh!"
Nào biết được khóe môi đang mừng thầm nhếch lên, che thế nào cũng không được.
Ta tất nhiên không vạch trần.
Mặt dày mày dạn cười hì hì, đắc ý lắc đầu ngó nghiêng.
"Tiểu thái giám, chưa nghe câu "chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó bảo" sao?"
Ta thuận thế đặt tay lên vai hắn ta.
Ban đầu hắn ta cứng đờ sửng sốt, định tránh né, nhưng bị ta kéo lại một cách thô bạo. Hắn ta đành đứng thẳng như nhận mệnh, mặt lộ vẻ kiêu ngạo thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục.
"Ngươi thật không may gặp phải ta, vừa là nữ tử, lại là tiểu nhân."
Ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dáng vẻ nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo, khiến hắn ta cũng phải lắc đầu bất lực, dáng vẻ như chẳng biết làm sao với ta.
Hiểu lầm được giải tỏa, chúng ta vui vẻ cùng nhau cho mèo trong viện ăn.
Trước khi chia tay, tiểu thái giám hài lòng nói với ta:
"Nhớ kỹ, người cho mèo ăn cùng ngươi hôm nay là... Quý đại nhân danh tiếng lẫy lừng."
Thật trùng hợp, Hoàng thượng cũng họ Quý.
Ta không chịu thua, khoanh tay trước ngực, bắt chước vẻ cao ngạo của hắn ta.
"Nhớ kỹ, người cho mèo ăn cùng ngươi hôm nay là Chung cung nữ danh tiếng lẫy lừng."
Nói xong, ta còn dùng m.ô.n.g húc hắn ta ra, nghênh ngang bỏ đi. Còn tiểu thái giám đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo hướng ta rời đi, có chút dở khóc dở cười. Hắn ta cúi đầu nhìn nơi ta vừa chạm vào, lại thất thần.