Sóng gió đã nổi, vòng xoáy thành hình, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Chỉ còn chờ giọt mưa kia rơi xuống là bão giông sẽ cuốn phăng toàn bộ tầng bốn.
Trong phòng giam của Găng Tay Đen, cả Lâm Dị và Bái Gia đều có mặt. Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí nặng nề nghe được cả tiếng kim rơi.
Găng Tay Đen điềm tĩnh ngồi viết gì đó trên bàn, khi quẹt tới nét cuối cùng thì buông bút, cầm hai tờ giấy giống hệt nhau xem xét.
Bái Gia ngẩng đầu, tuy không biết trong giấy viết gì nhưng mọi hành động của Găng Tay Đen lão đều thấy rõ mồn một. Bái Gia nhích một bước, còn chưa kịp lên tiếng thì Lâm Dị bên cạnh đã vội chen tới.
Bái Gia liếc Lâm Dị.
Lâm Dị mỉm cười với lão, giành hỏi trước: “Phó hội trưởng đã viết xong tư liệu rồi sao?”
Găng Tay Đen không xem nữa, gã ngồi trên ghế ho khan mấy tiếng: “Ừm, nhưng tao chỉ viết phần mật mã, còn lại thì cần hội trưởng giải mã.”
“Vậy…” Lâm Dị bước tới, Bái Gia vội theo sát bên, hai người đến cạnh bàn cùng một lúc
Lâm Dị vươn tay, thấy hai phần mật mã y đúc nhau thì hơi khựng, hỏi Găng Tay Đen.
“Phó hội trưởng, phần nào là thật, phần nào là giả nhỉ?”
“Phần bên tay trái là thật.”
Ngón tay Lâm Dị khẽ nhúc nhích, cất phần bên tay trái đi rồi cười với Bái Gia: “Vậy phần giả này phiền Bái Gia truyền ra ngoài rồi.”
Bái Gia sầm mặt cầm lấy tờ giấy, nói khẽ: “Tư liệu rất quan trọng, cậu nhất định phải giao tận tay hội trưởng.”
“Đương nhiên rồi.” Nụ cười trên mặt Lâm Dị vẫn chưa tắt: “Có điều số người thèm muốn nó đâu ít, nếu Bái Gia không giúp tôi đánh lạc hướng thì tôi sẽ gánh phiền phức to đấy.”
“Vậy nên, Bái Gia nhớ đừng gây lỗi…” Lâm Dị khuyên chân thành: “Tôi thất bại là chuyện nhỏ, khiến tâm huyết của phó hội trưởng đổ sông đổ bể mới là chuyện lớn. Đúng không Bái Gia?”
Bái Gia khó chịu hừ lạnh: “Cần gì cậu lo, bên tôi tuyệt đối không có sai sót.”
Lâm Dị vờ vịt thở phào, quay đầu nhìn Găng Tay Đen: “Phó hội trưởng, còn về việc ngài chết sớm…”
“Tao biết.” Găng Tay Đen cắt ngang lời anh ta, giọng nặng nề: “Yên tâm đi, tao sắp xếp xong hết rồi.”
“Vậy tôi yên tâm.” Lâm Dị bước mấy bước về phía cửa, chợt xoay người hỏi Bái Gia vẫn đứng im đằng sau: “Sao vậy? Bái Gia không đi à?”
“Tao còn chuyện cần dặn dò lão, mày về trước đi.” Găng Tay Đen khoác tay.
Nụ cười của Lâm Dị sâu thêm vài phần, nhanh chóng rời khỏi phòng giam.
Anh ta vừa đi, Bái Gia lập tức nói: “Phó hội trưởng, đợi lát nữa tôi đi sắp xếp, đảm bảo Xích Vân không ra được khỏi cổng Tinh Ngục.”
“Không vội, giờ hắn đã bại lộ thì gây được sóng gió gì?” Giọng Găng Tay Đen bình tĩnh: “Điều quan trọng nhất lúc này là ông phải nhanh chóng giao tư liệu tới tay hội trưởng.”
“Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Vẻ mặt Bái Gia kiên nghị: “Tôi đã lên kế hoạch vô số lần rồi, chỉ cần Lâm Dị hành động là bên tôi sẽ lập tức ra tay.”
Găng Tay Đen gật đầu, vẫy lão tới gần, Găng Tay Đen nói thầm bên tai lão: “Thứ tự của mật mã là…”
Gã chầm chậm nói xong, hắng giọng hai tiếng mới cất cao giọng: “Nếu kế hoạch gặp bất trắc, vậy ông cứ giải mã rồi cố gắng mang nó ra ngoài.”
Vẻ mặt gã nghiêm túc: “Nhớ kĩ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hội trưởng nhất định phải nhận được phần tư liệu này!”
“Tôi sẽ không phụ sự gửi gắm của ngài!” Bái Gia cúi đầu rồi vội vàng bước khỏi cửa.
Mấy phút sau, cánh cửa khẽ nhúc nhích, Lâm Dị lách người đi vào. Anh ta không vội mở miệng, đóng cửa thật kĩ mới cười nhàn nhạt đến gần Găng Tay Đen.
“Màn biểu diễn của phó hội trưởng đúng là đặc sắc vô cùng.” Lâm Dị vỗ tay: “E rằng Bái Gia đã tin ngài sái cổ.”
Anh ta ngừng lại: “Cũng đúng thôi, lão ta trung thành đi theo phó hội trưởng nhiều năm như vậy, bản thân cũng đâu ngờ có ngày phó hội trưởng lại nghi lão là phản đồ chứ?”
“Sao? Mày vẫn không tin tao à?” Găng Tay Đen tự rót cho mình cốc nước rồi uống cạn, ngẩng đầu nhìn Lâm Dị: “Xích Vân, đời này tao chỉ tin đúng một người.”
“Hội trưởng.” Lâm Dị tiếp lời gã.
Anh ta ngồi đối diện Găng Tay Đen, tiện tay vứt đồ trước mặt gã.
Găng Tay Đen nhìn cúc áo lăn tới trước mặt, ánh mắt thoáng dừng rồi vươn tay cầm lấy, đánh giá thật kĩ dưới ánh đèn.
“Chắc phó hội trưởng không lạ gì nhỉ?” Lâm Dị thưởng thức vẻ mặt của Găng Tay Đen: “Cúc áo của hội trưởng.”
Găng Tay Đen đánh giá xong thì đặt cúc áo về chỗ cũ, hỏi Lâm Dị với thái độ không chút lo sợ: “Sao lúc trước không lấy ra?”
“Cho Bái Gia một cơ hội lòi đuôi.” Lâm Dị nhẹ nhàng nói: “Nếu lão không lòi đuôi, sao phó hội trưởng tin lão là gián điệp?”
Găng Tay Đen không đưa ra ý kiến gì về việc này, chuyển cuộc đối thoại về chủ đề ban đầu: “Tao chỉ tin đại ca, còn về những người khác…”
Gã nhìn cúc áo: “Trung thành mấy thì đã sao?”
“Không hổ là phó hội trưởng.” Lâm Dị vừa vỗ tay vừa nói: “Máu lạnh y như hội trưởng vậy.”
“Bớt nói mấy lời vớ vẩn đi.” Găng Tay Đen nhìn Lâm Dị: “Mày chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Nếu bên Bái Gia không có vấn đề thì chắc sẽ ổn thôi.”
Lâm Dị đặt tờ mật mã lúc nãy trước mặt Găng Tay Đen.
Găng Tay Đen đứng dậy, viết thêm một phần mật mã khác cho Lâm Dị rồi đưa cả phần cũ cho anh ta.
Lâm Dị đọc kĩ hai tờ giấy xong mới nhận: “Tình hình bây giờ, không có bức tường nào là kín gió. Đâu ai dám chắc bọn người kia sẽ không vì phần tư liệu này mà làm ra vài chuyện điên rồ.”
“Cộc cộc cộc” Có tiếng gõ cửa vọng vào.
Lâm Dị lách người trốn dưới gầm giường.
Găng Tay Đen đợi anh ta trốn kĩ mới đứng dậy mở cửa: “Sao…”
Lời chưa hết đã im bặt, Găng Tay Đen nhìn Diệp Vương, nhận ra gì đó mà quay đầu dòm phía sau.
Lâm Dị đã chui khỏi gầm giường từ bao giờ và đang đứng sau lưng gã, cứ như anh ta đã đứng đó từ ban nãy vậy.
“Lâm Dị cũng ở đây hả?” Diệp Vương liếc Lâm Dị, chẳng chút kiêng dè mà thông báo luôn với Găng Tay Đen: “Bái Gia chết rồi.”
Thấy Diệp Vương tới là biết có điềm nhưng lúc nghe tin Găng Tay Đen vẫn lảo đảo, được Lâm Dị đỡ lấy.
“Sao lại thế?” Lâm Dị nhăn mày hỏi.
Tuy trong kế hoạch Bái Gia là kẻ chết đầu tiên, nhưng theo sắp xếp của Lâm Dị thì lão không nên chết vào lúc này.
Giá trị cuối của Bái Gia vẫn chưa được phát huy triệt để, đột nhiên có tin lão chết khiến kế hoạch của Lâm Dị bị đảo lộn.
Diệp Vương nhìn anh ta: “Cãi nhau với người khác, bị đâm một dao chết rồi.”
“Ai làm?” Găng Tay Đen lấy lại bình tĩnh, đẩy tay Lâm Dị ra, đứng thẳng người hỏi.
“Thi thể ở ngay kia.” Diệp Vương ra dấu đằng sau: “Còn chưa ra khỏi địa bàn của mấy cậu.”
“Người bên mình làm sao?” Lâm Dị mới phản ứng lại.
Găng Tay Đen nhìn theo hướng Diệp Vương chỉ, nhích ra mấy bước. Diệp Vương thản nhiên giơ tay cản đường gã.
“Cậu vẫn nên ở lại đây thì hơn, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Lâm Dị lúc này mới phản ứng, kéo Găng Tay Đen nói: “Đúng vậy, Diệp Vương nói không sai… Sợ là ở đây đã sớm thành cái lồng rồi, vàng thau lẫn lộn, thế lực nào cũng có.” Nhưng không biết bên nào ra tay dứt khoát như vậy.
Từ lúc Bái Gia rời khỏi cho đến khi tin báo tử truyền về còn chưa đầy nửa tiếng, đồng nghĩa có ai đó canh me lúc lão rời khỏi phòng giam của Găng Tay Đen là ra tay ngay tức khắc. Thật sự rất quyết đoán.
Quyết đoán tới mức khiến người khác nghi ngờ liệu đối phương có nguồn thông tin khác hay không, đủ để hắn xác nhận thứ mình muốn đang nằm trong tay Bái Gia?
Găng Tay Đen đứng tại chỗ, ánh mắt lướt qua đám phạm nhân nghe thấy ồn ào mà ló đầu ra khỏi phòng giam, cuối cùng dừng ở sau lưng Diệp Vương, nhìn khoảng không đó một lúc rồi mới buồn bã rũ mắt, thở một hơi thật dài.
“Đại ca, chúng ta không thể để Bái Gia chết như thế được.” Đám phạm nhân ở mấy phòng khác hét lên: “Bái Gia trung thành với anh nhất mà giờ gặp họa này, chúng ta nhất định phải báo thù cho lão!”
“Không sai!” Những phạm nhân khác cũng hùa theo: “Tìm ra kẻ đứng đằng sau, báo thù cho Bái Gia.”
Trong phút chốc tiếng reo hò sôi sục khắp nơi.
Diệp Vương nhìn cảnh tượng đầu người hò hét này rồi nhìn Găng Tay Đen: “Cậu nghĩ sao?”
“Ai làm?” Găng Tay Đen hơi cong lưng, lộ ra khí thế: “Hung thủ là ai?”
Khóe miệng Diệp Vương nhếch cao, trả lời: “Hung thủ và kẻ bị hại chết cả rồi, hai thi thể đều ở hiện trường, cậu cho người đi xem đi.”
“Chết rồi ư?” Lâm Dị suy tư: “Dọn dẹp rất sạch sẽ.”
“Phái mấy người ra coi thi thể.” Găng Tay Đen nhìn đám phạm nhân, ánh mắt lướt qua những gương mặt tràn ngập phẫn nộ rồi dừng lại trên người Lâm Dị: “Cậu cũng đi luôn.”
Diệp Vương khoác tay, cảnh ngục phía sau đưa nhóm người Găng Tay Đen ra ngoài.
Lâm Dị nối gót đuổi theo, được một đoạn thì ngẩng đầu, thấy Diệp Vương và Găng Tay Đen đang nhìn nhau như đối đầu lại giống như đang đối thoại.
Ánh mắt Lâm Dị mới lia tới là bị Diệp Vương phát giác ngay, hắn quay qua chạm mắt với Lâm Dị, Lâm Dị vội rũ mắt không nhìn nữa.
***
[Rắn đã rời hang, kế hoạch bắt đầu.]
Ở nơi không ai biết, một dòng chữ lặng lẽ hiện lên sau đó lại lặng lẽ biến mất.
Giọt mưa cuối cùng, lấy cái chết của Bái Gia để tuyên bố kéo lên bức màn gió bão.
***
“Tư liệu trên người lão mất rồi sao?” Găng Tay Đen nhận được tin tức cũng chẳng bất ngờ, gã trầm tư một lúc rồi nhìn Lâm Dị.
Lâm Dị khẽ nhăn mày, bó tay.
“Xem ra tình hình tầng bốn bây giờ còn tệ hơn những gì chúng ta nghĩ.” Lâm Dị nói không nhanh không chậm: “Người nhắm vào phần tư liệu này sợ rằng không chỉ vài bên đó…” Anh ta hỏi Găng Tay Đen: “Nhưng nếu nó liên quan tới Tinh Ngục, chẳng lẽ Tinh Ngục không nhúng tay vào sao?”
“Không đâu.” Giọng Găng Tay Đen cực kỳ chắc chắn.
Lâm Dị đợi một lát nhưng không nghe được câu tiếp theo, biết rằng Găng Tay Đen không định giải thích thì chuyển đề tài: “Có điều vẫn ổn, phần bọn họ lấy là giả…”
“Nhưng bên người tôi không chỉ có một phản đồ là Bái Gia.” Gã nhìn Lâm Dị: “Bái Gia chết rồi, người gặp nguy tiếp theo là cậu.”
“Nên chúng ta cần thay đổi kế hoạch…” Lâm Dị gõ gõ bàn, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhất định phải phân tán lực chú ý của họ để tạo cơ hội.”
…
“Gì đây? Niên La Hội định chọi thẳng mặt với bọn tao à?” Kền Kền vội vàng chạy tới, những người vây quanh ở cửa dạt thành một đường để Kền Kền đối mặt với đám người Niên La Hội hung mãnh.
“Cái chết của Bái Gia có liên quan đến bọn mày không?”
“Bái Gia chết rồi?” Kền Kền nhăn mày hỏi: “Sao lão ta lại chết?”
“Còn phải hỏi bọn mày đây, không phải người của bọn mày làm à?”
Kền Kền quét mắt dòm nhưng không thấy người quen, giọng chẳng hề khách sáo: “Sao? Giờ chó mèo gì cũng vác xác tới trước mặt tao làm trò à? Coi Kền Kền tao đây là bùn hả?”
Tay Đấm bước lên trước, người của Niên La Hội cũng đồng loạt tiến lên.
“Đừng trách bọn tao nói lời không hay, Bái Gia chết đột ngột…” Giọng người dẫn đầu bình tĩnh: “Bọn tao cần cho lão một lời giải thích.”
“Ồ? Cho nên bọn mày chạy thẳng tới tìm tụi tao…” Kền Kền khoác tay, Tay Đấm lập tức lui về: “Hay là còn nhà nào khác?”
“Đương nhiên không chỉ bọn mày.” Giọng người nọ rất trịnh trọng, thái độ cực kỳ kiên quyết: “Nhóm bọn mày kiểu gì cũng có kẻ đầu sỏ, tao chỉ cần thằng đầu sỏ đó thôi.”
Kền Kền nhếch mép: “Tức là bọn mày định chờ nó tự ra nhận tội hả?”
Đàn em sau lưng hắn bắt đầu ồn ào.
“Đại ca, tụi nó cứ chặn đường bọn em rồi nói bậy kìa!”
“Bọn mình liều với nó luôn đi đại ca.”
“Đại ca! Em nghĩ tụi nó có ý khác đó, đừng sập bẫy.”
Tiếng xì xào liên miên không dứt nhưng chẳng làm được trò trống gì.
Kền Kền nhấc tay thì tiếng ồn lập tức biến mất, ánh mắt hắn vượt qua lũ tạp nham đằng trước rồi dừng lại ở nơi xa.
“Lần này Găng Tay Đen chơi không nhỏ…” Kền Kền cười ẩn ý: “Không vội, có người còn vội hơn chúng ta.”
…
“Sư Tử, có cần đuổi bọn chúng đi không?” Tân Vĩnh Nguyên nhìn đám người la lối bên ngoài.
“Cứ để bọn chúng ở đấy.” Sư Tử ngước mắt nhìn nơi xa: “Tôi muốn coi Găng Tay Đen định dọn dẹp kiểu gì.”
“Hôm qua… Găng Tay Đen gặp Thỏ Trắng rồi.”
“Giờ Thỏ Trắng không còn là người của chúng ta nữa, có phiền phức gì thì cứ tìm chủ của nó.” Sư Tử cất giọng bâng quơ.
…
“Tên Mập, dừng tay.” Cảnh ngục quát cảnh cáo.
Tên Mập giơ tay, cả đám người lập tức dừng lại.
“Làm gì thế? Tụ tập đánh nhau à?” Nhóm cảnh ngục xông vào lôi phạm nhân ngã dưới đất qua một bên, duy trì khoảng cách với Tên Mập.
“Anh thấy đó, là tụi nó tới khiêu khích bọn tôi trước.” Tên Mập phủi bụi trên quần áo: “Cửa đang yên lành thì bị chặn, không quạu được à!”
Nhóm cảnh ngục kiểm tra vết thương trên người phạm nhân, rồi nói gì đó bên tai của cảnh ngục mở miệng đầu tiên.
“Nổi điên xong chưa?” Người nọ gật đầu, hỏi Tên Mập.
“Diệp Vương bảo vệ Găng Tay Đen như vậy… Niên La Hội nhét bao nhiều tiền thế?” Giọng điệu cười cợt của Tên Mập đột nhiên thay đổi, lộ vẻ hung dữ: “Có qua có lại, nếu tụi nó đã tới tận cửa dằn mặt thì bọn tôi cũng phải qua đó xem … Chắc mấy anh không ý kiến đâu nhỉ?”
Cảnh ngục ấn bộ đàm nói vài câu, sau đó nhìn Tên Mập.
“Cậu có chắc là muốn qua xem không?”
“Mấy anh không ý kiến gì thì tôi đi.”
“Diệp Vương bảo tùy cậu.” Cảnh ngục nhường đường.
Tên Mập dợn bước, đàn em gã muốn nối đuôi theo nhưng bị cảnh ngục cản lại.
“Nhưng những người khác thì không được.”
Tên Mập dừng bước, quay đầu nhìn cảnh ngục.
“Toàn người sống sờ sờ, giờ đi tìm chết thì tiếc lắm.”
Tên Mập nhếch miệng cười, xoay lưng rời đi.
“Đại ca…” Bọn đàn em nhìn nhau, do dự một lúc thì có người chạy theo. Lần này cảnh ngục không cản nữa.
…
“Tên Mập?” Găng Tay Đen nhìn kẻ vừa tới thì hơi bất ngờ.
Gã nhìn đằng sau Tên Mập, ngoài gã cùng vài tên đàn em ra thì chẳng còn ai khiến Găng Tay Đen càng thêm bất ngờ: “Trước giờ mày luôn cẩn thận, sao nay lại tới một mình?”
Lâm Dị nhìn Tên Mập, đúng với tư liệu: “Kẻ đứng sau gã bị khử rồi.”
Găng tay Đen ngạc nhiên quay đầu: “Phố Viên là lão bất tử mà bị khử rồi ư?”
“Chọc vào thế lực không nên chọc, còn không kịp xử lý nhân chứng vật chứng…” Lâm Dị phát giác biểu cảm của Tên Mập thay đổi, cân nhắc rồi nói: “Nhưng lão trung thành thật.”
“Tao chỉ tới hỏi một câu.” Ánh mắt Tên Mập dừng trên người Lâm Dị: “Mày phái người đi tìm Bác Sĩ chưa?”
Găng Tay Đen nhếch mày, không vội trả lời gã, quay đầu hỏi Lâm Dị: “Chuyện của Phố Viên là do Bác Sĩ làm sao?”
Lâm Dị lắc đầu: “Không phải, nhưng quả thật có liên quan tới cậu ta.”
Diệp Vương ở bên nghe vậy đột nhiên chen lời: “Mấy cậu đang nói chuyện của Kẻ Điên à?”
Hắn nhìn Tên Mập: “Phố Viên tự mình tìm chết, không trách được người khác, dù cậu muốn báo thù thì phải tìm Kẻ Điên mới đúng.”
Tên Mập không để ý tới Diệp Vương, lặp lại lần nữa: “Mày phái người đi tìm Bác Sĩ chưa?”
Găng Tay Đen lắc đầu: “Bác Sĩ không liên quan tới chuyện này, tìm cậu ta chi?”
“Sao mày dám chắc nó không liên quan?” Tên Mập híp mắt nói: “Mày nghe lời ai mà kết luận nhanh vậy?”
Giản Tư.
Bác Sĩ là mục tiêu nhiệm vụ của Giản Tư, mà Giản Tư đang chung phe với gã vậy đối tượng nhiệm vụ của Bác Sĩ không thể là gã được. Bằng không chả cần phái ai tới tìm Bác Sĩ, mà cậu ta sẽ tự tìm đến cửa luôn.
Logic này có hơi phức tạp nhưng khá hợp lý, Găng Tay Đen cũng theo đó mà tin tưởng cùng đưa ra kết luận.
Đương nhiên, gã sẽ không nói ra miệng.
Găng Tay Đen trả lời giản lược: “Khách quan mà nói thì cậu ta chưa từng tiếp xúc với bọn tao.”
“Lần đầu tao nghe Niên La Hội còn biết hai chữ ‘khách quan’ viết như nào đấy.” Tên Mập cười nhạo, bắt đầu quăng mồi: “Nó là hung thủ giết chết Bái Gia.”
Phòng giam rơi vào im lặng.
Găng Tay Đen thở dài: “Thủ đoạn mượn đao giết người của mày lộ liễu quá rồi.”
“Lộ liễu cũng không sao, xài được là được.” Tên Mập không hề che dấu ham muốn giết Bác Sĩ của mình: “Mày không tính đi hỏi Bác Sĩ thật à?”
Lâm Dị rũ mắt, giấu hết cảm xúc vào trong.
Găng Tay Đen ngẫm nghĩ rồi nhìn Lâm Dị, đang chuẩn bị mở miệng thì sực nhớ ra chuyện gì đó nên đổi ý, chỉ vào một người: “Mày, dẫn người đi hỏi Bác Sĩ cho tao.”
Gã nhìn Tên Mập: “Mày muốn đi cùng không?”
“Thôi, tao đợi ở đây được rồi.”
Diệp Vương bật cười, ra hiệu cho cảnh ngục chặn lại tên phạm nhân chuẩn bị đi tìm Bác Sĩ.
“Tên Mập, giờ cậu coi lời của tôi như không khí à?” Diệp Vương bước tới đứng trước mặt Tên Mập, giơ tay vỗ mặt gã: “Thấy tôi bình thường cười cười nói nói nên nghĩ tôi dễ bắt nạt thật sao?”
Trái cổ Tên Mập khẽ nhúc nhích, chân bước thụt lùi.
“Tôi từng cảnh cáo mấy cậu rồi.” Diệp Vương ấn chặt vai Tên Mập: “Đừng tiếp xúc với Bác Sĩ.”
“Sao? Ở trước mặt tôi lại vi phạm quy tắc của tôi.” Diệp Vương thở dài: “Không coi tôi ra gì thật luôn?”
Tên Mập muốn lùi tiếp nhưng bàn tay ấn chặt trên vai đánh bay suy nghĩ này của gã.
Gã mở miệng: “Diệp Vương, tôi…”
“Khỏi giải thích, tôi không có hứng nghe.” Diệp Vương mỉm cười.
Ánh bạc chợt lóe, máu đỏ bắn ra.
Phạm nhân xung quanh hít ngược một hơi, vô thức mà lùi về sau né xa Diệp Vương.
Diệp Vương buông tay, Tên Mập ôm bụng trượt ngã xuống đất, khó tin lắp bắp: “Mày…”
“Lần sau ra tay thì phải cẩn thận chút.” Diệp Vương nhìn vết máu rải rác, quay đầu trách cảnh ngục.
Người nọ sửa cái mũ không tồn tại trên đầu, trả lời dõng dạc: “Yes sir!”
Găng Tay Đen ngạc nhiên với kiểu phạt là phạt của cảnh ngục, gã nhìn Tên Mập đang ôm bụng rên rỉ dưới đất. Ít nhất điều này chứng minh Diệp Vương không tính để Tên Mập chết.
Diệp Vương ngồi xuống, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Tên Mập: “Phố Viên cũng ngã ngựa rồi, giờ cậu đoán xem bản thân còn bao nhiêu giá trị?”
“Trong danh sách “Người đặc biệt không thể chết”, đã không còn tên cậu nữa rồi.” Hắn điềm nhiên uy hiếp đối phương: “Muốn sống tiếp thì thành thật chút, nếu để tôi biết cậu phạm quy lần nữa…”
Diệp Vương đứng dậy, nhìn xuống Tên Mập đang đau đớn quằn quại.
“Tôi sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu.”