Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 23: – Tầng 4 – 1


Chương thứ hai mươi ba



“Lạ thật…”

Lâm Dị đặt bữa tối lên cửa sổ, nhìn hành lang sạch sẽ, nhà tù không chút dị thường nhưng đột nhiên anh ta lại cảm thấy kỳ lạ.

Cửa nhà tù đóng chặt đột nhiên được mở ra, dây xích vứt ở góc tường phòng giam của Giang Dịch Dịch, tựa như có người từng ở đây sau đó vội vàng bỏ đi, thậm chí còn không kịp đóng cửa.

Giang Dịch Dịch nhận bữa tối, đặt trên bàn trà, nhìn đôi đũa nhựa vài giây rồi cười.

“Phòng bên cạnh có người tới à?” Lâm Dị quan sát xong những nơi dị thường, quay đầu nhìn động tác của Giang Dịch Dịch, cảm giác kỳ lạ lại hiện lên: “Cậu đang cười gì vậy?”

“Tốc độ phản ứng trong nội bộ tinh ngục, nhanh hơn tôi nghĩ.” Giang Dịch Dịch cầm đũa chọt đồ ăn, đưa ra kết luận: “Trưởng ngục quả nhiên có tiếng lẫn có miếng.”

“Cậu không ăn sao?” Lâm Dị nhìn động tác của cậu rồi hỏi dò: “Trong cơm có gì à?”

Giang Dịch Dịch múc muỗng cơm, nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Anh không tin Tinh ngục vậy hả?”

Lâm Dị lười cãi với Giang Dịch Dịch, chủ yếu vì đánh giá của Giang Dịch Dịch vô cùng chính xác, dù anh ta có muốn cãi cũng không thốt được thành lời.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Dị dựa vào cửa sổ, cảm giác kỳ hoặc lúc có lúc không: “Hơn nữa hôm nay đổi dụng cụ ăn uống.” Anh ta cau mày nhớ lại: “Trên đường tới tôi cũng không gặp 1203… trước khi ăn cơm anh ta luôn đi tuần nhà ăn.”

Giang Dịch Dịch cơm nước xong, đứng dậy đặt đĩa cơm lên cửa sổ, đánh giá Lâm Dị rồi thuận miệng nói: “Bị gọi đi rồi.”

“Bị gọi đi sao?” Lâm Dị bị cậu đánh giá nên không thoải mái lắm, theo bản năng lặp lại nhưng không hỏi sâu: “Sao đột nhiên nhìn tôi như vậy?”

“Tôi đang nghĩ…” Giang Dịch Dịch nhìn chằm chằm anh ta, lộ ra nghi hoặc rõ ràng: “Vì sao anh không sợ tôi?”

“Sợ cậu?”

“Trả lời tôi.”

Lâm Dị suy nghĩ, lựa từ ngữ mà nói: “Cũng không thể nói là không sợ…” Anh ta dừng lại, muốn sắp xếp lại suy nghĩ: “Tôi biết cậu rất nguy hiểm.”

“Nhưng…” Anh ta cau mày, tựa như đang cố gắng cân nhắc: “Tôi không nghĩ là cậu sẽ hại tôi.” Khi anh ta vất vả nói hết mấy lời này thì thở phào, chợt phản ứng: “Cậu hỏi làm gì?”

“Người giám sát đã tới đây.” Giang Dịch Dịch ngồi lên sofa, ra hiệu qua phòng bên.

Lâm Dị nhìn cửa phòng mở toang, nhanh chóng hỏi: “Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta dừng lại, nhớ tới dụng cụ ăn uống bị đổi, sửa câu hỏi: “Cậu làm gì họ rồi?”

Tuy là người bị nhốt trong lồng, câu hỏi như vậy rất không hợp lý nhưng trước mặt Giang Dịch Dịch không tồn tại việc không hợp lý.

Giang Dịch Dịch ngẩng đầu dòm camera chưa từng sáng lên: “Anh nghĩ tôi làm được gì?”

Tôi nghĩ chuyện cậu làm được nhiều lắm.

Lâm Dị nhìn tay cậu, ngón tay thon dài im lặng đặt trên đầu gối của chủ nhân trông cực kỳ vô hại.

“Có nói chuyện một lát.” Giang Dịch Dịch bâng quơ: “Vài câu hà.”

“Người đó đi rất vội…” Lâm Dị nhìn cửa phòng bên cạnh: “Hơn nữa chắc người giám sát sẽ không dùng thân phận thật đâu nhỉ?”

“Nếu là ở phòng giam kia thì chứng tỏ người đó đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến…” Lâm Dị thì thào, nhìn Giang Dịch Dịch: “Cậu lật bài ngửa với hắn rồi đúng không?”

“Ờ.” Giang Dịch Dịch gập sách, nhìn Lâm Dị: “Rất ít người có thể giấu được tôi.”

Anh ta nghe ra ám chỉ trong lời nói, trái cổ Lâm Dị trượt lên xuống: “Vì họ ngụy trang chưa đủ giỏi à?”

Giang Dịch Dịch suy nghĩ vài giây, khách quan nói: “Dở hơn anh.”

Nếu không có cái biệt danh trên đầu cậu cũng không chắc nhận ra bọn họ là người giám sát, nhưng Lâm Dị thì…

Trên đầu Lâm Dị không có biệt danh gì cả, ánh mắt Giang Dịch Dịch ngưng đọng, bản giải phẫu xuất hiện trước mặt cậu, ngoài những cách thức tấn công còn có vài chữ khác như “quân dụng” “cảnh giới” “phản trinh sát”, móc nối với thân phận đối phương là có thể đưa ra kết luận: anh ta là gián điệp.

Vẻ mặt Lâm Dị thay đổi, có một loại thôi thúc anh ta lật bài hỏi thẳng Giang Dịch Dịch đã biết gì rồi, nhưng nhanh chóng kiềm nén lại, miễn cưỡng chuyển đề tài: “Kết quả không vừa ý phải không?”

Giang Dịch Dịch rũ mắt: “Anh bắt đầu lo lắng được rồi.”

Lâm Dị sửng sốt: “Cậu bị đánh giá là vô cùng nguy hiểm sao?”

“Thực ra là không, người đó chưa kịp đưa ra kết luận.”

Cứ thấy lời này còn đáng sợ hơn.

“Chẳng phải đã nói là phải khống chế à?” Lâm Dị nghiêm túc: “Chắc không đưa cậu tới thẳng tầng chót đâu nhỉ?”

Giang Dịch Dịch suy nghĩ vài giây, khách quan nói: “Không chắc.”

“Tôi… cậu…” Lâm Dị chỉ Giang Dịch Dịch rồi lại chỉ mình, cuối cùng thu tay, thở dài: “Lúc đầu vì sao tôi lại chọn cậu chứ!”

Giang Dịch Dịch lật sách, dáng vẻ tựa như sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi: “Nén buồn thuận theo thay đổi.”

“Hoàn toàn không giống an ủi, thậm chí còn khiến người khác tức giận…”

Tiếng của Lâm Dị nhẹ dần rồi biến mất.

“Giờ thì sao?” Giang Dịch Dịch nhìn anh ta nói.

Trái cổ Lâm Dị trượt lên xuống, lòng bàn tay ướt mồ hôi, dưới cái nhìn chăm chú của Giang Dịch Dịch nhớ lại nỗi sợ đã lâu không thấy kia.

Bị sự tồn tại đáng sợ nhìn, ám ảnh chết chóc như hình với bóng.

Nhưng cái chết không thể mang nỗi sợ đến nghẹt thở như này, ngoài cái chết ra còn có một thứ khác, ở nơi cao quan sát, khiến từng dây thần kinh đều đang gào thét.

Thân thể theo bản năng không ngừng cảnh cáo, cảnh cáo nguy hiểm đang tới gần.

Một giây trước khi dây thần kinh căng thẳng của Lâm Dị đứt đoạn, Giang Dịch Dịch rời tầm mắt.

Giờ tôi đã xác định được, hoặc là tôi có vấn đề, hoặc là nhân vật tùy chọn này có vấn đề – Giang Dịch Dịch cúi đầu lật sách, tựa như chưa làm gì cả mà đưa ra kết luận.

Trên thực tế với cậu mà nói, đúng là cậu chưa làm gì cả.

Rốt cuộc họ sợ thứ gì? Là tôi? Hay là Giang Dịch Dịch?

Giang Dịch Dịch cảm thấy chắc bản thân không có vấn đề – dù sao cậu nhớ rõ mọi chuyện trước khi cậu xuyên qua, gồm cả nội dung trò chơi này.

Việc này chứng minh cậu vô hại, một nam sinh viên vô tội có thể tạo thành mối nguy gì?

Nên họ đang sợ chắc là nhân vật tùy chọn này – có lẽ cậu đã chọn phải boss cuối?

Giang Dịch Dịch giữ thái độ nghi ngờ về việc liệu bản thân có được vận may như vậy không – nhưng bình thường cậu đều giữ thái độ khiêm tốn mà qua ngày, chưa từng hồn xuyên, chuyện vừa xuyên qua liền biến thành âu hoàng (thần may mắn) này đúng là rất khó có được cảm giác chân thật.

Giang Dịch Dịch nhìn kỹ năng bản thân, dừng hai giây ở Phẫu thuật ngoại khoa cấp vương giả và Tâm lý học cấp bậc thầy, lần nữa tự hỏi.

Rốt cuộc họ đang sợ cái gì?

Sự im lặng bị thanh âm khác phá vỡ.

Bộ đàm của Lâm Dị đột nhiên vang lên.

“Lâm Dị, họp khẩn cấp, lập tức tới phòng họp 1-102 tòa A.”

Lâm Dị thoát khỏi vực sâu chết chóc, về với hiện thực.

Anh ta đứng thẳng người, sau khi gặp qua cái chết thì lần nữa thay đổi thái độ với Giang Dịch Dịch, kiềm nén mà kính sợ.

Anh ta không dám nhìn Giang Dịch Dịch – trước khi anh ta quên được nỗi sợ này, trong thời gian ngắn chắc anh ta sẽ không nhìn Giang Dịch Dịch: “Xem ra có chuyện rồi…”

Giang Dịch Dịch bừng tỉnh, tiếp tục nói: “Xem ra họ đã có được kết luận.”

Bước chân của Lâm Dị tạm dừng, ánh mắt lướt qua Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch lật sách, không đặt chuyện lúc nãy trong lòng, tự giải thích: “Kết luận về việc liệu nhiệm vụ của anh có thể tiếp tục tiến hành không?”

“Kết luận về việc tôi nên xuống tầng mấy.”

Lâm Dị lấy lại tinh thần, vừa gật đầu vừa không biết vì sao mình lại gật đầu, dù sao phụ họa là được.

“Ồ… vậy tôi đi trước nhé?” Anh ta cất bước, lại nghe Giang Dịch Dịch nói.

“Anh chắc chắn là cứ vậy mà đi sao?”

Lâm Dị dừng bước, cúi đầu đánh giá bản thân.

Anh ta là gián điệp thật à? Bộ dạng này trông như đi hiến mạng vậy.

Giang Dịch Dịch lắc đầu: “Thôi.”

Cảm xúc vừa rồi chưa biến mất hoàn toàn, Lâm Dị không có ham muốn đi hỏi Giang Dịch Dịch rốt cuộc tính nói gì, anh ta vội rời khỏi khu vực của Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng vội vã của anh ta, bắt đầu biết được bản thân rốt cuộc lợi hại thế nào.

Có lẽ, có lẽ, có lẽ mình là boss cuối thật chăng?

“Lâm Dị, cậu tới muộn…” 1023 dừng lại, tầm mắt dừng trên người Lâm Dị, nhăn mày: “Bác Sĩ đã làm gì?”

Lâm Dị nhìn quanh phòng họp, trong phòng họp có vài người, ngoài người phụ trách tầng ba 1203, Tổ trưởng Trị liệu, còn lại đều là cảnh ngục liên quan tới việc chuyển giao phạm nhân.

Đúng là Bác Sĩ nói, không sai chữ nào.

Lâm Dị thu hồi ánh mắt đánh giá, nhìn 1203: “Cái gì mà Bác Sĩ đã làm gì?”

Ngoại hình 1203 rất bình thường, dễ bị bỏ qua. Nhưng chuyện xảy ra đã chứng minh, bỏ qua hắn ta là lựa chọn tồi tệ.

“Biểu cảm của cậu rất tệ.” 1203 nhìn Lâm Dị: “Cậu không chú ý dáng vẻ bản thân bây giờ à?”

Lâm Dị nhớ về lời của Giang Dịch Dịch “Anh định cứ vậy mà đi à?”, anh ta hít sâu, mở màn hình nhìn dáng vẻ bản thân.

Sợ hãi ở khóe mắt, kinh ngạc trong đồng tử, ai nhìn thấy anh ta đều có thể xác định anh ta vừa gặp chuyện ngoài ý muốn.

“Bác Sĩ đã làm gì?” 1203 hỏi lại.

Lâm Dị lau mặt, muốn xóa sạch những dấu vết kia.

“Không làm gì.” Lâm Dị và Giang Dịch Dịch là kiểu quan hệ hợp tác nhưng lúc nào cũng có thể trở mặt, nhưng anh ta và những cảnh ngục kia… ngay cả quan hệ hợp tác cũng không phải.

Lâm Dị không phải người của ngục trưởng, riêng việc đó cũng đủ để anh ta phân rõ giới hạn với họ.

“Anh tìm tôi có việc gì?”

1203 thay đổi biểu cảm: “Chúng ta đều rõ, Bác Sĩ rất nguy hiểm…”

Lâm Dị dòm hắn ta.

“Dù có xuống tầng bốn, đối với cậu ta cũng tuyệt đối không đủ.” 1203 nghiêng người về trước, mang tới áp lực: “Nếu cậu là người trông giữ đặc biệt của cậu ta, xác nhận độ nguy hiểm của cậu ta vượt quá tầng bốn, tôi sẽ viết đơn lên trên trực tiếp dời giam tới tầng năm…”

Lâm Dị tìm được từ mấu chốt trong lời hắn ta: “Lệnh đưa Bác Sĩ xuống tầng bốn đã có?”

“Tốc độ xét duyệt của người giám sát nhanh hơn lúc trước, đơn xin dời nhà giam mới mấy ngày đã trực tiếp thông qua.”

Vậy mà không phải xuống thẳng tầng chót? Trong đầu Lâm Dị xẹt qua suy nghĩ này, nhưng anh ta may mắn rồi – nếu đi thẳng xuống tầng chót, nhiệm vụ của anh trực tiếp thất bại.



Huống chi Lâm Dị từng nghe đồn rằng, phạm nhân tầng chót lên được tầng trên.

1203 nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lâm Dị, muốn thử khuyên anh ta lần nữa: “Người quản lý tầng bốn không giống tôi, Bác Sĩ mà xuống tầng bốn thì chẳng ai ngăn cản nguy hiểm ở ngoài như tôi, đối với phạm nhân khác chẳng khác gì nê nguy hiểm bên người.”

“Với tư cách người duy trì trật tự, tôi cho rằng chúng ta có trách nhiệm bảo vệ sự ổn định của tinh ngục. Lâm Dị là người trông giữ đặc biệt của Bác Sĩ, tôi tin anh hiểu Bác Sĩ sẽ làm ra chuyện gì.” Hắn ta dừng một chút: “Tôi cũng từng nghe, lúc đầu anh cố ý dùng thân phận người trông giữ đặc biệt để đưa Bác Sĩ rời khỏi tầng một, vậy bây giờ…”

Lâm Dị cắt ngang: “Nếu người giám sát đưa ra kết luận như vậy, nhất định là có lý do của họ…” Anh ta dừng lại, tìm cớ: “Huống chi nếu Bác Sĩ xuống tầng bốn, tôi tin cậu ta cũng nhanh bị điều xuống tầng năm thôi…”

Lông mày 1203 khẽ nhếch: “Xem ra cậu đứng về phía Bác Sĩ.”

Lâm Dị cười sửa lời: “Tôi chỉ đứng về phía quy tắc.”

Thấy cuộc nói chuyện rơi vào giằng co, Tổ trưởng y tế vốn đứng bên cạnh quan sát, vội chen vào: “Tầng một và tầng hai, tầng ba và tầng bốn, tầng năm và tầng sáu là ba nơi khác nhau.”

“Hai tầng đầu là tội phạm bình thường, hai tầng giữa là tội phạm nguy hiểm có thân phận đặc biệt, còn hai tầng cuối là của đám biến thái.”

“Nhìn thì chỉ hơn kém một tầng, trên thực tế là cách biệt đất trời.”

Tổ trưởng y tế không nhanh không chậm nói: “Ý tôi là phạm nhân tầng ba và tầng bốn nếu chết thì tinh ngục sẽ gặp phiền phức, dựa vào điều kiện này, chúng tôi mong Bác Sĩ đừng gây chuyện, trực tiếp đưa cậu ta tới nơi cậu ta nên tới.”

“Cậu là người của Niên La Hội, cậu nên hiểu rõ phó hội trưởng Niên La Hội ở ngay tầng bốn…” Tổ trưởng y tế dừng lại, cười nói: “Cậu vào đây là vì hắn ta chứ gì?”

Đừng xem thường bất cứ ai ở tinh ngục, vì cậu sẽ phát hiện, người quản lý nhìn như vô hại cũng không hề đơn giản.

Lâm Dị thay đổi tư thế, không hé răng.

“Cũng chẳng sao, mấy năm nay người thông qua mấy ngõ sau vào đâu có ít, ngục trưởng chưa lên tiếng… nên đừng lo bọn tôi kiếm chuyện.”

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu…” Tổ trưởng y tế ngả bài: “Cậu có thể khống chế được Bác Sĩ không?”

Lâm Dị im lặng.

“Nếu không thể thì sao anh cứ nhất định muốn Bác Sĩ ở lại tầng bốn, tự tin rằng sẽ không xảy ra chuyện gì?” Tổ trưởng y tế lắc lắc tài liệu trong tay: “Hoàn toàn trái ngược, quan hệ của cậu và Bác Sĩ sẽ khiến nhân vật mục tiêu của cậu lập tức bại lộ trước mặt Bác Sĩ.”

“Trừ phi mục tiêu của cậu là giết cậu ta, không thì tôi không hiểu được lý do anh cứ phải xuống tầng bốn cùng Bác Sĩ.”

Lâm Dị lần nữa thay đổi tư thế.

“Giờ chúng ta nói chuyện được chưa?” 1203 ở một bên tiếp lời.

Lâm Dị mở miệng: “Nói gì?”

“Nói chuyện… đưa Bác Sĩ xuống thẳng tầng sáu.”

Lâm Dị nhìn 1203.

“Tuy tôi là người quản lý tầng ba, nhưng đưa cậu xuống tầng bốn tôi vẫn làm được.” 1203 nói bình thản: “Gồm cả việc giải trừ quan hệ trông giữ đặc biệt giữa hai người cũng được.”

“Chỉ cần cậu theo chúng tôi, đưa Bác Sĩ xuống tầng chót.”

Lâm Dị khách quan: “Tôi không nghĩ trong chuyện này, tôi có tác dụng lớn tới vậy. Hơn nữa mấy người đều là đồng nghiệp, sao không trực tiếp nói chuyện với người giám sát? Hoặc là báo lên cho ngục trưởng?”

“Quy tắc là quy tắc, tất cả mọi người đều phải làm theo quy tắc.”

“Nếu tôi xác nhận độ nguy hiểm của Bác Sĩ, Bác Sĩ sẽ xuống thẳng tầng chót à?”

“Đương nhiên là chưa đủ, nhưng là người quản lý khu vực mà Bác Sĩ từng ở, chúng tôi cũng sẽ xác nhận độ nguy hiểm của Bác Sĩ… gồm cả tầng một và tầng hai.” 1203 bình tĩnh nói: “Những điều này gộp lại, đủ để chúng ta kháng án ngục trưởng rồi.”

Lâm Dị chú ý tới từ ngữ đặc biệt này: “Kháng án gì?”

“Người giám sát sai lầm, đưa ra phán đoán sai lầm.” 1203 quả quyết nói: “Để Bác Sĩ xuống tầng bốn chính là tặng tầng bốn cho Bác Sĩ làm sân chơi.”

Đánh giá của người giám sát chắc chắn không tồn tại khả năng sai sót.

Lâm Dị nhớ tới căn phòng giam còn chưa kịp đóng cửa kia, thấy rõ việc người giám sát vội vã rời đi, anh ta tin rằng họ đủ hiểu độ nguy hiểm của Giang Dịch Dịch, nhưng vì sao tới cuối vẫn kết luận rằng chỉ dời giam tới tầng bốn?

“Sao nào? Tôi nghĩ cậu không còn nỗi phiền nào rồi nhỉ?” 1203 lần nữa nghiêng người về trước, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú Lâm Dị: “Cùng Bác Sĩ xuống tầng bốn chỉ tăng thêm nguy hiểm cho nhiệm vụ của cậu, nhưng nếu đưa Bác Sĩ xuống tầng chót, cậu không còn cần lo lắng gì cả.”

“Bất kể là nhiệm vụ của cậu hay là mối quan hệ người trông giữ đặc thù giữa hai người đã trở nên nguy hiểm.”

“Phải biết là Bác Sĩ không thể ở lại tầng bốn lâu, nếu cậu không giải trừ quan hệ đặc biệt này thì phải cùng cậu ta xuống tầng chót…” 1203 dừng lại, vô cùng khách quan: “So với phạm nhân tầng chót, Bác Sĩ không được coi là nguy hiểm.”

Tầng chót tinh ngục, tiếng tăm lẫy lừng, có tác dụng dọa trẻ khắp liên minh, tất cả biến thái hung ác của liên minh đều ở dưới tầng chót.

“Sao nào? Tôi nghĩ cậu không cần suy nghĩ rồi nhỉ? Nên làm gì cậu hiểu rõ.” 1203 gõ gõ bàn: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, tốt nhất là nhanh chóng…”

“Không.”

1203 ngừng lại: “Cậu nói gì?”

“Tôi từ chối.” Lâm Dị đứng dậy, đi ra ngoài: “Nếu anh chưa nghe rõ thì tôi sẽ lặp lại, tôi từ chối.”

“Lý do?”

Lâm Dị mở cửa: “Vì các anh không hề hiểu Giang Dịch Dịch.”

Lời oán giận của Trương Chính, hiện lên trong đầu Lâm Dị.

[“Vì sao? Vì sao đám Anh Hổ không muốn làm chứng vụ Giang Dịch Dịch? Tôi không hiểu, rõ ràng có thể đá bay kẻ địch của bọn họ, còn báo thù cho bản thân, bọn họ đang sợ cái gì?”

Lúc ấy anh ta trả lời thế nào?

“Bọn họ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhưng lần này đối với họ mà nói, kẻ yếu là bên phía cảnh ngục, còn kẻ mạnh là phía Giang Dịch Dịch.”]

Giờ xem ra lúc đầu câu trả lời của anh, không được coi là chính xác.

Đây không phải bắt nạt kẻ yếu, mà là lựa chọn chạy khỏi nguy hiểm.



“Đây là tầng bốn à?” Khi Giang Dịch Dịch nói những lời này, có ảo giác như bôn ba khắp đất trời cuối cùng cũng tới được đích.

Cậu đánh giá tầng bốn, kiến trúc màu trắng ngàn năm không đổi của tinh ngục xếp thành hàng, nhóm cai ngục mặt không đổi sắc đứng ở hai bên, ngẫu nhiên giao tiếp mắt với Giang Dịch Dịch, trên đầu khắp nơi là camera – hầu như không khác gì mấy tầng trên, nếu muốn nói đến khác biệt thì chắc là…

Tầng bốn náo nhiệt hơn.

Đây không phải kết luận từ kiến trúc bên ngoài, mà là trong không khí có thứ gì đó – mùi máu tươi, mùi chết chóc, còn cả… sợ hãi.

Sự tồn tại quen thuộc đó, khiến Giang Dịch Dịch nhanh chóng hòa nhập vào.

“Bác Sĩ, nghe danh đã lâu.” Cai ngục tầng bốn hoàn thành thủ tục đón nhận, tiễn đối phương xong mới xoay người nhìn Giang Dịch Dịch.

Tầm mắt Giang Dịch Dịch rơi lên người hắn, sau đó dừng lại.

“Diệp Vương, người quản lý tầng bốn.” Diệp Vương chủ động vươn tay về phía Giang Dịch Dịch.

“Không có biệt danh à?” Giang Dịch Dịch thu ánh mắt, bắt tay hắn.

“Đây là biệt danh của tôi.” Diệp Vương bỏ tay về, lấy khăn chậm rãi lau tay, nâng mắt nhìn Giang Dịch Dịch: “Bác Sĩ biết tôi?”

“Không biết.” Giang Dịch Dịch tiện tay đánh dấu ‘ưa sạch sẽ’ cho hắn ta: “Anh có anh em không?”

“Có thằng em trai.” Diệp Vương đi ra ngoài, tựa hồ không muốn nói thêm.

Giang Dịch Dịch hiểu rõ, đánh dấu thêm ghi chú ‘trung lập thân thiện’, đuổi theo bước chân hắn ta.

Lâm Dị quan sát xong cuộc đối thoại của họ, như có suy nghĩ đánh giá Diệp Vương, nếu nói ban đầu anh ta thấy Diệp Vương có hơi quen mắt thì theo lời của Giang Dịch Dịch, anh ta xác nhận được một chuyện.

Họ từng gặp qua em trai của Diệp Vương.

Trong não Lâm Dị lướt qua vô số gương mặt nhưng không có gương mặt nào khớp. Nhưng dù anh ta hoài nghi suy nghĩ bản thân cũng tuyệt không hoài nghi phán đoán của Giang Dịch Dịch – việc này ngoài tự rước lấy nhục thì không có ý nghĩ gì.

Giang Dịch Dịch tiếp tục nói chuyện với Diệp Vương.

“Tình hình của Bác Sĩ tôi đã hiểu rõ, đơn dời giam cũng nộp lên rồi, chờ thông qua xét duyệt là Bác Sĩ có thể xuống tầng năm.” Diệp Vương vào thẳng vấn đề.

“Nên tôi ở tầng bốn bao lâu phụ thuộc vào tốc độ người giám sát xét duyệt?” Tuy đây là một câu hỏi nhưng giọng điệu của Giang Dịch Dịch không có chút nghi hoặc nào.

Khi cậu nói chuyện ánh mắt dừng trên người Lâm Dị, không hề nghi ngờ cậu đang nói cho Lâm Dị nghe.

Diệp Vương cũng rõ lời này là nói cho ai, nên hắn ta không trả lời: “Xem ra Bác Sĩ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho đồng nghiệp của tôi.”

Hắn ta nhìn Giang Dịch Dịch, nhận được thứ mà người khác thường thấy trên mặt cậu – bình tĩnh như khắc lên gương mặt đó.

Trước khi Bác Sĩ tới, không ít người đã chân thành cảnh cáo tôi.” Diệp Vương dừng bước: “Nói Bác Sĩ nhất định sẽ gây chuyện phiền phức.”

Lâm Dị nhìn khắp nơi, bố cục ở tinh ngục tầng nào cũng giống nhau khiến anh ta dễ dàng nhìn ra điểm cuối của hai con đường.

Bên trái là nơi mà họ nên đi – nơi kiểm tra phạm nhân sau khi tiếp nhận, bảo đảm phạm nhân không mang theo hàng cấm.

Bên phải là khu sinh hoạt của phạm nhân, là các kiến trúc chức năng như nhà ăn, phòng giam và sân thể dục.

Dựa theo trình tự, họ sẽ đi bên trái trước, sau khi kiểm tra xong thì đi bên phải, về phần đi nhà ăn hay đi phòng giam trước thì do người quản lý quyết định. Nhưng giờ Diệp Vương lại dừng bước ở ngã ba, không khỏi khiến người ta có suy nghĩ khác.

Ít nhất Lâm Dị mang suy nghĩ khác – người này định quang minh chính đại vi phạm quy tắc của tinh ngục?

Giang Dịch Dịch đợi vài giây, không đợi được Diệp Vương mở miệng, hỏi thẳng: “Nên?”

“Tầng bốn có vài người thân phận đặc biệt, nếu cứ vậy mà chết thì tôi rất khó ăn nói.” Diệp Vương vươn tay, cai ngục đứng bên cạnh đưa tư liệu vào tay hắn: “Nên tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu.”

“Giao dịch với tôi không phải ý hay đâu.” Giang Dịch Dịch nhìn Lâm Dị: “Tất cả những người giao dịch với tôi, kết cục đều không tốt lắm.”

Lâm Dị như không có việc gì nhìn xung quanh, coi như những lời này không phải đang nói về anh ta.

“Bác Sĩ phán đoán bản thân rất không đúng.” Diệp Vương lộ ra ý cười: “Tôi nghe nói, có người giao dịch với Bác Sĩ rất vui vẻ mà?”

Giang Dịch Dịch bừng tỉnh, sửa ghi chú, xóa ý trung lập đi, chỉ để lại thân thiện.

“Giao dịch vui vẻ…” Giang Dịch Dịch nhẹ giọng lặp lại, không có ý kiến gì với phát biểu này, quay về ý chính: “Vậy anh muốn giao dịch gì với tôi nào?”

Diệp Vương đưa tư liệu trên tay tới trước mặt Giang Dịch Dịch: “Chỗ tôi có một phần danh sách, tôi mong khi Bác Sĩ ở tầng bốn, họ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Giang Dịch Dịch nhìn tư liệu, không có hành động gì.

“Thù lao giao dịch…” Diệp Vương nói tới đây thì nhìn Lâm Dị đứng một bên.

Lâm Dị lúc đầu chưa phản ứng kịp, đến khi Diệp Vương dừng lại thật lâu không nói gì mới phản ứng. Vì sao hắn ta lại nhìn mình?

Anh ta quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện cai ngục khác đã lùi cách xa một đoạn, tạo thành vòng vây nhìn như lỏng lẻo nhưng thực chất rất kín kẽ.

Mà trong vòng vây này chỉ có ba người họ.

Lâm Dị giơ tay chỉ bản thân, Diệp Vương gật đầu.

Anh ta nhìn Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch ra hiệu cho anh ta, Lâm Dị nhún vai, xoay người lùi về, tạo khoảng cách với bọn họ.

Trong vòng vây chỉ còn Giang Dịch Dịch và Diệp Vương.

“Thù lao là tôi sẽ đứng về phía cậu…” Diệp Vương dừng lại: “Bất kể xảy ra chuyện gì.”

“Tôi tưởng anh vốn đứng về phía tôi chứ?” Giang Dịch Dịch nhìn Diệp Vương: “Tôi còn chưa nhận được thù lao của em trai anh mà.”

“Chắc các anh không muốn vi phạm ước định đâu nhỉ?”



Mi tâm Diệp Vương nảy lên, giọng điệu thần thái của Giang Dịch Dịch khi nói chuyện rất bình tĩnh, không giống uy hiếp nhưng người nghe những lời này không thể bỏ qua nguy hiểm trong đó.

Dù sao, người hắn đang đối mặt là Giang Dịch Dịch chỉ dùng hai tháng đã từ tầng một xuống tầng bốn.

Phạm nhân ở tinh ngục có hai loại, loại một là phạm nhân bình thường bắt đầu từ tầng một dần di chuyển xuống các tầng dưới, một loại khác là phạm nhân đặc biệt vừa vào đã xuống thẳng tầng chót.

Ý trước là phạm nhân cần quản chế, ý sau là sự tồn tại cực đoan nguy hiểm.

Trong số phạm nhân trước, mỗi một hành vi dời giam đều tốn rất nhiều thời gian mới có thể thông qua xét duyệt – mà Giang Dịch Dịch đã phá vỡ sự hạn chế này, hai tháng ngắn ngủi, từ tầng một dời giam xuống tầng bốn, điều này đã chứng tỏ độ nguy hiểm của cậu.

Trong số phạm nhân sau, vì quá mức nguy hiểm, trực tiếp xuống tầng chót mới là bình thường, đối với phần lớn phạm nhân này mà nói, họ thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy người bình thường ở tinh ngục – mà Giang Dịch Dịch lại phá vỡ hạn chế này, cậu không chỉ không trực tiếp xuống tầng chót, thậm chí còn từng bước từng bước đi theo quy trình của đám phạm nhân trước, việc này đã chứng minh năng lực của cậu.

Theo quy tắc không là gì, phá vỡ quy tắc mới là hiếm gặp.

Độ nguy hiểm là một từ mà phải trong hoàn cảnh nhất định mới có thể khái quát được, ví dụ như nói người thường không có súng và con hổ đang đói, ví dụ như người thường và phạm nhân lưu vong cầm đao, hai thứ này đều có thể nói là nguy hiểm.

Nhưng trong mắt thợ săn đủ mạnh, độ nguy hiểm của hổ sẽ thấp xuống, trong mắt cảnh sát được trang bị đầy đủ, phạm nhân cầm đao cũng chẳng là gì.

Mà phần lớn, người quản lý tinh ngục đều đóng vai thợ săn được trang bị đầy đủ, bọn họ có đủ kinh nghiệm xử lý vật phẩm nguy hiểm.

Mà Giang Dịch Dịch khác với vật nguy hiểm khác ở chỗ – cậu ta không chỉ đủ nguy hiểm mà còn mang năng lực vượt xa người thường.

Nói cách khác, Giang Dịch Dịch là thiên tài – một thiên tài không giống với người thường.

Tầng chót giam giữ vô số thiên tài và kẻ điên kết hợp, nhưng không ai giống Giang Dịch Dịch, đơn thương độc mã, đường hoàng bước vào tinh ngục, dùng năng lực bản thân tạo nên mưa gió.

“Suy nghĩ của cấp trên Tinh Hạm, tôi không rõ.” Diệp Vương cẩn thận phủi sạch quan hệ: “Tôi không phải người của quân Tinh Hạm.”

“Vậy rảnh thì hộ tôi hỏi em trai anh.” Giang Dịch Dịch cười với hắn: “Thuận tiện chuyển lời, tôi có thể chữa cho Kẻ Điên cũng có thể khiến hắn lần nữa phát điên.”

Yết hầu Diệp Vương khẽ nhúc nhích, khí thế hoàn toàn bị áp chế, đã không còn sự thản nhiên khi nói ra câu “giao dịch”, hiển nhiên, lúc này hắn mới hiểu rõ những lời cảnh cáo kia.

“Tốt nhất đừng tiếp xúc với cậu ta, nếu nhất định phải tiếp xúc thì nhanh chóng kết thúc đối thoại.”

“Tốt nhất ngăn cậu ta tiếp xúc với người khác ngay từ đầu.”

“Đừng thăm dò vực sâu.”

“Tinh thần của anh không ổn.” Vẻ mặt của Diệp Vương, Giang Dịch Dịch rất quen thuộc, sau khi vào tinh ngục, cậu luôn nhìn thấy biểu cảm này từ những người khác: “Giờ anh…”

Giang Dịch Dịch dừng lại, quan sát từng thay đổi nhỏ trên mặt Diệp Vương: “Sợ tôi à?”

Diệp Vương lùi về sau, giãn khoảng cách với Giang Dịch Dịch.

Đây là phản ứng theo bản năng, giống như con cá cần nước, chim bay trên trời, quá gần với Giang Dịch Dịch khiến hắn không thoải mái.

“Hơi hơi.” Diệp Vương không phủ nhận suy nghĩ này, ngược lại hắn còn khen Giang Dịch Dịch: “Bác Sĩ quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Tôi tán thưởng anh.” Phản ứng của hắn khiến tâm trạng Giang Dịch Dịch tốt lên, cũng có hứng thú “giao dịch” mà anh ta nói.

“Nói xem anh có thể trả cái giá thế nào.” Giang Dịch Dịch lắc đầu: “Đừng nhắc tới cái điều kiện anh vừa nói, nực cười.”

Điều kiện đó nực cười ở chỗ, Diệp Vương đứng về phía Giang Dịch Dịch hay không thì có gì khác nhau?

Trả cái giá thế nào… Diệp Vương im lặng một lúc, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, hắn ta có cảm giác mà rất nhiều đồng nghiệp khác từng cảm thấy: không biết xuống tay từ đâu.

Trên tay Diệp Vương là một phần tư liệu về Giang Dịch Dịch, ngoài hồ sơ không chút sơ hở ra còn có mọi việc sau khi Giang Dịch Dịch vào tinh ngục, thông qua sửa chữa của người quản lý các tầng, cuối cùng tới tay hắn trở thành một tệp hồ sơ dày – ngoài những việc mà Giang Dịch Dịch từng làm còn cả phân tích tâm lý hành vi, cùng một bản báo cáo phân tích đầy đủ.

Mà bản tư liệu này mang kết luận cực kỳ ngắn gọn:

[Đánh giá: cực đoan nguy hiểm. Người này cực kỳ hiểu tâm lý học, không có nhược điểm hay sở thích, làm việc chu toàn, không để lại sơ hở.

Kết luận: đề nghị không tiếp xúc.]

Khiến Diệp Vương cảm thấy hứng thú nhất, chính là ghi chú của người quản lý tầng hai Đồ Tể: chúng ta có lý do tin tưởng, khi chúng ta nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn chúng ta.

Trước khi tiếp xúc với Giang Dịch Dịch, cảm nhận của Diệp Vương về bản tư liệu phân tích này là: nhìn thì rất thú vị nhưng hơi khoa trương.

Còn hiện tại… Hắn tin rằng mỗi một câu trong bản phân tích này, đều không hề khoa trương.

“Lợi thế tôi có, ít hơn nhiều so với cậu nghĩ…” Diệp Vương cẩn thận dùng từ: “Nhưng nếu như chúng ta không thể thống nhất thì tôi rất tiếc phải nói với cậu, tầng bốn có thể cho cậu nhiều hơn, như tầng ba.”

Giang Dịch Dịch bắt đầu thấy hứng thú.

“Anh đang uy hiếp tôi à?”

Diệp Vương nhìn khoảng cách an toàn giữa họ, thành khẩn lắc đầu: “Tôi nghĩ chắc cậu có thể hiểu, chỉ vì… an toàn.”

“Dù sao Bác Sĩ với tầng bốn mà nói thật sự rất nguy hiểm, nếu không thể thống nhất, tôi chỉ đành dùng thủ đoạn khác bảo đảm sự an toàn của họ.”

“Tôi nghĩ anh đang làm chuyện ngu xuẩn nhất.” Giang Dịch Dịch khách quan nói: “Khiêu khích tôi chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.”

Diệp Vương muốn nói gì đó – ví dụ như hắn không muốn khiêu khích đối phương gì đó.

Nhưng Giang Dịch Dịch cắt ngang: “Tầng ba chưa xảy ra chuyện gì, nên anh nghĩ đây là thủ đoạn hữu hiệu để làm giảm độ nguy hiểm.”

“Mà sở dĩ không xảy ra chuyện gì là vì tôi chưa từng làm gì.”

Tuy Diệp Vương rất muốn hỏi, nếu bị cách ly hoàn toàn, không tiếp xúc với cai ngục phạm nhân khác thì cậu có thể làm gì? Nhưng nghĩ tới đối phương là Giang Dịch Dịch, Diệp Vương nuốt lại câu hỏi này, xem như chấp nhận lời của cậu.

Nghi ngờ Giang Dịch Dịch, để cậu ta chứng minh lời cậu ta là thật? – Diệp Vương nghĩ IQ của mình vẫn bình thường, chưa tới mức tự tạo phiền phức cho bản thân.

Diệp Vương dừng lại vài giây mới mở miệng lần nữa: “Đương nhiên tôi tin vào năng lực của Bác Sĩ, nên tôi mong có thể cùng Bác Sĩ đôi bên có lợi.”

“Tôi nghĩ yêu cầu của tôi không hề quá đáng, ngoài những người này ra, tầng bốn còn rất nhiều người khác…” Diệp Vương ám chỉ, thấy đủ thì thôi: “Năng lực của Bác Sĩ chúng ta đều rõ nhưng dù sao thân phận khác biệt, nếu được hợp tác, với chúng ta mà nói là chuyện tốt mà.”

Giang Dịch Dịch nhìn tư liệu dày trên tay hắn: “Tôi có một yêu cầu.”

Cuối cùng cũng đẩy cuộc đối thoại tới giai đoạn tiếp theo, Diệp Vương thở phào: “Cậu nói đi.”

Lâm Dị đứng sau đoàn cảnh ngục, đưa lưng về phía Giang Dịch Dịch, nhàm chán suy nghĩ, từ nhiệm vụ của anh ta tới trên người Giang Dịch Dịch – Giang Dịch Dịch sẽ không dừng ở tầng bốn, cậu ta xuống tầng năm chỉ là vấn đề thời gian.

Vậy vấn đề tới rồi, Lâm Dị phải làm sao bây giờ?

Tuy giờ lo lắng chuyện này còn hơi sớm, anh ta vẫn chưa xác định được bản thân còn sống tới lúc đó không. Nhưng vấn đề này vẫn khiến người ta không thể làm lơ, nếu anh ta may mắn hoàn thành nhiệm vụ và còn sống, vậy chẳng phải là vừa ra khỏi hang hổ đã rơi vào hang sói sao?

Lâm Dị nghĩ bâng quơ, đột nhiên cảm nhận được hai ánh mắt truyền tới từ sau lưng.

Anh ta lắc lắc đầu, không ngoảnh lại, tầm mắt phía sau chỉ có hai người – bọn họ đang nhắc tới mình à?

“Cậu xác định?” Diệp Vương không nhịn được mà hỏi thêm.

Giang Dịch Dịch thấy được sự ngạc nhiên trên mặt hắn, tạo thành vẻ mặt hoài nghi cuộc đời, đúng là thú vị.

“Tôi nói rồi, tôi là người tốt.”

Biểu hiện của cậu đâu có giống người tốt, Diệp Vương mắng thầm, lại nhịn không được nhìn Giang Dịch Dịch.

Hành động của cậu ta xung đột với kết luận trên tư liệu, một là phân tích tư liệu sai, hai là… hắn vốn không đoán được mục đích thật sự của Giang Dịch Dịch.

Diệp Vương do dự một lúc, lần nữa nhìn Lâm Dị đứng quay lưng về phía họ.

So với phần tư liệu của Giang Dịch Dịch mà nói, tư liệu của họ về Lâm Dị đầy đủ hơn nhiều, gồm thân phận bên ngoài và lai lịch thật của đối phương – ngục trưởng quả thật chưa từng nói gì về mấy người dùng thủ đoạn tiến vào tinh ngục, nhưng họ có thể vào tinh ngục là đã chứng minh một chuyện: họ thông qua được xét duyệt.

“Lâm Dị…” Lời vừa thốt ra đã ngừng, não Diệp Vương đột nhiên hiện lên một việc quan trọng: hắn nói chuyện với Giang Dịch Dịch quá lâu.

Giang Dịch Dịch cực kỳ xuất sắc trong mảng tâm lý học, thậm chí có thể nói là hiếm thấy trên đời – việc này không ai nghi ngờ.

Nó đồng nghĩa mỗi một từ họ dùng, mỗi một biểu cảm nhỏ, mỗi một lần ngập ngừng đều đang để lộ tin tức cho Giang Dịch Dịch.

Mà cái gọi là trách tiếp xúc trên tư liệu, chính là việc này.

Diệp Vương lập tức quyết định kết thúc cuộc nói chuyện: “Chúng ta coi như đã thống nhất?”

Giang Dịch Dịch cũng không biết tư liệu của mình bị bên chính phủ nhào nặn thành dạng gì, nếu cậu biết thì có lẽ cũng giống Diệp Vương, kính sợ từ đáy lòng với tư liệu bản thân.

Cậu vươn tay nhận tư liệu trên tay Diệp Vương, rút một văn kiện bên trong ra, tùy ý lật xem.

“Sao đột nhiên vẻ mặt khó coi vậy?” Cậu vừa lật xem vừa thuận miệng hỏi: “Đang lo lắng gì à?”

Diệp Vương né tránh câu hỏi của cậu: “Tôi bảo người khác đưa cậu đi…” Hắn nhìn về phía khu sinh hoạt, hơi do dự.

Động tác lật xem của Giang Dịch Dịch dừng lại, rút một tờ giấy từ bên trong ra, nhìn Diệp Vương: “Đinh Hòa Thái, biệt danh Găng Tay Đen, phó hội trưởng Niên La Hội?”

“Giờ là thời gian tập trung, tôi bảo người đưa cậu tới sân thể dục.” Diệp Vương đưa ra quyết định tương đối khó khăn – để Giang Dịch Dịch gặp mặt phạm nhân khác, quả thực là đưa các phạm nhân vào nguy hiểm.

“Người này…. cũng có thân phận đặc biệt?” Giang Dịch Dịch lắc giấy.

“Tình hình của Niên La Hội khá phức tạp.” Nếu không thể trốn tránh vấn đề này, Diệp Vương chỉ đành đối mặt: “Thế lực của nó rất lớn, căn cố thâm sâu, liên quan tới rất nhiều nghị viên…”

Giang Dịch Dịch cắt ngang lời hắn: “Nên không thể chết à?”

“Không thể chết.” Diệp Vương khẳng định: “Gã gánh tội thay cho hội trưởng Niên La Hội, là nhân vật quan trọng của Niên La Hội, nếu gã chết, Niên La Hội nhất định sẽ trả thù.”

“Tinh ngục sợ Niên La Hội trả thù sao?”

“Đương nhiên không sợ.” Giọng điệu của Diệp Vương cực kỳ miệt thị: “Niên La Hội là cái gì mà xứng để tinh ngục sợ?”

Giang Dịch Dịch phất phất tờ giấy trong tay.

“Nhưng việc này không liên quan tới tinh ngục, đây là quyết định của cấp trên.”

“Tinh ngục không phải cơ quan độc lập hả?”

“Nên mới thỏa hiệp.” Diệp Vương chỉ văn kiện trong tay Giang Dịch Dịch: “Đây là kết quả thỏa hiệp.”

“Tôi hiểu rồi.” Giang Dịch Dịch đặt tờ giấy về lại đống tư liệu: “Yên tâm, từ trước tới nay tôi luôn tuân thủ ước định.”

Cam đoan này, còn khiến người khác lo lắng hơn.

Tầm mắt của Diệp Vương dừng trên bóng lưng Lâm Dị hai giây, miễn cưỡng nhắc: “Tôi mong họ có thể bình an vô sự, trong khoảng thời gian Bác Sĩ ở tầng bốn.”

“Tôi chỉ cam đoan mình sẽ không tiếp xúc với họ, và không làm gì họ.” Nhưng nếu họ tìm tới Giang Dịch Dịch thì đây là một chuyện khác.

Giang Dịch Dịch tốt bụng nhắc nhở đối phương: “Anh có thể bảo họ giữ khoảng cách với tôi.”

Diệp Vương cảm thấy hơi khó ở.

Giang Dịch Dịch không thể xuống tay, không thể quản thúc cũng không thể khống chế, dù có giao dịch cũng không thể an tâm.

Biện pháp của tầng ba là chính xác, từ lúc bắt đầu dứt khoát cách ly Giang Dịch Dịch mới có thể tránh xảy ra mọi vấn đề.

Nhưng hắn không làm vậy được. Vì phía dưới hắn là tầng chót tinh ngục.

Mà tầng bốn là phòng tuyến cuối cùng của tầng chót.

Sự tồn tại của người năng lực là bí mật, nhưng đối với vài người mà nói thì không phải là bí mật. Người năng lực là kẻ điên cũng là thiên tài, là phương hướng tiến hóa của nhân loại, cũng là chìa khóa nắm giữ sức mạnh. Tất cả mọi người đều thèm khát sự tồn tại của bọn họ, mà nhúng tay vào không chỉ có một thế lực.

Ở tinh ngục, chặn đứng toàn bộ những người im lặng nhòm ngó muốn thăm dò người năng lực ở ngoài cửa.

Trong lúc đó sẽ xảy ra giao chiến đặc sắc gì, nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Nhưng thời gian dần trôi, tinh ngục thành lập hơn trăm năm vẫn đứng vững không đổ.

Hết chương thứ hai mươi ba