“Về hơi muộn đó.” Giang Dịch Dịch nhìn Lâm Dị vội vàng trở lại, thuận miệng nói.
Lâm Dị ở ngoài cửa sổ nhìn phòng giam một vòng. So với phòng VIP ở tầng ba thì kém hơn chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Phòng hai người, có giường có bàn, kèm sofa và giá sách, ngoài việc không có máy chơi game thì gần như không thể nhìn ra đây là trong tinh ngục, chỉ cần bỏ qua song sắt trên cửa và camera thì y chang khách sạn rồi.
Giang Dịch Dịch ngồi trên sofa cầm sách, tư thế và biểu cảm quá mức quen tuộc, suýt nữa làm Lâm Dị ảo giác như họ còn đang ở tầng ba, may mà Kẻ Điên như hổ rình mồi bên kia làm anh ta phản ứng lại.
Kẻ Điên ngồi trên thảm dưới sofa – không biết bị làm sao, rõ ràng có sofa và ghế nhưng lại cứ phải ngồi trên thảm bên chân Giang Dịch Dịch – nhìn Giang Dịch Dịch không rời mắt, trừ lúc Lâm Dị xuất hiện hắn nhìn anh ta một cái.
“Nói chuyện với Găng Tay Đen một lát.” Lâm Dị thôi không nhìn nữa, trả lời Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch không hứng thú gật đầu.
“Không muốn hỏi gì sao?” Lâm Dị ngẩng đầu nhìn camera hành lang.
Camera lấp lóe ảnh đỏ, hiển nhiên nó vẫn đang chạy.
“Anh có chuyện muốn nói à?” Giang Dịch Dịch gấp sách lại, bắt được tầm mắt anh ta, ra hiệu về phía cửa.
Lâm Dị theo tầm mắt cậu mà nhìn cánh cửa đóng chặt, không dám tin mà vươn tay…
Cửa mở.
Lâm Dị duy trì tư thế vươn tay, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
“Vào đi, bên trong không có camera.” Giang Dịch Dịch thưởng thức vẻ mặt anh ta hai giây, nhiệt tình mời anh ta vào phòng – giống như một chủ nhân hiếu khách.
Lâm Dị cúi đầu đánh giá khóa trên cửa – khóa điện tử, cần có thẻ mới mở được, nó phủ định hoàn toàn việc Giang Dịch Dịch có khóa vạn năng.
“Cửa…”
“Không vào?”
Lâm Dị ngậm miệng, đẩy cửa bước vào phòng – cảm giác điên đảo thân phận lại tăng lên.
Giang Dịch Dịch thưởng thức vẻ mặt của anh ta, nhìn anh ta thong thả bước vào phòng như thấy chết không sờn.
Lâm Dị ngồi ở sofa đối diện Giang Dịch Dịch.
“Nói đi.” Giang Dịch Dịch nhấc ấm trà trên bàn, rót một chén hồng trà cho Lâm Dị.
“Cửa không khóa hả?”
“Không khóa.”
“Việc này không hợp với quy tắc.” Quả thực là giống như đưa dã thú vào đám người mà không xích lại – rất nguy hiểm, đối với đám người mà nói.
“Anh thấy tên kia giống người tuân thủ quy tắc à?”
Lâm Dị lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Thế thì cũng không thể như này…” Anh ta nhìn Giang Dịch Dịch: “Nói sao đi nữa nơi đây cũng là tinh ngục.”
“Chúng tôi đã đạt thành ước định.” Giang Dịch Dịch nhắc nhở đối phương: “Nếu ngay cả chút thành ý như vậy cũng không có, thì tôi rất nghi ngờ thành ý gọi là bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ đứng về phía tôi.”
Lâm Dị cảm giác như đang nói về bản thân, tuy Giang Dịch Dịch nói chuyện rất có đạo lý nhưng bất kể ra sao, mãnh thú bị xích và mãnh thú không bị trói buộc luôn khác nhau.
Tuy điểm khác ấy cùng lắm chỉ là khiến loài người có chút cảm giác an ủi.
Giang Dịch Dịch nhìn anh ta một cái, tuy bản giải phẫu cảm xúc vẫn chưa hiện lên, nhưng cậu vẫn có thể thu được tin tức từ cái nhìn này. . Truyện Xuyên Không
“Việc nhỏ như này không đáng để ý, nói xem anh muốn nói gì.”
“Găng Tay Đen…” Lâm Dị hơi do dự, sửa lại từ ngữ: “Niên La Hội có liên quan tới mục đích Bác Sĩ tới tinh ngục không?”
Giang Dịch Dịch uống một ngụm trà: “Không.”
Lâm Dị liếm môi: “Vậy là Bác Sĩ không tham gia vào chuyện này à?”
“Anh cũng muốn giao dịch với tôi?” Giang Dịch Dịch vừa nói xong vẻ mặt của Lâm Dị đã thay đổi, Giang Dịch Dịch không nhịn được mà cười: “Nhưng chắc anh không có lợi thế khi giao dịch với tôi nhỉ?”
Trái cổ Lâm Dị trượt lên xuống: “Tôi không muốn giao dịch với Bác Sĩ.” Anh ta nhấc chén trà trước mặt, nhìn vẻ mặt của Giang Dịch Dịch: “Tôi chỉ muốn xác định.”
“Dù sao thì Bác Sĩ tham gia và không tham gia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Khách quan mà nói, tôi không tham gia.” Giang Dịch Dịch nhìn Lâm Dị: “Tôi không có hứng thú với Niên La Hội, cũng không hứng thú với những thứ mà mấy anh muốn.”
“Thứ chúng tôi muốn?” Đôi lúc Lâm Dị cảm giác Giang Dịch Dịch biết toàn bộ mọi thứ, mọi bí mật giấu kín, mọi thứ mà người khác không nên biết đều không thể thoát khỏi tầm mắt cậu.
Có điều với tư cách một người ngoài cuộc, cậu ta không thể biết những chuyện này.
Nhưng dù sao cũng là Bác Sĩ – sự tồn tại vượt ngoài thường thức và lý trí, nếu cậu tỏ tường hết những việc đó thì cũng không bất ngờ cho lắm.
Lâm Dị thậm chí còn quen với cảm giác lúc nào cũng bị đối phương quan sát.
“Xem ra lúc nãy anh nói chuyện rất thuận lợi.” Giang Dịch Dịch kết luận.
Lâm Dị dừng một lát, chuyển đề tài: “Nói thật thì Bác Sĩ không nhúng tay vào chuyện này khiến tôi hơi bất ngờ.”
“Đừng quên, nếu không phải anh dùng điều luật đặc biệt đưa tôi xuống tầng hai, thậm chí tôi còn không xuống tới đây.”
“Cảm ơn cậu lần nữa nhắc tôi về quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời.”
Lâm Dị nói một câu từ đáy lòng, dứt câu lại trở về chủ đề cũ: “Giờ không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm Găng Tay Đen, nói là cả tinh ngục đều đang quan sát cũng không ngoa.”
“Nhưng với Bác Sĩ mà nói, những chuyện này đâu có ý nghĩa gì nhỉ?”
“Ừ.” Giang Dịch Dịch nhìn Kẻ Điên: “Đối với anh ta, những chuyện này cũng đâu có ý nghĩa.”
Tròng mắt của Kẻ Điên chuyển động.
Tầm mắt Lâm Dị qua lại giữa Giang Dịch Dịch và Kẻ Điên, giọng điệu khoa trương làm màu: “Vậy Bác Sĩ có thể yên tâm thưởng thức vở kịch đặc biệt này rồi.”
Giang Dịch Dịch nhìn anh ta một lát, trước khi Lâm Dị không thể nhịn nổi mà lầm bầm thì thu hồi tầm mắt.
“Chúc anh may mắn.”
***
Hôm sau, thời gian tập trung.
Giang Dịch Dịch xuất hiện trên sân thể dục, nhìn về trung tâm đám người vây quanh, ánh mắt đảo quanh ba bóng người quen thuộc, vẫn không thấy Găng Tay Đen.
Lâm Dị quen đi cạnh cậu, phát hiện tầm mắt cậu thì giải thích: “Trước khi Găng Tay Đen khỏi bệnh thì sẽ không xuất hiện.”
Giang Dịch Dịch gật đầu, nhìn sang Diệp Vương đứng ngoài sân vận động đang ngó cậu lom lom.
Diệp Vương gật đầu với cậu.
“Xem ra anh ta vẫn chưa yên tâm về cậu.” Lâm Dị dứt câu, nhớ tới gì đó vội ghì giọng nói với Giang Dịch Dịch: “Tôi đi nói chuyện với anh ta.”
Anh ta đi về phía Diệp Vương.
Diệp Vương dừng bước chân, quay đầu nhìn Lâm Dị.
“Diệp Vương, tôi muốn xin nghỉ.”
Diệp Vương nhếch mày: “Được, báo lên trên đi.”
“Chuyện gấp, có thể xác định luôn ngày nghỉ không?”
“Sợ là không được.” Diệp Vương không đổi sắc nói: “Chờ xét duyệt xong, xác định ngày tôi sẽ báo cho cậu.”
Lâm Dị không bất ngờ khi không nhận được câu trả lời bản thân muốn – như họ đã đoán, lúc này là lúc các thế lực ở tầng bốn đua nhau, sớm đã thành lồng sắt có vào mà không có ra.
Người nhắm vào phần tài liệu kia không chỉ có Tinh Giám Hội.
Lâm Dị gật đầu, lúc sắp bỏ đi thì nghe Diệp Vương ở sau nói: “Quan hệ của cậu và Bác Sĩ rất tốt.”
Lâm Dị dừng bước.
“Cậu ăn táo rào sung mà cậu ta cũng không có ý kiến.”
Lâm Dị nhếch mày: “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi và Bác Sĩ chỉ là quan hệ người trông giữ đặc thù và người bị trông giữ.”
“Vậy sao?” Lời Diệp Vương như còn ý chưa hết: “Vậy cậu nên suy nghĩ lại vì sao cậu ấy lại giữ cậu bên người.”
Lâm Dị xoay người nhìn Diệp Vương: “Có vẻ anh có chuyện muốn nói.”
“Chắc cậu hiểu Bác Sĩ hơn tôi.” Diệp Vương dừng lại: “Cậu không phải người của cậu ấy, vậy vì sao cậu ấy lại giữ cậu?”
Vì điều ước trông giữ đặc thù, vì…
Suy nghĩ của Lâm Dị thoáng dừng, lục trong trí nhớ ra vài hình ảnh.
Vì con đường này, trên ý nghĩa nào đó là quan hệ hợp tác, Lâm Dị hình như ảo giác về mục đích giữa họ. Nhưng trên thực tế, ước định ban đầu của họ yếu ớt tới mức không đáng nhắc tới – Giang Dịch Dịch căn bản không cần anh ta, vì anh ta không thể giúp gì cho Giang Dịch Dịch.
Giống như câu hỏi kia của Diệp Vương, nếu đối với Giang Dịch Dịch mà nói, anh ta không có tác dụng gì, tại sao phải giữ anh ta lại?
Diệp Vương đợi một lúc, không thấy Lâm Dị trả lời thì cười: “Xem ra cậu cũng không có đáp án?”
“Vậy cậu nên suy nghĩ cho kỹ.” Diệp Vương vỗ vai anh ta: “Cậu ta giữ cậu, rốt cuộc là muốn thứ gì?”
Lâm Dị quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch.
Khoảng cách quá xa khiến anh ta không thể thấy rõ vẻ mặt của Giang Dịch Dịch, chỉ có thể dựa vào bóng dáng mà tìm ra cậu.
Giang Dịch Dịch là người thế nào? Vấn đề này từng xuất hiện vô số lần trong đầu Lâm Dị – đương nhiên anh ta tin cũng từng xuất hiện trong đầu người khác.
Xung đột logic, hành vi mâu thuẫn, đây là đánh dấu rõ ràng nhất về hình tượng Giang Dịch Dịch.
Không ai dám tự xưng bản thân hiểu Giang Dịch Dịch, mà đối với Lâm Dị thân là người tiếp xúc với Giang Dịch Dịch lây nhất, cũng sâu nhất, thậm chí có thể coi là được cậu ta che chở mà nói, cậu ta lý trí không khớp với hành vi, suy nghĩ mơ hồ.
“Có lẽ, cậu ấy giữ tôi là vì…” Lâm Dị thu hồi tầm mắt, chạm vào ánh mắt của Diệp Vương.
Ánh mắt hắn rất quen thuộc, bức thiết muốn biết, không còn đường xoay xở, sự tồn tại không thể lý giải, tạo thành hình tượng của Giang Dịch Dịch trên tài liệu.
Ai cũng có vài nhược điểm và sơ hở trên tài liệu, lùi một bước là còn có thiên hường, có gì đó, họ mới có thể điều tra thêm một bước, khống chế, đánh bại đối phương.
Nhưng Giang Dịch Dịch không như vậy, cậu không có gì cả, cậu như lỗ đen hút hết mọi ánh nhìn, sau đó chỉ còn một mảng đen.
“Chỉ là vì… cậu ta là người tốt?”
Diệp Vương im lặng nhìn anh ta: “Giờ tôi có thể xác định quả thực cậu rất hiểu Bác Sĩ.”
Lâm Dị biết được gì đó từ phản ứng của Diệp Vương: “Cậu ấy cũng nói vậy với anh?”
“Nếu cậu nói chuyện người tốt thì – đúng vậy, cậu ấy nói với tôi.” Diệp Vương bình tĩnh nói: “Giờ xem ra cậu tin rồi?”
“Sao lại không?” Lâm Dị thẳng thắn: “Điều này có thể giải thích phần lớn vấn đề, đúng không?”
“Cần tôi đưa báo cáo kiểm tra thi thể của Độc Lang cho cậu không?”
“Không cần, tôi đọc rồi.”
“Vậy… người tốt?”
“Không có chứng cứ chứng minh cái chết của Độc Lang liên quan tới cậu ấy.”
Diệp Vương nhìn ánh mắt anh ta, khiến Lâm Dị nhớ lại.
“Cậu có từng nghĩ…” Diệp Vương hiếm khi do dự: “Đi khám bác sĩ tâm lý?”
“Có ý này, nhưng giờ xem ra… tạm thời không được nghỉ.”
“Chờ chuyện này kết thúc, tôi đề nghị cậu mau đi khám bác sĩ tâm lý.” Diệp Vương lại vỗ vai anh ta: “Đừng quên, tâm lý học của Bác Sĩ tốt hơn nhiều so với thuật xài dao của cậu ấy.”
“Ý của anh là tôi…”
“Không.” Diệp Vương nhìn sân thể dục, cắt ngang lời anh ta: “Tôi chưa nói gì cả.”
Lâm Dị im lặng, biết đối phương sẽ không nói chuyện này nữa, anh ta gật đầu với Diệp Vương, xoay người đi vào sân thể dục.
Trong lòng anh ta tích tụ một bóng tối.
Người thường rất khó tưởng tượng ám thị và khống chế tâm lý của Giang Dịch Dịch rốt cuộc có thể làm tới trình độ nào.
Mà theo ý nghĩa nào đó, Lâm Dị cũng chỉ là người bình thường.