Lâm Dị bước như bay, từ tiếng ồn ào lộn xộn dội tới đằng xa thì biết bạo động ở tầng bốn vẫn chưa dừng lại, còn đủ thời gian cho anh ta hoàn thành nhiệm vụ.
Giờ đây Lâm Dị đoan chắc rằng, bản thân cách thành công vỏn vẹn một bước chân thôi. Chỉ cần đi đón cấp trên và người cấp trên phái tới, chỉ cần gửi phần tư liệu kia ra ngoài, sau đó…
Lâm Dị dừng bước, lỗ tai giật giật.
Gió từ nơi xa thổi đến mang theo không khí ẩm ướt, anh ta ngửi thử, sau đó thò tay cầm chặt cảnh côn, một tay khác đưa vào trong áo, nắm chặt một vật lạnh lẽo khác.
Anh ta hỏi khẽ: “Ai đó?”
Hành lang im ắng chẳng chút âm thanh, gió xoay vòng rồi lướt qua người Lâm Dị thổi hơi nước ít ỏi trộn lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt vào mũi.
“Mới giết người xong sao?” Lâm Dị siết chặt dao găm, từ từ rút ra: “Giờ vội tới giết tôi à?”
“Không hổ là Xích Vân.” Cuối hành lang xuất hiện bóng người đang lẳng lặng bước dưới ánh đèn, ánh đèn chiếu lên người đó chảy ra một bóng đen thật dài: “Gián điệp hai mang, danh bất hư truyền.”
Sao ai cũng biết mình là gián điệp hai mang vậy? Chẳng phải đây là bí mật sao?
Lâm Dị rủa thầm trong bụng nhưng mặt vẫn giữ nét dửng dưng: “Cậu là ai nữa?”
“Gián điệp hai mang… gọi ‘anh’ chắc chưa đạt tiêu chuẩn nhỉ?” Người nọ cười khàn: “Giảo Hồ? Xích Vân? Lâm Dị? Hay là… Hứa Chính?”
Biểu cảm ngạc nhiên trong đáy mắt Lâm Dị nhạt dần, anh ta híp mắt đánh giá người áo đen không rõ trước mắt.
“Có vẻ cậu rất rành về tôi nhỉ?”
“Cũng không rành lắm đâu.” Người nọ lại cười: “Nhưng… ngôi sao đế quốc từng rúng động cả Tinh Minh, nguyên nhân khiến anh giả chết thoát thân, thay da đổi mặt làm gián điệp thì tôi rất tò mò đó.”
Lâm Dị đánh giá tư thế phòng ngự nhìn như tùy ý của đối phương, kết luận là một kẻ địch mạnh.
“Nếu như tò mò thì chẳng bằng để tôi chậm rãi giải thích cho cậu nghe?”
“Cũng không cần lắm, sau lưng ai chẳng có một câu chuyện đau thương?” Người nọ cười càng lúc càng điên cuồng: “Cùng lắm là thù hằn với ai đó thôi, tôi không hứng thú.”
Lúc nãy còn nói bản thân tò mò, tốc độ lật mặt của tên này có thể sánh ngang với Bác Sĩ rồi.
Trong đầu Lâm Dị xoay vòng đủ loại suy nghĩ, nhưng dao găm trong tay chưa từng lơi lỏng.
“Mà thân là gián điệp của Tinh Giám Hội nằm vùng ở Niên La Hội, lại là gián điệp của Niên La Hội nằm vùng ở Tinh Giám Hội, cấp trên thật sự của anh hình như không phải hai nhà này nhỉ?”
“Là ai đây? Để tôi đoán xem…” Người nọ đổi động tác, lộ ra sơ hở.
Chính là lúc này!
Lâm Dị rút dao găm xông tới, sau đó thình lình dừng lại.
Vào ngay khoảnh khắc anh ta hành động, người áo đen không nhanh không chậm giơ vật có ánh sáng xanh nhạt mà gã nắm trong tay ra trước mặt Lâm Dị. Đây là nguyên nhân khiến Lâm Dị dừng bước.
Máy tạo xoáy, nghe có vẻ không có lực sát thương gì, nói rõ ra thì nó còn chẳng được coi là vũ khí. Một công cụ trợ giúp dùng khi xây nhà, nó có đặc điểm riêng để trở thành một vũ khí lợi hại trong một vài tình huống nhất định. Ví dụ như nơi không được phép mang vũ khí vào như Tinh Ngục.
Máy tạo xoáy khi ở mức cao nhất có thể tạo ra lốc xoáy có lực tấn công cực cao, khi dùng trên cơ thể người nhẹ thì hôn mê, nặng thì gãy xương, tuy không chết nhưng đủ để địch nhân mất đi sức chiến đấu trong thời gian đầu.
“Dù sao Tinh Ngục vẫn là Tinh Ngục, chuẩn bị cả đống đồ chơi mà chỉ được đem cái thứ rác rưởi này vào.” Người nọ giải thích, lắc lắc thứ trong tay với Lâm Dị: “Nhưng dùng để đối phó anh thì thừa rồi.”
Tay Lâm Dị cũng giơ cao, gắt giọng: “Cậu đừng có manh…” Chữ “manh” còn đang trong miệng thì giây tiếp theo anh ta đã lăn dài trên đất, cố gắng né công kích của máy tạo xoáy.
Người nọ hành động không những dứt khoát mà còn nhạy bén. Lâm Dị vừa nhúc nhích là máy tạo xoáy rung mạnh ngay, ánh sáng màu xanh lẫn với không khí cường độ cao bắn ra rồi đáp thẳng xuống bên trái Lâm Dị hai ba mét. Lâm Dị nhìn chỗ đối phương nhắm vào, muốn ngừng động tác lăn người, nhưng do lực quán tính vẫn còn nên anh ta cứ lăn tới góc đó giống như tự mình đâm đầu vào vậy, cuối cùng bị lốc xoáy cuốn thẳng vào người.
Giữa cơn gió rầm rì, có tiếng *răng rắc* của xương cốt gãy vụn.
Cơn đau buốt óc ập tới trong nháy mắt khiến Lâm Dị hít sâu rồi gần như nín thở, nằm bò trên đất không động đậy.
Người nọ đứng tại chỗ, lạnh lùng giữ một khoảng cách với Lâm Dị nhưng chẳng hề buông lỏng vì tình trạng hiện tại của anh ta, càng không có chút đắc ý nào giống như tiện tay xử lý một chuyện rất nhỏ thôi vậy. Gã luôn duy trì sự cảnh giác và phòng bị.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ.”
Người nọ cười trừ: “Thôi đừng diễn nữa, anh bị gãy xương chứ có phải gãy tủy đâu. Ra vẻ gục ngã không thấy lố à?”
Lâm Dị ngẩng đầu nhìn bóng người đứng đằng xa, cơn đau âm ỉ từ ngực vẫn không làm sắc mặt anh ta thay đổi, giống như người đau không phải anh ta vậy.
“Cậu muốn sao đây?”
“Muốn thứ trong ngực anh chứ sao, không lẽ anh nghĩ tôi nhằm vào anh chắc?”
Người nọ cười hì hì: “Thôi đừng viễn vông, mặc kệ Hứa Chính hay Lâm Dị cũng chẳng gợi lên chút hứng thú gì ở tôi đâu.”
Lâm Dị thở gấp làm cơn đau ở ngực càng thêm nhức nhối, nhắc nhở anh ta rằng cậy mạnh đánh tiếp sẽ là một cách tồi. Gãy xương không chết nhưng nếu cử động lung tung, xương cắm vào đâu đó thì không nói chắc được.
“Cậu rành về tôi như vậy, làm tôi tưởng cậu…” Lâm Dị điều hòa nhịp thở: “Có hứng thú với những chuyện cũ chứ?”
Người áo đen nghiêng đầu: “Tôi bảo rồi, tôi không có chút hứng thú gì với cuộc đời đau khổ của anh hết.” Gã bước lên mấy bước nhìn Lâm Dị đang bò càng dưới đất, giọng trịch thượng đệm chút thương hại: “Dù sao cũng chỉ là… con cờ trên bàn cờ của người khác thôi.”
“Con cờ?” Mặt Lâm Dị đổi sắc: “Thế cậu là gì? Cậu cho rằng bản thân khá hơn tôi chắc?”
“Đừng có mớm lời.” Tính cảnh giác của người áo đen rất cao, từ chối mọi câu hỏi tiềm ẩn nguy cơ cung cấp thông tin cho Lâm Dị: “Tôi chỉ thấy anh đáng thương thôi.”
“Đối với mấy kẻ trên cao trong Tinh Minh, dù anh có rúng động Tinh Minh thì cũng chỉ là một con cờ có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào.” Giọng người áo đen chế nhạo xen lẫn thương hại làm người khác hết sức khó chịu.
“Dù anh có xuất sắc đến đâu, vào sinh ra tử vì Tinh Minh cách mấy thì trong mắt bọn họ, anh sợ còn chẳng quan trọng bằng chút quyền lợi kia.”
“Vì Tinh Minh?” Người nọ bật cười: “Tinh Minh con mẹ gì, tôi thấy vì quyền với lợi thì đúng hơn.”
Người áo đen đã tiết lộ đủ tin tức cho Lâm Dị, đủ để anh ta ghép được ý đồ và suy nghĩ của thế lực sau lưng gã. Đó là một tổ chức muốn lật đổ Tinh Minh, nghênh đón tự do và hòa bình.
Lâm Dị không bình luận gì về suy nghĩ của họ, tất cả mọi thứ tồn tại đều có ý nghĩa, Lâm Dị là người chấp hành chứ không phải người lãnh đạo, sở trường của anh ta là hành động chứ không phải phán xét.
Đúng hay sai, phải hay trái thì thời gian sẽ có đáp án,
Người nọ thoáng ngừng để kiềm chế cảm xúc, nói tiếp: “Chúng ta không chung đường, kẻ trung thành ngu muội như anh rơi vào kết cục này cũng là lẽ dĩ nhiên.”
“Bị vứt bỏ, bị phản bội, cuối cùng đối diện với cái chết trong tuyệt vọng. Đó không phải là số kiếp của lũ gián điệp như anh sao?”
Ban nãy còn nói đừng mớm lời, giờ xem đi… gã mớm mình hơi nhiều rồi thì phải.
Lâm Dị lặng lẽ siết chặt dao găm, vậy mà phát hiện một thứ chân thật trong lời gã.
“Cậu đang đồng cảm với tôi hả?”
“Là thương hại.”
Người nọ nhích thêm mấy bước, còn cách vài mét thì dừng.
Lâm Dị ngước mắt nhìn gã, vẫn giống như giây phút kinh hoảng ban đầu, gã đeo mặt nạ đơn giản và trùm kín từ đầu đến chân, chẳng lộ chút sơ hở nào cho người đối diện.
“Đưa đồ cho tôi đi.” Người nọ buông tha cảm xúc để vào thẳng vấn đề: “Rồi tôi cho anh chết thoải mái hơn.”
Lâm Dị cười khẽ, tay mới nhúc nhích thì cơn đau lại ùa tới. Anh ta vội ngừng rồi ngẩng đầu nhìn người áo đen, cất giọng thành khẩn: “Gãy xương rồi, tôi không móc ra được.”
Đối phương lặng thinh, đáng tiếc nói: “Vậy tôi đành tiễn anh một đoạn vậy.”
Lâm Dị đã rơi vào bước đường không còn sức chiến đấu, cục diện giờ nằm gọn trong lòng bàn tay mà gã vẫn cảnh giác như đang đối đầu với kẻ địch mạnh. Thật làm người ta ngạc nhiên cảm thán.
Tuy nói ‘vai ác thường chết vì lắm mồm’, nhưng vai ác vừa lắm mồm vừa cẩn thận quá mức sẽ khiến ‘vai thiện’ khó xử lắm đó!
Lâm Dị cười: “Sao cậu dám chắc rằng, tôi mang theo đồ trên người vậy?”
“Chẳng phải anh đang đi giao dịch à?” Người nọ bình tĩnh đáp: “Tiện tôi nhắc luôn, đừng kéo thời gian nữa vì không có cứu binh nào đến đâu.”
“‘Người tiếp nhận’ đã bị tôi giết sạch rồi.”
Hoá ra mùi máu lúc nãy là do đây.
Chẳng qua với bản lĩnh diệt gọn nhóm người tiếp nhận thì sức chiến đấu của gã quá là hung tàn, Lâm Dị nghiêm túc nhìn nhận lại bản thân, cảm thấy mình không quan trọng đến nỗi làm đối phương nương tay.
Nói sát nghĩa hơn là, giết Lâm Dị không phải chuyện gì khó đối với gã. Nhưng thái độ của gã vẫn cẩn thận như vậy.
Đúng là một kẻ địch khó xơi mà.
Linh tính mách bảo Lâm Dị, e lần này anh ta phải chết thật rồi. Nhìn đâu cũng thấy ngõ cụt, gã chẳng cho anh ta chút cơ hội nào.
Khi điềm báo tử vong đang cận kề thì trong đầu Lâm Dị bỗng trồi lên một thứ, nó không liên quan đến sợ hãi hay gã áo đen trước mặt, mà liên quan tới một sự tồn tại còn sâu sắc hơn hết thảy.
[Dù sao anh chết, tôi cũng sẽ thấy tiếc.]
Bác Sĩ ấy hả… vĩnh viễn là người đúng mà.
Dù đã lường trước mọi nguy cơ, làm tới mức mà anh ta cho rằng không thể tốt hơn nhưng nhìn tình hình trước mặt, bản thân vẫn phải dạo chơi bên bờ vực cái chết chỉ vì chưa đủ mạnh… Lâm Dị đã làm hết khả năng rồi, nhưng đối với nhiệm vụ của anh ta và đối với tầng bốn mà nói, khả năng anh ta cũng chỉ đến thế thôi. Không thể xoay chuyển đại cục, càng không thể hoàn thành nhiệm vụ mà mình được giao.
Lâm Dị thở dài, chấp nhận sự thật.
Mọi thất bại suy cho cùng đều vì bọn họ chưa đủ mạnh, giờ đón lấy thất bại cũng là lẽ đương nhiên. Chấp nhận hậu quả mà thất bại mang tới, càng là lẽ dĩ nhiên.
“Buông xuôi rồi chứ gì?” Gã áo đen quan sát Lâm Dị trong cơn hứng thú đong đầy: “Đến giờ vẫn không chịu xin tha à?”
“Xin tha có tác dụng sao?”
“Hừm…” Người nọ cân nhắc một chút, đáp dứt khoát: “Tất nhiên không có tác dụng rồi.”
Gã đứng thẳng lưng, dáng vẻ điềm nhiên mang theo hơi thở chết chóc.
“Hôm nay giá nào anh cũng phải chết.”
“Vậy cậu còn đợi gì nữa?” Lâm Dị siết chặt dao găm. Dù nó chẳng còn bao nhiêu tác dụng nhưng một chiến sĩ nếu buông bỏ vũ khí của mình, chẳng khác nào chứng minh anh ta đã hoàn toàn thất bại.
“Có chút xíu không nỡ.” Đến giờ người nọ vẫn không chịu lại gần, gã giơ máy tạo xoáy lên, giọng điệu bình tĩnh: “Đâu phải ai cũng có cơ hội kết liễu một truyền kỳ… Ai đó?”
Một ánh dao lập lòe khiến người áo đen lùi về sau hai bước, nghiêng người tránh ánh dao đó, tầm mắt quét qua hành lang muốn tìm ra người tập kích mình.
Lâm Dị khó khăn ngóc đầu dòm bốn phía, đồng thời kinh ngạc vì biến cố đột ngột này.
“Anh vẫn còn đồng bọn à?” Người áo đen không do dự thêm, nói chưa tròn câu đã chĩa máy tạo xoáy ngay mặt Lâm Dị mà khởi động.
Ánh sáng xanh lại loé lên, kèm theo đó là một bóng người lao ra khỏi bóng đêm.
Không khí hỗn tạp cường độ cao bắn về phía Lâm Dị.
Lâm Dị chưa tỉnh hồn thì đã bị kéo sang chỗ khác, tránh khỏi lốc xoáy. Tay người kia vững trải không hề run rẩy, thậm chí còn giữ nguyên tư thế cho Lâm Dị để không đụng tới xương cốt.
Anh ta cứ như bị “rinh” lên, rồi đặt qua một bên vậy.
Lâm Dị hít sâu, động tác nhẹ nhàng này đã thể hiện sức mạnh vượt ngoài tưởng tượng của đối phương. Khó trách bọn họ nói chuyện lâu như vậy mà không phát hiện sự tồn tại của người kia, riêng trình độ nhấc vật nặng mà như se tơ này thì người kia tuyệt đối là cao thủ.
Có điều … anh ta quen biết cao thủ như vậy từ khi nào thế?
Lâm Dị thay đổi tư thế nằm, vì không có việc gì làm nên trong đầu suy nghĩ đủ thứ. Nhưng hành lang lúc này chẳng hề bình yên, cảnh tượng trước mắt vô cùng kịch tính sôi động.
Sau khi thả Lâm Dị xuống thì người kia xông thẳng đến người áo đen, mà người áo đen cũng không có ý rút lui, một tay cầm máy tạo xoáy, một tay khác rút trường đao sau lưng chắn ở trước mặt, tạo ra tư thế chuẩn bị chiến đấu tiêu chuẩn, chỉ đợi đối phương xông tới trước mặt gã sẽ một đao lấy mạng.
Người kia nhẹ nhàng tránh máy tạo xoáy, gần như dịch chuyển tức thời kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Gã áo đen lập tức vung đao, chém về vị trí yếu hại của đối phương. Người kia linh hoạt nghiêng mình gập eo, ngón tay khẽ nhúc nhích, dao găm cứa thẳng vào kẻ địch. Máu tươi phun tung toé ra xung quanh.
“Lạch cạch” trường đao nặng nề rớt xuống.
Gã áo đen che cổ, nghiêng đầu nhìn bóng người lướt qua vai mình với ánh mắt kinh dị.
Người kia mỉm cười, chỉnh cái mũ không tồn tại trên đầu.
“Mày… Tinh Ngục…” Máu tươi trào òng ọc vì khí quản đã bị cắt đứt, gần như dồn sinh mạng gã vào điểm cuối.
Gã áo đen lắp bắp chưa tròn câu thì ngã vật xuống đất. Chất lỏng đỏ đặc lan dần, chẳng mấy chốc đã tạo thành vũng máu lớn.
Lâm Dị nằm dưới đất, ngẩng đầu nhìn đối phương đầy ngạc nhiên.
“Sao lại là anh?”
Người kia nghiêng đầu, hình như cũng khó hiểu: “Ơ kìa, không phải Bác Sĩ nên thất vọng à?”
Lâm Dị nhăn mày: “Liên quan gì tới Bác Sĩ?”
Người kia ngồi xổm nhìn Lâm Dị. “Không thì anh cho rằng vì sao tôi lại xuất hiện?”
Lâm Dị ngơ ngác, sau đó vỡ lẽ: “Bác Sĩ bảo anh qua đây…”
“Không không không.” Đối phương dựng ngón trỏ, lắc lắc trước mặt Lâm Dị: “Tôi đâu phải người của Bác Sĩ.”
“Vậy câu nói lúc nãy của anh là có ý gì?”
“Xem ra anh không biết thật.” Hắn ta giở giọng tiếc nuối: “Tôi cũng rất tò mò cậu có quan hệ gì với Bác Sĩ đó.”
“Nên lúc nãy đợi thêm chút, nghe lỏm hai người trò chuyện.” Đối phương thở hắt, sự tiếc nuối không những không giảm mà còn mon men tăng: “Ai dè nghe toàn mấy lời dư thừa.”
“Anh không phải người của Bác Sĩ, vậy vì sao Bác Sĩ muốn cứu anh nhỉ?”
Lâm Dị nhắc nhở đối phương: “Câu hỏi này cũng là điều tôi muốn hỏi anh, vì sao anh lại tới cứu tôi? Có liên quan gì tới Bác Sĩ không?”
“Ai bảo cái tên ngốc Diệp Vương kia đồng ý với Bác Sĩ.” Đối phương cười híp mắt nói: “Bác Sĩ tuân thủ lời hứa của cậu ấy, vậy đương nhiên bọn tôi cũng phải tuân thủ lời hứa của bọn tôi rồi.”
Đầu óc Lâm Dị rối như tơ, rất nhiều hình ảnh xẹt qua não rồi lần lượt biến mất, cuối cùng dừng lại ở ngày đầu tiên bọn họ tới tầng bốn và cuộc đối thoại giữa Diệp Vương và Giang Dịch Dịch.
“Điều kiện để Bác Sĩ đồng ý yêu cầu của Diệp Vương là…” Lâm Dị không dám tin hỏi: “Tôi sao?”
“Nói chính xác hơn là đảm bảo anh sống sót.” Đối phương đánh giá Lâm Dị một lượt: “Nhìn có vẻ anh còn ngạc nhiên hơn cả bọn tôi ấy.”
Phí lời, hành động này của Bác Sĩ lại mâu thuẫn với nhận thức của anh ta về Bác Sĩ, ép anh ta phải phân tích hành vi của Bác Sĩ lần nữa, sao mà không ngạc nhiên cho được?
Chẳng qua đây không phải lần đầu, nên Lâm Dị ngạc nhiên xong thì tỉnh táo như cũ. Ai biểu người đó là Bác Sĩ chứ, nhân vật mà chỉ cái tên đã có thể giải thích tất cả.
Chợt Lâm Dị nhớ lại một câu mà Bác Sĩ từng nói với mình.
[Khi đối diện với địa ngục, cứ tới tìm tôi.]
Thật là… Lâm Dị nhắm mắt, hết cơ hội nào cho anh ta chọn rồi.
“Tới tìm tôi”, nhưng Bác Sĩ có cho anh ta cơ hội “tìm” đâu? Bác Sĩ tuỳ ý hạ nước cờ, sau đó chờ tất cả mọi thứ phát triển theo dự tính của mình.
Tuy Lâm Dị vẫn chưa nghĩ ra kết cục mà Giang Dịch Dịch dự tính là thế nào, nhưng anh ta cảm thấy sân khấu sắp hạ màn rồi. Nếu Bác Sĩ đã ra tay, vậy quyền chủ động thế cục này sẽ rơi vào tay Bác Sĩ thôi.
Ngay cả đám Diệp Vương cũng nghĩ vậy.
“Điều tôi tò mò là.” Cảnh ngục ngồi trước mặt anh ta suy tư gì đó: “Lỡ như tôi không đến cứu anh, Bác Sĩ sẽ làm gì ta?”
“Nếu đã tò mò thì sao anh không thử xem?” Lâm Dị trả vấn đề lại cho đối phương.
Cảnh ngục thở dài, giọng điệu khoa trương làm màu: “Bọn tôi thảo luận lâu lắm, cuối cùng đưa ra kết luận.”
Lâm Dị nhếch mày.
Đối phương giơ tay kéo Lâm Dị dậy, trở về con đường mà anh ta đi tới.
“Chọc giận Bác Sĩ, chỉ khiến thế cục xấu thêm thôi.”
Lâm Dị thầm đồng ý: “Lựa chọn sáng suốt đó.”
“Nên giờ chúng ta đi coi thử, rốt cuộc Bác Sĩ muốn làm gì.”
____________
Lời Tác Giả:
Hiệp nghị giữa BS và Diệp Vương ở chương 23, tuy tôi không viết rõ bọn họ đã thương lượng gì nhưng đã từng ám chỉ qua rồi, nội dung có liên quan tới Lâm Dị. Còn lý do vì sao… Là vì “Dù sao anh chết tôi cũng sẽ thấy tiếc.” – Câu thoại này xuất hiện ở chương 21.
Chương sau Bác Sĩ sẽ là nhân vật chính, biến động ở tầng bốn cũng đến lúc hạ màn rồi!