Những Kẻ Phá Hoại

Chương 12


Lỗ Thuận Tâm vừa mới vào văn phòng liền thấy Vương Chí đứng ở cạnh bàn của Lăng Hiểu Linh, anh ta thấy cô thì phàn nàn: "Tiểu Hoàng tới sớm ghê! Còn mua cả cà phê? Thảnh thơi nhỉ." Lỗ Thuận Tâm lúc này không thèm đáp lại anh ta, chỉ đi một mạch tới vị trí của mình. Vương Chí lập tức khó chịu, người như Lỗ Thuận Tâm mà cũng dám tỏ thái độ đó, anh ta xụ mặt, nghiêm khắc nói: "Cô có biết đến muộn hơn 30 phút được tính là vắng không?" Lỗ Thuận Tâm rốt cuộc cũng ngước mặt lên liếc anh ta một cái, không nói gì, sắc mặt Vương Chí càng khó coi hơn. Trong văn phòng không biết từ khi nào đã yên tĩnh trở lại, mọi người đều âm thầm đánh giá hai người bọn họ.

"Cô vẫn chưa qua kỳ thực tập đúng không? Bây giờ đã bày ra thái độ như vậy?" Vương Chí hỏi, muốn cô phải khuất phục trước mặt tất cả mọi người. Không phải trước kia khi nào cô cũng mỉm cười không biết xấu hổ hay sao, hôm nay bị gì thế này?

Lỗ Thuận Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vương Chí rồi nói: "Thái độ của tôi thế nào? Tôi chọc gì tới anh?"

Vương Chỉ sửng sốt: "Hả?"

"Tôi đi muộn thì liên quan gì đến anh? Anh ghê gớm lắm đúng không, nói một câu thì tôi phải đáp ứng một câu? Anh chưa từng đi muộn sao? Anh thấy không vừa mắt thì trừ lương tôi đi, muốn trừ bao nhiêu thì trừ! Còn nữa, tôi họ Lỗ, không phải họ Hoàng!" Nói xong, Lỗ Thuận Tâm ném túi lên bàn rồi đứng dậy chạy đi.

Vương Chí định thần lại, tự hỏi: "Cô ta bị gì vậy?" Anh ta nhìn xung quanh, mọi người đều lặng lẽ tránh ánh mắt đi, che giấu sự xấu hổ.

Lăng Hiểu Linh vẫn luôn im lặng, lúc này cô mới cầm túi khăn giấy trên bàn lên, đứng dậy đi ra ngoài.

"Hiểu Linh, em đi đâu?" Vương Chí thuận miệng hỏi.

Lăng Hiểu Linh quay lại liếc nhìn anh ta một cái: "Bây giờ anh quản cả chuyện đi vệ sinh sao?"

Vương Chỉ đơ người, dĩ nhiên anh ta hiểu ý tứ của Lăng Hiểu Linh, nhìn thái độ của mấy người khác trong phòng, anh ta cũng tự cảm thấy không ổn.

"Ban nãy anh nói giỡn thôi." Vương Chí ngại ngùng: "Anh thấy Tiểu Hoàng có vẻ không vui lắm, nên mới đùa vậy thôi."

Lăng Hiểu Linh nói: "Tôi khuyên anh dừng mấy lời đùa vô nghĩa đó lại đi, chọc người ta nóng nảy thì lại hỏng việc."



Vương Chí: "Mấy cô gái trẻ bây giờ không có khiếu hài hước gì hết."

Lăng Hiểu Linh bật cười: "Chắc là do khoảng cách thế hệ."

"Khoảng cách thế hệ? Tiểu Hoàng bao nhiêu tuổi?" Vương Chí cảm thấy cái cô Tiểu Hoàng này nhìn cũng không giống sinh viên mới ra trường. Cách trang điểm, ăn mặc, nói thật là không dám nhìn kỹ, chỉ nhớ rõ mái tóc đặc biệt vàng kia.

Lăng Hiểu Linh lại cười: "Cô ấy năm nay mới 20 tuổi, nhỏ hơn anh tận 8 tuổi. Cách 3 tuổi xem như cách một thế hệ, anh tự tính đi."

Vương Chí kinh hãi lắp bắp: "20 tuổi? Vậy bằng cấp cô ta thế nào? Có học qua đại học chưa?"

Lăng Hiểu Linh chỉ cười không nói.

Vương Chí nhìn cô, cau mày hỏi: "Không đúng, với bằng cấp như vậy cô ta vào đây bằng cách nào?

"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm."

Nói xong câu đó, Lăng Hiểu Linh rời đi, để lại Vương Chí đứng tại chỗ sờ cằm.

Bên văn phòng của Văn Gia Kỳ, anh đứng ngồi không yên, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy bản thân đã quá mềm lòng, rồi lại thấy da mặt Lỗ Thuận Tâm quá dày. Cô còn dám phản bác, nói rằng công việc có phân chia cao thấp. Dĩ nhiên anh biết là có, không chỉ công việc, người với người cũng vậy. Anh tin rằng nhân cách của mình chắc chắn tốt hơn Lỗ Thuận Tâm. Anh vì lễ phép, vì nghĩ cho lòng tự tôn của cô (thật buồn cười anh lại cho rằng người như Lỗ Thuận Tâm có lòng tự tôn) nên mới không nói ra lời thật lòng, thế mà cô lại muốn anh không còn chỗ lui, thật đê tiện!

Bây giờ Văn Gia Kỳ chỉ thấy mình bị Lỗ Thuận Tâm chơi một vố. Nghĩ lại chuyện ban nãy, anh thấy mình lần nữa mắc mưu, chắc lúc này cô đang đắc ý lắm! Cô lại thành công trong việc lừa gạt anh! Càng nghĩ Văn Gia Kỳ càng hối hận, đi đi lại lại trong phòng, rốt cuộc không nhịn được mà đẩy cửa bước ra. Anh muốn tìm Lỗ Thuận Tâm, anh muốn hạ quyết tâm, không thể bị con người vô liêm sỉ như cô lừa thêm lần nữa, sao anh phải ở đây chịu đựng cơn giận này?

Với tiếng trống thúc giục trong lòng, Văn Gia Kỳ vọt tới văn phòng của Lỗ Thuận Tâm. Ngay lúc anh đang do dự gọi cô ra như thế nào, bên trong đột nhiên có người lao ra, chính là con người đáng giận kia.

Văn Gia Kỳ cảm thấy vui vẻ trước tiên, rồi lại nổi giận -- đang trong thời gian làm việc, cô chạy đi đâu? Cô mới ngồi trong văn phòng được bao lâu? 5 phút?



Lỗ Thuận Tâm chạy một mạch ra ngoài, Văn Gia Kỳ vội vã đuổi theo, anh phải bắt ngay tại trận! Để xem cô còn lấy cớ gì!

Ở phía sau thang máy có lối thang bộ, công ty bọn họ tuy ở lầu 5 nhưng ngày thường mọi người đều đi thang máy, thang bộ chỉ dùng khi thỉnh thoảng diễn tập phòng cháy chữa cháy, thế nên nơi này ngày thường vô cùng yên tĩnh.

Văn Gia Kỳ vừa bước vào liền nghe thấy tiếng khóc, cảm giác hưng phấn tràn đầy của anh lập tức bị tiếng khóc này dọa sợ. Anh dừng bước, cúi đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, thấy được Lỗ Thuận Tâm đang ngồi dưới cầu thang ngẩng mặt khóc. Anh vừa ngượng ngùng vừa khiếp sợ, theo bản năng tránh đi không để cô phát hiện. Anh đứng ở chỗ cao, nhìn vô cùng rõ ràng, Lỗ Thuận Tâm ngồi ở dưới vừa khóc vừa dụi mắt, miệng mở to kêu gào, bộ dạng không những khó coi mà còn khó nghe.

Vì sao cô khóc? Trước hết Văn Gia Kỳ nghĩ là do mình, nhưng anh có chút hoài nghi, anh nhìn bộ dạng chật vật của Lỗ Thuận Tâm lúc này, rồi nhớ lại dáng vẻ của cô ban nãy, heo chết không sợ nước sôi, thế nên anh không tin nổi, sao anh có thể mắng Lỗ Thuận Tâm tới mức bật khóc? Người như cô có gì mà chưa từng trải qua, học không hết cấp III liền bước ra đời, làm đủ loại chuyện thấp kém, chắc chắn đây không phải lần đầu cô nghe mắng, không phải cô nên quen với chuyện bị sỉ nhục hay sao? Cô còn biết xấu hổ? Cô nên đắc ý mới đúng chứ? Đắc ý vì lừa được anh lần nữa, cô khóc cái gì?

Văn Gia Kỳ nhìn cô, có chút không cam lòng, anh muốn nổi giận, muốn kêu cô đừng khóc nữa, nhưng đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể nhìn cô khóc thảm thiết ở một góc, khóc tới nỗi mấy lọn tóc vàng dính hết lên mặt như con khỉ. Anh đột nhiên muốn cười.

Văn Gia Kỳ im lặng không lên tiếng, anh xoay người rời đi.

Lỗ Thuận Tâm khóc xong thì đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, Lăng Hiểu Linh cũng ở đó, cô ấy đang sửa sang lại lớp trang điểm, nhìn thấy cô cũng không nói gì, giống như không nhìn ra đôi mắt cô đỏ hoe. Lỗ Thuận Tâm hơi ngại, không dám nhìn nhiều, chỉ cúi đầu vốc nước lạnh lên mặt. "Cô lau mặt đi." Lăng Hiểu Linh đưa túi khăn giấy cho cô, Lỗ Thuận Tâm thấp giọng nói cảm ơn rồi lau chùi mặt, lẳng lặng nhìn Lăng Hiểu Linh, cô ấy đang đứng trước gương son môi. Lỗ Thuận Tâm bỗng nhiên nghĩ tới lời Văn Gia Kỳ nói lúc sáng, anh nói cô không hợp nơi này, nói cô không giống những người khác.

Không giống chỗ nào? Văn Gia Kỳ nói tóc cô, quần áo, hay là giày dép...

Ánh mắt Lỗ Thuận Tâm nhìn Lăng Hiểu Linh từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn chính mình trong gương.

Cô rốt cuộc cũng hiểu ra, cô giống như cỏ dại dưới đất, không, thậm chỉ chẳng bằng cỏ dại, có chăng cô chỉ là một khối đất vàng. Cô vốn cho rằng mình chỉ kém xinh hơn Lăng Hiểu Linh, nhưng đâu chỉ kém xinh hơn, cô chỉ là một trò hề chọc cô ấy vui vẻ, cũng là trò hề trong mắt mọi người. Cô lặng lẳng nhìn mái tóc vàng của mình, đột nhiên đỏ mặt hồng tai, cô vội vã cúi đầu, nhìn lỗ thoát nước đen nngòm giữa bồn nước, trong tay nắm chặt túi khăn giấy Lăng Hiểu Linh đưa cho. Cô chợt nhớ tới cảnh mẹ mình ngồi khóc sau khi nhuộm tóc về.

Lăng Hiểu Linh đột nhiên hỏi cô: "Lát nữa nghỉ trưa chùng ta cùng đi ăn đi, hôm nay cô có mang cơm không?"Lỗ Thuận Tâm lấy lại tinh thần, nuốt xuống cảm giác đắng chát trong miệng, cô ngẩng đầu mỉm cười: "Không có, cô muốn ăn gì?"

Lỗ Thuận Tâm cùng Lăng Hiểu Linh nói nói cười cười suốt đoạn đường về văn phòng, Vương Chí đã rời đi, không ai liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.