Tất cả những người ngồi trước mặt Tiêu Tuấn, sau khi nghe anh nói như vậy, dù có thắc mắc thế nào thì cũng sẽ chấp nhận yêu cầu anh đưa ra. Chỉ riêng A Tân là hiểu rõ nhất, anh muốn quay về đó để làm gì. Chỉ vì một người con gái, anh sẵn sàng làm náo loạn việc làm ăn của tổ chức, thậm chí biết rằng sẽ gặp lại kẻ thù vẫn muốn đi.
“Anh Tuấn? Sao có thể như vậy?”
Tiêu Tuấn nhìn anh ta, dửng dưng hỏi.
“Tại sao lại không thể?”
“Nhưng mà… Rõ ràng anh đã từng nói rằng không bao giờ quay về Thượng Hải nữa! Lẽ nào, chỉ vì cô ta mà anh làm như thế sao?”
Anh cầm điếu thuốc trên tay, mắt đăm chiêu nhìn anh ta sau khi vừa thốt ra mấy lời nói đó. Quả nhiên, trong căn nhà đó ngoài anh ra thì cả A Tân và Lan Nguyệt đều không thích A Đình. Anh biết Thượng Hải từ lâu đã không còn là vùng trời của Tiêu gia, là nơi anh có thể hô mưa gọi gió. Anh biết mình quay về đó chỉ nhớ đến những chuyện không vui, có thể gặp lại Tư Bằng. Nhưng chính miệng A Đình đã nói, cô muốn trở về nơi đó, muốn được nhớ lại.
Đó không chỉ là ước muốn của cô, mà còn là tâm nguyện mà anh luôn khao khát. Bây giờ đây thông báo với người trong tổ chức một tiếng, cũng xem như anh đã tôn trọng họ một phần.
Trên đường trở về nhà, A Tân cứ liếc nhìn Tiêu Tuấn đang ngồi ở ghế sau. Bình thường anh sẽ ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh anh ta, nhưng lần này lại khác. Anh ta biết mình đã nói ra những lời khiến anh không vui, nhưng trong lòng tuyệt nhiên không hề thấy áy náy. Vì anh ta, thật sự không thích A Đình.
“Lần này về Thượng Hải, anh định dẫn thêm bao nhiêu người ạ?”
“Tao về đó không phải để mở rộng địa bàn, không cần dẫn người theo!”
“Vậy em cũng không cần đi với anh ạ?”
Tiêu Tuấn nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, sau đó lạnh lùng nói.
“Không. Chỉ tao và Đình Đình là được!”
“Nhưng đó là nơi Tư Bằng có uy, anh cứ vậy mà đến đó thì khác nào tự mình vào chỗ nguy hiểm chứ?”
“Vậy thì sao? Chẳng qua chỉ là mặt đối mặt, cũng không phải chuyện đáng sợ gì. Tao đã từng ra vào cửa tử nhiều lần rồi, mày nghĩ tao còn sợ chết ư?”
Anh đương nhiên không sợ chết, chỉ sợ không thể tìm thấy người anh yêu, tìm lại những kí ức mà cả hai đã từng có. Trong trái tim anh lúc này, A Đình là người quan trọng nhất, chỉ cần cô được vui vẻ và thoải mái anh sẽ giúp cô hoàn thành hết mọi chuyện. Nhớ đến cái quan tâm vụng về của cô. Dù biết rằng không phải lúc nào cô cũng như thế, sẽ có những lúc cô sợ hãi anh. Nhưng khi thấy cô chạy ra ngoài cổng lấy thuốc bổ Liêu Ninh mang đến, thấy cô vụng về nấu thuốc cho anh. Lúc ấy, anh biết trái tim mình đã không còn đóng băng nữa, cũng không còn những đau đớn đoạ đày.
A Đình ngồi ở bên cửa sổ, tay cầm chậu xương rồng nhỏ. Cô nhìn ra bên ngoài, không biết bản thân đang trông ngóng điều gì. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy Tiêu Tuấn ra ngoài, lòng cô lại vô thức đứng ngồi không yên. Cô thở ra một hơi, sau đó tự mình lẩm bẩm.
“Tại sao… Mình lại có cảm giác như vậy? Mình… Đang quan tâm đến người đó ư?”
Cô nhìn mấy cái gai nhỏ xíu trên thân xương rồng. Nếu như không có chúng, biết đâu chừng nó đã không có một cái tên mạnh mẽ như vậy, bộ dạng cũng sẽ trông ưa nhìn hơn. Vì muốn người khác nhìn thấy nó đáng sợ, mà nó phải tự tạo ra vũ khí phòng vệ cho mình. A Đình đang tự hỏi, liệu có phải Tiêu Tuấn cũng giống như vậy không? Vì sau bao nhiêu biến cố xảy ra, anh phải trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, để không ai thấy rõ được anh đã từng tổn thương thế nào?
Những gì mà Liêu Ninh đã nói khiến A Đình rất băn khoăn, vì cô đã từng nói những lời không hay với Tiêu Tuấn. Nếu như vì gương mặt này của cô mà khiến cho anh phải nhiều lần suy nghĩ, thì cô cũng thấy mình rất quá đáng.
Xe của Tiêu Tuấn dừng ở trước cổng, không hiểu sao A Đình lại buông chậu xương rồng xuống bàn mà vô thức đứng lên. Cô nhìn anh xuống xe, chầm chậm đi vào trong sân. Trên gương mặt của anh không có nét căng thẳng hay lạnh lùng gì, mà còn có phần thoải mái, dễ chịu. Cô chưa từng thấy anh như thế bao giờ, trong lòng bất giác thấy đắn đo.
Rốt cuộc thì, trước đây anh đã yêu người con gái đó nhiều như thế nào?
“Đình Đình? Anh vào có được không?”
Còn đang suy nghĩ vu vơ, A Đình đã nghe thấy giọng của Tiêu Tuấn bên ngoài. Cô chớp mắt, im lặng chậm nhịp mất vài giây mới đi đến mở cửa.
“Có chuyện gì ư?”
“Anh muốn hỏi em, khi nào chúng ta có thể trở lại Thượng Hải?”
Cô đảo mắt nhìn, thấy được sự hi vọng và niềm tin ngập tràn bên trong anh. Những lúc như vậy, trái tim cô lại vô thức ấm lên. Tiêu Tuấn thật sự rất mong chờ giây phút nhìn cô nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhìn cô trở về là Bạch Nhược Đình của trước kia. Anh nhất thời không kìm nén được cảm xúc trào dâng, dang tay ra ôm chặt lấy A Đình. Cô cứng người, không kịp phản ứng gì cả mà cứ đứng yên. Dáng người cô nhỏ nhắn, được vòng tay anh ôm trọn vào lòng.
“Em có biết anh đã vui như thế nào không? Cả đêm qua, anh dường như không thể ngủ được! Cuối cùng thì, ngày mà anh mong đợi nhất cũng sắp đến rồi.”
A Đình im lặng, cảm nhận mùi hương trên cơ thể của Tiêu Tuấn. Ngoài mùi thuốc lá nhàn nhạt ra, còn có một mùi hương rất dễ chịu và quen thuộc. Dù hiện giờ cô không nhớ ra nổi nó ra sao, nhưng cô lại chắc rằng nó đã từng khiến cô rất yêu thích. Hai cánh tay nhỏ bé vô thức đưa ra, A Đình từ từ thu hẹp vòng tay, đặt lên tấm lưng của Tiêu Tuấn.
Anh cong khoé môi, khoảnh khắc này khiến trái tim anh kích động dữ dội. Anh ôm chặt A Đình nhiều hơn nữa, vùi mặt mình vào bờ vai gầy của cô.
…