Nhung Mã Hồng Trang

Chương 13


Nàng không chỉ am hiểu đánh trận, võ công cũng là đệ nhất đương thời, xuất trận lần đầu tiên, trên thảo nguyên Lủng Mạch nàng ta gần như quét sạch toàn bộ đội quân tinh nhuệ của Nam Quốc. Chẳng những tự tay gi ết chết Tĩnh Vương, đánh cho Nam Quốc lâm vào cảnh suy vong, bảy năm sau còn tập hợp binh lực, chỉ huy tiến xuống phía nam công phá Đế đô.

Đến cả Quách Uẩn cũng phải dựa vào nhữ hà thiên hiểm mới có thể miễn cưỡng đối phó với nàng ta, về sau Chủ Hòa phái ở Bắc triều đã vất vả mới nghĩ ra biện pháp hạ độc, giam cầm nàng ta tại trong cung, Bắc phạt của Quách Uẩn mới thuận lợi được một chút.

Nhưng Tây Lăng Tử cuối cùng vẫn là nghĩ ra biện pháp trốn thoát, khi đó Quách Uẩn Bắc phạt gần như đã thành công, nhưng sau khi nàng ta nắm được quân quyền, lại tiếp tục đánh qua đánh lại với Quách Uẩn, càng ỷ vào tuổi còn nhỏ, sống chết ngăn chặn binh lực của Quách Uẩn, lúc ấy toàn bộ Nam quốc đều bị nàng ta kéo vào vũng lầy của chiến tranh, chi tiêu quân sự trong nước hầu như không còn, dân chúng oán than dậy đất. Quách Uẩn một bên giải quyết vấn đề về quân phí và sinh kế cho người dân, một bên dốc lực ngăn cản Tây Lăng Tử, cuối cùng chặng đường Bắc phạt không chịu nổi gánh nặng, dừng bước ở Thanh Bích thành, tại trước Thanh Bích thành buồn bực sầu não mà chết.

Ta nhớ đến nhát dao chí mạng trên người của Tĩnh Vương, nhạn linh trong tay buông lỏng rồi lại siết chặt.

Không được, ta không có võ công. Ta cũng không rõ trình độ võ thuật của Quách Uẩn và Ly Châu. Nàng ta lại thật sự là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Lỡ như không giế t chết được, lại để nàng ta chạy thoát, sau đó bắt đầu phục chiến, Nam Quốc chắc chắn không thể chịu nổi.

“Đúng vậy, nàng ấy chính là Trắc Phi của Tĩnh Vương, Quách Kiều Kiều.”

Quách Uẩn trả lời thay ta, ánh mắt lãnh đạm rơi trên người ta, ta biết người đang cảnh cáo ta đừng hành động hấp tấp, vì vậy ta nghiến răng hành lễ với người và sức đoàn của Bắc Quốc.

Quả nhiên, nữ tử xinh đẹp kia tự giới thiệu mình là Tây Lăng Tử, rồi nói rằng người đứng phía sau là nô tỳ của nàng ta.

Ồ, nếu không phải nguyên chủ và Quách Uẩn kiếp trước đã nhìn thấy Tây Lăng Tử, e rằng chúng ta sẽ thật sự sẽ bị lừa.

Sau ba vòng rượu, điều kiện đàm phán hòa bình mấy ngày trước đã thương thảo xong, Quách Uẩn ký lên quốc thư, cùng các triều thần, đích thân tiễn sứ đoàn nghị hòa của Bắc triều đến bên ngoài Đế đô.

Trước khi rời đi, nữ tử xinh đẹp kia còn nhìn ta, cười nói: “Tại sao Trắc Phi của Tĩnh Vương cứ nhìn chằm chằm vào nô tỳ của ta vậy?”

“Phong thái dáng vẻ của Hoàng thái nữ Trinh Phù thật khiến người ta khuynh đảo, nhưng tiểu tỳ nữ sau lưng người, lại rất giống một anh hùng!” Ta không nhìn nàng ta, chỉ nhìn chằm chằm và quan sát phản ứng của đại thần.

Nàng ta nhướng mi, đôi mắt trong veo gương mặt không chút cảm xúc cuối cùng cũng từ nhìn Quách Uẩn chuyển sang nhìn ta.

Ta không tránh né sự dò xét của nàng, chỉ lạnh lùng nhìn lại, bàn tay phải khép lại xẹt ngang cổ, làm động tác giết người.

Ngươi cứ chờ đi.

Tây Lăng Tử nhìn ta điệu bộ thủ thế của ta, đột nhiên hướng về phía ta cười một cách ngây ngô đơn thuần.

Quách Uẩn lặng lẽ tiễn sứ đoàn Bắc triều đi, quay đầu lại nhìn ta một cái thật sâu, lạnh lùng nói: “Quách Kiều Kiều, ngươi đi quá giới hạn rồi.”

Ta quỳ xuống, cắn chặt môi nói: “Thần biết tội.”

Quách Uẩn mặc kệ ta, đưa đám đại thần về cung, phụ thân ta nghiến răng nghiến lợi liếc ta một cái rồi dậm chân đi theo đám đại thần phía trước.

Ta một mình quỳ ở cổng thành hồi lâu, mắt thấy trời sắp tối, mới thấy trong cung phái đến một thái giám truyền khẩu vụ của người, bảo ta mau về Tĩnh Vương phủ suy ngẫm lại.

Cùng lúc đó, Tây Lăng Tử khống chế con ngựa của mình, khi nàng giơ tay phải lên, các sứ đoàn nghị hòa của Bắc triều cũng huy động ngựa của họ, thấy Tây Lương Tử không nói lời nào, nữ tử xinh đẹp kia thu hết dũng khí mở lời: “Điện hạ, Long Chương Phượng Tư, Trắc Phi của Tĩnh Vương có thể nhìn ra là chuyện bình thường.”

“A Thuận, ngươi quay lại giết ả ta đi.” Khuôn mặt thanh tú của Tây Lăng Tử trở nên vô cảm, giọng điệu càng thêm lạnh lùng: “Chúng ta sẽ trở về trước, sau khi thoát thân sẽ có người ở biên giới tiếp ứng cho ngươi.”

“Chậc.” Nữ tử xinh đẹp nghe xong những lời của Tây Lăng Tử, không nói thêm gì, quay ngựa tiến thẳng về phía Đế đô.

Tây Lăng Tử quất roi lên ngựa, sứ đoàn Bắc triều mới chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc này ta vừa trở về phủ để tắm rửa, Lục Cô Nguyệt bẩm báo tình hình quân đội gần như đã được chỉnh đốn, nàng đã lén lút đem cận binh của Tĩnh Vương bí mật bắt những ‘con sâu’ đó, không cho bọn họ có cơ hội liên lạc với người ngoài, và cũng không gây nên sự thu hút cho những binh lính khác.

Ta cho Lục Cô nguyệt lui về nghỉ ngơi. Ta định ghé sang xem Trương Kính Tiên, người gần đây mới chuyển đến Tĩnh Vương phủ, xem nàng ta có thích nghi được với môi trường ở đây chưa. Vừa mới đẩy cửa bước vào viện, thì bỗng nhiên một âm thanh xé gió phá vỡ không gian vang lên.

Trước khi ta kịp nhìn thấy nó là gì, một bóng đỏ lao ra từ trong góc, một bàn tay thon dài và mảnh khảnh vững chãi nắm lấy trục của ám tiễn hướng về phía ta.

Nhìn thấy ánh sáng xanh mờ mờ trên ám tiễn, ta lùi lại một bước, cả da đầu có chút hơi tê.

Bóng người màu đỏ chặn đứng ám tiễn kia là Quách Uẩn, bày ra tư thế Phong Lôi, tay không ném ám tiễn đó trở về hướng mà nó đã tấn công.

Một tiếng r3n rỉ vang lên, có vẻ như tên thích khách đã bị trúng chiêu.

“Ngươi cho rằng Tây Lăng Tử là gốc rễ dễ động vào sao?” Quách Uẩn ném ám tiễn lại, lúc này mới lên tiếng trách cứ ta, bởi vì không ở hoàng cung, người cũng không mặc lễ phục, mà là đổi thành một bộ kính trang đỏ, tóc búi lên đơn giản, ngoài sau thắt thành một bím tóc, bớt đi một phần lạnh lùng, tăng thêm một phần dịu dàng.

“Phá ra thân phận của ả ta, ả nhất định sẽ tìm giết ta, xem ả phái ai tới, có thể bắt được con cá nhỏ cũng là tốt rồi.” Ta phản ứng lại, nhướng mày cười nói với Quách Uẩn.

“Bẩm chủ nhân, tên thích khách đã chết. Là nữ tử đã đóng giả thân phận của Tây Lăng Tử trong sứ đoàn Bắc triều hôm nay.” Ly Châu lẳng lặng xuất hiện ở trong góc, thấy Quách Uẩn gật đầu, liền lặng lẽ lui ra ngoài.

“Ả này là A Thuận. là người tiên phong cho Tây Lăng Tử trong kiếp trước, ả đã từng tàn sát ba tòa trong thành trì.” Quách Uẩn gật đầu nói.

“Như vậy không phải là tốt sao? Ta lấy chính mình làm mồi nhở để giết được ả ta, gián tiếp cứu lấy tính mạng của bách tính ba tòa thành trì.” Lại không biết vì sao Quách Uẩn tức giận, có chút tò mò nói.

“Tính mạng tiểu hồ ly ranh mãnh như ngươi còn quan trọng hơn, sống còn có ích hơn so với bách tính tam thành.” Quách Uẩn không được vui lắm.

Ta nhún vai, nhất thời không biết nên trả lời người như thế nào, suy nghĩ xong liền chuyển chủ đề: “Bắc quốc cần bao nhiêu ngân lượng của cả mới đồng ý đình chiến?”

“Quốc khố bây giờ chỉ có bốn trăm tám mươi vạn lượng bạc.” Quách Uẩn lửa giận hiển nhiên còn chưa hết, nghiêm nghị đáp lại ta.

“… Không có quân phí làm sao đánh trận? Quân đội, vũ khí và lương thực đều cần dùng đến ngân lượng.” Ta dự liệu sẽ bị Bắc triều bóc lột đến chết, nhưng không ngờ rằng ngân khố của Nam quốc gần như chạm đáy, và khuôn mặt ta biến sắc trong nháy mắt.

“Ta đã chuyển nhượng quyền kinh doanh muối và sắt cho thân sĩ địa phương. Đồng thời, ta tăng thuế thương mại lên 10%, áp dụng lệnh cấm biển đối với các địa phương ven biển, buôn bán trao đổi với một số tiểu quốc ở nước ngoài, còn dự định làm việc với Quyên quan.”  Quách Uẩn đem từng dự định cải cách của người nói cho ta nghe.

Ta càng ngạc nhiên hơn, theo bản năng nói: “Quyên quan? Triều đình dự định công khai bán ra chức quan?”