Nhật Ký Thăng Cấp Báo Thù Ở Hậu Cung

Chương 15


Tên thái giám đánh xe ghé vào tai Mạc Thư Khiêm thì thầm vài câu. Hắn ta lập tức cung kính lùi sang một bên, cúi người khẽ gật đầu, hơi thở hắn ta nghẹn lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói có chút run rẩy: "Cung tiễn đại nhân."

Xe ngựa từ từ rời khỏi Huyền Thanh môn.

Mạc Thư Khiêm bị ta vứt lại phía sau, cô độc đứng giữa gió đêm, như một con búp bê sứ bị người ta bỏ rơi.

Ánh mắt hắn ta thê lương, tàn tạ không gì sánh được. Trong ánh nhìn lưu luyến ấy, dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ vỡ tan trong gió.

"Chúng ta ra được rồi! Thật sự đã ra được rồi!"

Trong cơn vui sướng điên cuồng, ta quên mất nam nữ thụ thụ bất thân, thoáng cái nhảy vồ lên người Quý Tiểu Bảo, ôm chặt hắn ta, kêu lên vui sướng.

Vào khoảnh khắc ấy, nhịp tim của hắn ta lại chậm lại một nhịp, đáy mắt tràn ngập vẻ dịu dàng không thể hòa tan.

Nào ngờ, một con tuấn mã đen tuyền bỗng hiên ngang đứng chặn ở phía trước. Trên lưng ngựa là một người phụ nữ toàn thân mặc đỏ, chính là Thẩm Hàng Tuyết!

13

Nàng ta chặn ngay trước con đường ta phải đi qua, dường như đã tính toán từ trước, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng ta.

"Uy!" Tiếng kéo cương ngựa gấp gáp của tên thái giám đã cắt đứt cái ôm ngắn ngủi giữa ta và Quý Tiểu Bảo.

Qua tấm rèm xe, ta chăm chú nhìn Thẩm Hàng Tuyết đang chặn đường, như đối mặt với kẻ thù lớn, mà không hề để ý đến Quý Tiểu Bảo ở sau lưng đang thẫn thờ nhìn vòng tay trống rỗng của mình.

Thẩm Hàng Tuyết hẳn đã điều tra ra chuyện gì đó, nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, nở một nụ cười khiến người ta phải rùng mình. Giọng điệu nàng ta bình tĩnh nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn khát máu.

"Chung Thanh Vãn, ngươi trốn được sao? Mấy ngày qua, ngươi ở Vĩnh Xuân cung hô mưa gọi gió, thật sự coi Thẩm Hàng Tuyết ta và Thẩm gia ta là đám vô dụng có thể bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay ư!"

Roi dài vung lên, tên thái giám đánh xe bị nàng ta quật một roi ngã khỏi xe.

Gió rít lên từng cơn, vù vù vang vọng.

Ta vén rèm xe, mỉm cười bước xuống.

Váy trắng như tang phục tung bay trong gió đêm, tựa như khúc quân hành vang xa!

Ta nhướn mày nhìn nàng ta, vừa khiêu khích vừa ngạo mạn. Thần thái còn mang vẻ điên cuồng kỳ quái, chẳng có chút căng thẳng của kẻ đang bị truy sát chút nào.

Thẩm Hàng Tuyết tự hạ thân phận, đích thân ra tay giải quyết một kẻ hèn hạ như ta, đã là cho ta mặt mũi lớn lắm rồi.

Nàng ta mạnh mẽ vung roi xuống, định đánh cho ta da tróc thịt bong. Nào ngờ giữa không trung, roi đã bị người ta tay không đón lấy.

Chính là Mạc Thư Khiêm!

Hắn ta vẫn luôn theo dõi động tĩnh của xe ngựa, từ xa thấy xe dừng lại nửa chừng không di chuyển tiếp, nhạy bén nhận ra tình huống không ổn, lập tức đuổi tới xin tha.

"Nương nương bớt giận, Thanh Vãn có lệnh bài xuất cung. Thứ cho thần nhiều lời, ngài không có quyền ngăn cản." Vô cùng cứng đầu, hắn ta nhất quyết phải nói nốt nửa câu sau dù biết sẽ đắc tội với nàng ta.

Nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Ở trong cung Thẩm Hàng Tuyết đã quen thói ngang ngược, ngay cả Hoàng hậu cũng chẳng để vào mắt, huống chi là cháu của Hoàng hậu.

"Ngươi là cái thá gì mà dám cản đường bổn cung. Cút đi, không thì ta đánh luôn cả ngươi!"

Nàng ta từng bước áp sát, ngẩng đầu lên lắc qua lắc lại, phát ra tiếng xương cốt ma sát "kẽo cà kẽo kẹt".

"Đồ tiện nhân này, dám hạ độc bổn cung, hôm nay ngươi nhất định phải chết!"

Ta vốn luôn khúm núm trước mặt nàng ta, giờ lại ngẩng đầu đón lấy ánh mắt dữ tợn kia. Ta chậm rãi tiến lại gần, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, dùng tông giọng chỉ hai người có thể nghe thấy, châm chọc bên tai nàng ta.

"Phải thì sao, Vinh Chiêu Nghi, ngươi làm gì được ta?"