"Anh Hoắc, đến lượt anh lên sân khấu."
Hoắc Linh Quân nhìn thoáng qua di động, cậu đăm chiêu một lúc rồi mới giao cho trợ lý.
Trợ lý nói: "Em tắt máy giúp anh ha." Vì để không bị lo ra nên mỗi khi làm việc thì Hoắc Linh Quân đều tắt máy, cậu gật gật đầu nhìn trợ lý tắt điện thoại của mình, sau đó cậu đi theo nhân viên công tác vào bên trong.
Hôm nay có buổi biểu diễn giao lưu âm nhạc, từ sáng sớm là đã phải bắt đầu luyện tập, buổi chiều bốn giờ bắt đầu đến 8 giờ tối mới kết thúc, ban tổ chức đã mời rất nhiều minh tinh đến đây.
Hoắc Linh Quân có 2 ca khúc biểu diễn, một bài đang hot còn một bài là do ban tổ chức yêu cầu cover lại ca khúc hot nhất của AM1, không biết vô tình hay cố ý mà sau khi cậu biểu diễn xong thì ngay sau đó chính là AM1 lên sân khấu. Là một thành viên bị đuổi khỏi nhóm, việc sắp xếp liền kề như vậy ngay cả người qua đường cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng thật ra Hoắc Linh Quân cảm thấy chẳng sao cả mà nghiêm túc luyện tập.
Nhà họ Liễu.
Liễu Giới Nguyên gọi điện nhưng điện thoại tắt máy, gọi lại lần nữa vẫn như vậy, sau đó anh gọi cho người đại diện thì được biết là Hoắc Linh Quân đang tập luyện, phải đến giữa trưa thì mới có thời gian nên chỉ có thể ngừng gọi.
Bây giờ cũng đã trôi qua vài tiếng đồng hồ rồi nhưng anh vẫn không cách nào từ trong sự ngạc nhiên mà hoàn hồn lại.
Thu Thu là con trai của anh?!
Sao có thể?!
Nhưng tờ giấy xét nghiệm giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, hai người có quan hệ máu mủ ruột rà, cha mẹ anh cũng sẽ không lấy việc này ra để đùa với anh nên chuyện này không thể thật hơn cả chữ thật nữa!
Nhưng sao lại thế này chứ?!
Anh hoàn toàn không hiểu rõ được, tại sao bản thân anh lại có con trai, chỉ duy nhất có thể nghĩ được là gọi cho Hoắc Linh Quân để hỏi cho rõ nhưng hiện giờ cậu đang tắt máy nên khiến anh lại rơi vào hoang mang một lần nữa.
Mẹ Liễu lại kích động tới mức muốn đi rước cháu trai về nhà, bà mới không hoang mang đâu, bà thật sự vui vẻ lắm, cũng không muốn biết đứa nhỏ này do ai sinh ra luôn, bà chỉ muốn vui vui vẻ vẻ mà ôm cháu trai về nhà thôi!
Đây chính là việc tốt từ trên trời rơi xuống nha!
Mẹ Liễu cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Đến khi sắp ra cửa thì bị Liễu Giới Nguyên cản lại, bà Liễu không vui hỏi: "Con làm gì thế?"
Đầu óc Liễu Giới Nguyên như một đống bùn nhão: "Mẹ đang muốn làm gì?"
"Mẹ đi ôm cháu trai về nhà!" Mẹ Liễu kích động tới mặt đỏ cả lên.
Liễu Giới Nguyên không cho bà đi: "Chờ Linh Vân trở về rồi chúng ta lại nói được không, hiện giờ Thu Thu đang ở chung với bà nội của bé con, mẹ cứ tùy tiện tới nhà người ta ôm bé con về, lỡ đánh nhau luôn thì làm thế nào?"
"Vậy để xem ai đánh thắng được ai!" Mẹ Liễu xoa xoa tay hầm hè, tóm lại cháu trai là của bà, bà rước về nhà không phải là thiên kinh địa nghĩa sao! Nhưng nhà họ Hoắc thật là, vẫn luôn gạt bọn họ, bà còn chưa tìm bọn họ hỏi cho ra lẽ đâu!
"Mẹ có thể bớt bớt lại được không!" Liễu Giới Nguyên cực kỳ bất lực, có thể cho anh chút thời gian để tiếp thu được chứ?
Mẹ Liễu làm sao có thể ngừng lại được, mộng đẹp đã trở thành sự thật, là người thì sẽ không thể bình tĩnh nổi.
Lúc này ba Liễu cũng lên tiếng: "Tôi cảm thấy Giới Nguyên nói rất đúng, chúng ta từ từ trước đã, phải làm rõ sự việc xong rồi hẵng nói đến chuyện nhận cháu trai." Ông an ủi mẹ Liễu: "Bà cũng đừng có gấp gáp quá, tôi cảm thấy rất có khả năng bà Hoắc cũng không biết Thu Thu là bé con nhà chúng ta đâu, nếu không thì bà ấy cũng sẽ không để cho bà gặp mặt bé con rồi, chắc chắn sẽ trăm phương nghìn kế tránh đi nhà của chúng ta mới đúng."
Lời này vừa nói xong, Liễu Giới Nguyên đột nhiên nghĩ đến việc gì.
Khó trách trước đây Hoắc Linh Quân luôn sợ hãi anh gặp Thu Thu, nếu nói Mạnh Quyên không biết Thu Thu là con trai anh thì anh tin, nhưng Hoắc Linh Quân nhất định là biết!
Ít ra thì mẹ Liễu cũng đã ổn định tinh thần lại mà đồng ý chờ Hoắc Linh Quân trở về mới nói.
Điện thoại gọi không được, Liễu Giới Nguyên chuẩn bị đi tận nơi tìm người, anh dặn dò ba anh canh chừng mẹ anh xong rồi thì anh mới tự mình lặng lẽ ra khỏi nhà. Lúc này buổi biểu diễn cũng đã bắt đầu, hơn bốn giờ chiều bị kẹt xe đến hơn nửa tiếng mà Liễu Giới Nguyên cũng không thể nhích xe lên được bao nhiêu.
Lúc này, điện thoại của anh reo lên, anh còn tưởng là Hoắc Linh Quân nhưng vừa cầm lấy thì thấy trên màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ.
Sau khi anh alo một tiếng thì đầu bên kia vang lên tiếng rầm rầm cùng với tiếng hít thở, ngay khi Liễu Giới Nguyên mất kiên nhẫn định cúp máy thì nghe được giọng sữa ngọt ngào nói: "A nhô?"
"Thu Thu?" Dây thần kinh Liễu Giới Nguyên rung lên, trong lòng anh lập tức có loại cảm giác khó có thể miêu tả được, rồi lại giống như không có gì khác cả, giống như anh đã coi bé con thành cục cưng của mình từ sớm rồi, sau khi biết được sự thật thì cảm giác này càng thêm mãnh liệt mà thôi.
"Nhú Liễu~" Microphone lập tức vang lên tiếng cười của Thu Thu, vui sướng như bé vịt con.
"Làm sao vậy?" Giọng Liễu Giới Nguyên dịu dàng hỏi.
"Nhú Liễu~ Bé nhớ nhú nha, nhú có nhớ bé hông đó?"
Liễu Giới Nguyên cười rộ lên, anh đương nhiên nhớ rồi, "Chú đương nhiên nhớ con rồi, sao con biết số điện thoại của chú hở?"
"Bé xem trong điện thoại của papi dồi nhớ kỹ~" Trong tai nghe lại vang lên tiếng rầm rầm, Liễu Giới Nguyên nghĩ chắc là tay bé con nhỏ quá không cầm chắc được điện thoại, cũng không biết để ở đâu cho tốt, anh suy nghĩ một chút rồi đánh cược là bé con đang thích ý ủng ở trên sô pha.
"Bà nội bé đi đổ rác dồi." Hoắc Thu Thu ngồi trên sô pha, bé con đang dùng bàn tay bụ bẫm cầm nĩa nhỏ cắm trái cây ăn, mồm miệng không nói rõ: "Bé trộm gọi nhú."
Liễu Giới Nguyên cười, trong đáy mắt là một mảnh mềm mại.
Hoắc Thu Thu không vui nói: "Papi hông về, nhú cũng hông tới thăm bé, bé thiệt cô đơn nha."
Thật ra anh định hai ngày này đi thăm Thu Thu, ngày hôm qua cứ thế xảy ra chuyện xong mới trì hoãn lại, giờ nghe bé con nói như vậy, anh lập tức đau lòng: "Lát nữa papa đến thăm con."
Nói xong mới phát hiện anh lỡ lời, trước đây bé con đều sẽ vui vẻ hùa theo gọi anh papa nhưng lần này lại không có mà lại rầu rĩ không lên tiếng, cảm xúc có vẻ như rất suy sụp.
Liễu Giới Nguyên phát hiện ra, dường như Thu Thu chỉ ở trước mặt mọi người mới kêu anh là papa, còn khi bọn họ ở riêng thì sẽ không tùy tiện gọi bậy, Liễu Giới Nguyên hỏi: "Thu Thu, sao không kêu papa?"
Hoắc Thu Thu bĩu môi, trong mắt tràn đầy khát vọng nhưng lại rất nhẫn nại không kêu, "Papi không cho bé kêu nhú như vậy đâu."
Liễu Giới Nguyên: "Nhưng không phải con từng kêu rồi à?"
Thu Thu: "Nếu papi ở đây thì có thể kêu còn nếu papi hông ở đây thì hông thể kêu."
Ý là làm trò trước mặt Hoắc Linh Quân, không chỉ kêu cho anh nghe mà cũng là kêu cho Hoắc Linh Quân nghe, là như thế đúng không? Nhưng nếu ngầm gọi thì không được vì bé đã đồng ý với Hoắc Linh Quân là sẽ không gọi anh papa rồi. Đột nhiên Liễu Giới Nguyên cảm thấy bé con rất có nguyên tắc lại cũng rất thông minh, ừ chính là vậy đó.
Chính xác là con trai ruột của anh không sai!
Giống anh!
Liễu Giới Nguyên hỏi: "Vậy con muốn chú làm papa của con không?"
Bé con làm sao không muốn chứ, Liễu Giới Nguyên vừa hỏi xong thì bé con liền muốn khóc tới nơi, hu hu nói: "Vậy nhú phải cố gắng đó!"
Nhớ đến việc ngày hôm qua, Liễu Giới Nguyên lặng lẽ thở dài, "Nhưng mà có vẻ như papi của con không quá vừa lòng với chú."
"Hông phải đâu." Hoắc Thu Thu vội vàng nói: "Papi gứt thích nhú! Do papi sợ mẹ nhú bắt bé đi nên mới như dậy hoy! Nhưng bé nói bà nội Liễu là người tốt!"
Bất ngờ bị phát thẻ người tốt – Mẹ Liễu:...
"Lúc papi sinh bé ra cũng hông dễ dàng gì, trên bụng papi có một đường khâu dài thiệt dài! Bác sỹ của Thu Thu nói bé rất khó sinh, rất nà đau nuôn, nên nhú phải đối xử tốt với papi bé nha."
Hiện tại Liễu Giới Nguyên còn khiếp sợ hơn cả việc sáng nay, anh thật sự cho rằng bản thân anh đã nghe nhầm, hoặc do bé con tự tưởng tượng ra mà thôi, nhưng bỗng nhiên anh nhớ lại lúc còn đóng phim chung, có một lần Hoắc Linh Quân có một cảnh diễn thoát y, anh cũng có mặt ở đó, theo như lời Thu Thu nói thì có một vết thương dài nhưng anh không nhìn thấy mà anh lại thấy bụng Hoắc Linh Quân có một hình xăm cá voi ở vị trí rất kỳ quái, có người hỏi tại sao cậu ấy lại xăm ở chỗ đó, Hoắc Linh Quân cũng không trả lời vì sao mà chỉ đánh trống lãng.
Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như rất khớp nhau.
Không đúng!
Chẳng lẽ anh không nên cảm thấy Thu Thu là đang nói hươu nói vượn hả?!
Nhưng mà, tại sao anh lại thấy đây chính là sự thật chứ, thật ra không cần hỏi tại sao gì hết, Thu Thu là con trai của Hoắc Linh Quân tuyệt đối không sai nhưng cũng là con trai của anh, anh tuyệt đối chưa từng sinh con, như vậy chỉ có Hoắc Linh Quân thôi.
Thế mà anh không hề cảm thấy quái dị một chút nào.
Nếu là Hoắc Linh Quân sinh bé con.
Hiện giờ Liễu Giới Nguyên chỉ muốn chạy như bay đến bên cạnh người nọ để nói rõ ràng hết thảy mọi chuyện, không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
"Thu Thu, chú đáp ứng con nhất định sẽ cố gắng!"
Bé con vui vẻ cười, cách điện thoại ngoéo tay với Liễu Giới Nguyên, "Nghoéo tay nha."
"Ngoéo tay!"
Sau khi làm nóng người, Hoắc Linh Quân liền ra hậu đài để chờ biểu diễn, hậu đài show diễn dùng lều để ngăn các nghệ sỹ với nhau, người nổi tiếng thì có lều đơn, còn lại đều là lều vuông, không có cửa.
Hoắc Linh Quân ở lều vuông gần với cửa lên sân khấu, không có máy sưởi, rét căm căm. Trợ lý tròng áo bông thật dày lên cho cậu, còn có thêm thảm sưởi bằng điện mới cảm thấy ấm hơn một chút.
Còn một đoạn thời gian nữa mới đến lượt cậu, Hoắc Linh Quân đang muốn khởi động máy để gọi điện thoại thì phía cửa vang lên âm thanh ầm ĩ, cậu ngẩng đầu lên liền thấy người trong AM1 đi tới, dẫn đầu là Trình Tinh Ngôn.
Trình Tinh Ngôn mắt lạnh nhìn qua, ánh mắt cực kỳ khinh thường rồi xoay đi, nói với người đại diện: "Anh, kêu ban tổ chức đổi lại đi, chúng ta biểu diễn trước, hôm nay lạnh quá, em muốn về sớm một chút."
Người đại diện cũng phát hiện Hoắc Linh Quân, nói với Trình Tinh Ngôn: "Nhưng đã sắp xếp mọi người hết rồi, nếu thay đổi hình như cũng không tốt lắm."
"Có gì đâu." Trình Tinh Ngôn hừ một tiếng, cố ý nói như để cho ai đó nghe, "Đổi thì đổi thôi, ai còn dám phản đối hay gì, cũng không coi lại bản thân mình trọng lượng bao nhiêu."
Hoắc Linh Quân uống trà nóng cũng không thèm nâng mắt lên.
Người đại diện nói: "Vậy được rồi để anh đi hỏi cái đã."
AM1 là nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất trong show diễn lần này, quả nhiên ban tổ chức không lâu sau đến ngay để đổi giờ diễn của Hoắc Linh Quân và AM1, Hoắc Linh Quân gật đầu đồng ý.
Ban tổ chức cũng chỉ tới thông báo cho Hoắc Linh Quân một tiếng thôi, vốn dĩ mời Hoắc Linh Quân đến chính là để làm nền cho AM1, dĩ nhiên muốn lăng xê AM1 rồi, còn Hoắc Linh Quân nghĩ thế nào bọn họ căn bản không quan tâm tới.
Sau khi đổi với Hoắc Linh Quân, chỉ chốc lát sau AM1 liền lên đài, nhưng hát được đến một nửa đột nhiên bị trục trặc kỹ thuật không nghe được nhạc đệm. Đây là hoạt động trực tiếp nên không thể diễn lại, mấy người đó chỉ có thể hát live không nhạc, nhưng một khi hát live thì lập tức xuất hiện vấn đề.
Ngón giọng quá không ổn.
Có âm nhạc lót đường thì còn đỡ, nghe cũng không có gì trở ngại, hơn nữa thêm vào bộ lọc của fans khen lấy khen để thì mọi người cũng sẽ cảm thấy còn có thể nghe được, nhưng nếu không có nhạc đệm thì vấn đề về giọng hát của AM1 lập tức không giấu giếm được nữa.
Ngày thường bọn họ cũng gặp qua chuyện như này nhưng lại không nghiêm trọng bằng hôm nay, không hề có chút nhạc đệm nào, toàn trường chỉ có thể gân cổ lên hát live.
Thậm chí Trình Tinh Ngôn còn chưa hát tròn được một câu, một khi mở miệng là lạc giọng, hiện giờ còn đang trong phát sóng trực tiếp, quả thực như là hiện trường tai nạn xe cộ vậy.
Thì ra vào lúc còn Hoắc Linh Quân trong đội, lúc gặp được vấn đề này đều dựa vào Hoắc Linh Quân gánh team mới có thể cân lại được, nói thế nào nhỉ, Ace chính là Ace, có thể đứng ở giữa sân khấu lãnh đạo đội ngũ cũng có lý do của nó. Nhưng bây giờ không còn Hoắc Linh Quân nữa, loại hiện trường tai nạn xe cộ này cũng chỉ có bốn chữ để hình dung.
Thảm không nỡ nhìn.
Người đại diện cũng luống cuống lên, fans cũng xấu hổ không cách nào tiếp ứng được nữa, có mấy người mạnh mẽ hô vài tiếng, tiếng hô lạc quẽ trong biển người ngược lại càng xấu hổ hơn.
Sau khi kết thúc, sáu người vội vã xuống đài, người đại diện nhanh chóng đi xã giao.
Hoắc Linh Quân đang đi lên đài đối mặt với Trình Tinh Ngôn đang đi xuống đài, trong mắt Trình Tinh Ngôn chợt lóe qua sự hoảng loạn, gã muốn ra oai với Hoắc Linh Quân nhưng khí tràng quá thấp, căn bản không có tự tin, có muốn cố cùng không cố nổi.
Hoắc Linh Quân nhìn cũng không thèm nhìn mà đi ngang qua mặt gã.
Trình Tinh Ngôn dừng lại, cắn răng nhìn Hoắc Linh Quân bước lên sân khấu, sống lưng đĩnh bạc, một mình một đường, từ trước đến giờ như chưa từng suy sút, cái loại kiên cường này không hề bị sụp đổ.
Trong nháy mắt gã ngây ngốc mà bước xuống hai bước, mỗi một bước dường như đang báo trước một điều gì đó.
Rất nhanh, trên sân khấu vang lên âm thanh, nhạc đệm vang lên hai tiếng lại tiếp tục mất tiếng, Trình Tinh Ngôn cắn chặt răng, gã rất muốn nhìn xem ba năm qua Hoắc Linh Quân không lên sân khấu thì sẽ hát live ca khúc của sáu người bọn họ thế nào, chưa kể còn phải vừa hát vừa nhảy, gã nghĩ người đại diện không cần đi xã giao đâu, có Hoắc Linh Quân lót nền rồi thì bọn họ không cần sợ bị mắng.
Đúng là ba năm rồi Hoắc Linh Quân không bước lên sân khấu lớn thế này, nhưng trước đó công ty cũng đã sắp xếp cho cậu chạy show diễn nhỏ, bản thân cậu cũng chưa từng ngừng tập luyện, ba năm qua không dám nói có sự tiến bộ nhưng tuyệt đối không hề lùi bước.
Mà cậu chỉ cần dùng bản lĩnh của ba năm trước đây là đã có thể treo AM1 đánh tới tấp rồi.
Tiếng leng keng vang lên ở sân khấu, cậu vừa nhảy vừa hát, nhịp thở không chút loạn nào, lực vũ đạo càng không giảm sút, mọi người dưới sân khấu đều bị chấn kinh bởi cậu, càng đừng nói có sự đối lập với AM1 trước đó, quả thực là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Không biết thì còn tưởng là AM1 cover Hoắc Linh Quân đấy.
Không bàn tới người xem ở hiện trường, trong phòng livestream đều đang hỏi người đó là ai, tên Hoắc Linh Quân không ngừng càn quét màn hình, sau khi biểu diễn xong, Hoắc Linh Quân lên No.1 hotsearch, kề sát phía sau chính là hiện trường tai nạn xe cộ của AM1.
Hoắc Linh Quân đỏ rồi.
Không thể nghi ngờ được nữa.
AM1 xấu mặt hay không thì không biết, nhưng Hoắc Linh Quân tuyệt đối bạo hồng.
Đoàn đội PR-Marketing của công ty cũng không dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này nên đã khẩn cấp tăng ca, bài viết làm sáng tỏ sự việc vốn đã được chuẩn bị sẵn cũng lên sàn trước dự định.
Công ty Thân Tinh tốn một số tiền lớn lấy được camera theo dõi từ đài truyền hình lúc đó, ba năm trước đây, có fans nói Hoắc Linh Quân xa lánh đồng đội, một mình chiếm cả phòng nghỉ lớn rồi đuổi đồng đội mình qua phòng nhỏ. Lúc ấy chuyện này không ai đứng ra làm sáng tỏ, công ty quản lý của cậu thời đó cũng không ra tay, cứ để Hoắc Linh Quân tùy ý bị hắc.
Sau này lại phát hiện việc này là có nguyên nhân, bởi vì Trình Tinh Ngôn là cháu ngoại trai của cổ đông lớn trong công ty đó, công ty này vốn dĩ muốn bồi dưỡng Trình Tinh Ngôn làm Ace, ai ngờ tự nhiên bị Hoắc Linh Quân có độ hot cao thay thế được.
Không muốn làm sáng tỏ cho Hoắc Linh Quân chẳng qua là muốn thay cậu đi thôi.
Sau khi Hoắc Linh Quân bước lên hotsearch, đoạn video ở đài truyền hình được offcial website đăng lên, trong video quay được, sáu người trong AM1 sau khi ra khỏi phòng lớn thì đi vào phòng nhỏ bên cạnh, chỉ chốc lát sau lại trở về phòng lớn, sau đó thì không trở ra nữa.
Thời gian trong video biểu hiện khớp với thời gian mà ảnh chụp được tung ra hắc cậu trước đây, cũng chính là được chụp cùng một ngày rồi bị người ta lấy ra hắc Hoắc Linh Quân xa lánh đồng đội.
Dưới tác dụng pr của đoàn đội trong công ty, tin này được chia sẻ rất nhanh phá lên triệu, status làm sáng tỏ cũng rất nhanh xuất hiện trên các loại diễn đàn, nhiệt độ cũng tăng lên liên tục không giảm.
Đoàn đội PR-Marketing của Thân Tinh quả rất liều mạng, công ty đã ra lệnh không tiếc số tiền lớn để làm sáng tỏ mọi chuyện cho Hoắc Linh Quân.
Chú thích: Công ty = Liễu Giới Nguyên.
Sau khi hát xong, Hoắc Linh Quân trở lại hậu trường, cậu vừa phải hát vừa phải nhảy nên cả người đều là mồ hôi, nhưng cũng giúp cậu không còn thấy lạnh nữa.
Trợ lý lấy quần áo ấm cho cậu mặc nhưng cậu không muốn mặc, trợ lý cực kỳ khó xử: "Anh Hoắc, anh mau mặc vào đi, đừng để cảm lạnh, nếu không anh Liễu sẽ mắng em đó."
Hoắc Linh Quân nghe thấy tên Liễu Giới Nguyên liền đứng lại, cuối cùng vẫn thoải mái mặc áo ấm vào, trong người cậu nóng muốn chết, sắc mặt đỏ bừng, hỏi: "Liễu Giới Nguyên nói với cậu cái gì?"
Trợ lý nói: "Thì dặn dò em phải chăm sóc anh thật tốt, phải cho anh ăn cơm đúng giờ, chú ý giữ ấm, nếu để cảm lạnh thì sẽ hỏi tội em!"
Hoắc Linh Quân không khỏi cười, "Lại còn hỏi tội cậu nữa chứ, người gì thế không biết."
"Ây dô anh Hoắc à, anh Liễu quan tâm anh lắm đó, thuốc trị cảm em đem theo là do anh ấy cho đấy."
Hoắc Linh Quân nghe xong trong lòng cũng thấy ấm áp lên, sau khi lên xe cậu lập tức mở máy điện thoại, nhưng chưa kịp gọi điện cho Liễu Giới Nguyên thì mẹ cậu đã gọi tới rồi.
"Linh Vân!"
Mới kết nối được thì Hoắc Linh Quân đã bị tiếng của mẹ cậu dọa sợ, "Sao vậy mẹ?"
Mạnh Quyên nói: "Mẹ hỏi con! Rốt cuộc Liễu Giới Nguyên có phải cha của Thu Thu không?"
Hoắc Linh Quân trong lòng lộp bộp, đầu bên kia vang lên tiếng của mẹ Liễu: "Ấy ấy bà đừng đùng đùng lên chứ, tôi cũng chưa nói muốn mang Thu Thu đi mà, tôi chỉ đang nhẹ nhàng nói chuyện với bà, trong thân thể Thu Thu chảy dòng máu của Giới Nguyên thôi, đây là giấy trắng mực đen viết rõ ràng, sau này nhất định muốn nhận tổ quy tông―"
Hoắc Linh Quân nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Quyên: "Mẹ của Liễu Giới Nguyên tìm tới tận cửa, mẹ nể giao tình trước kia mới nhịn xuống không đánh người―" Vừa dứt lời bà liền trừng mắt nhìn mẹ Liễu, mẹ Liễu ngay lập tức không dám lên tiếng nhưng trong lòng vẫn còn không phục.
"Con nói cho mẹ biết đi, Liễu Giới Nguyên có phải là cha của Thu Thu hay không?"
Chuyện tới nước này, xem ra nhà họ Liễu đã nhận ra rồi, nghe mẹ Liễu nói giấy trắng mực đen gì đó, Hoắc Linh Quân biết bản thân cậu không còn sự lựa chọn, "Đúng vậy."
Cậu hẵng đã sớm biết sẽ có một ngày như thế mà.
Mạnh Quyên tức lắm rồi lại bất đắc dĩ, "Con với người nào không được, sao lại cùng với cậu ta chứ!"
Mẹ Liễu nói: "Nè bà nói gì vậy hả, con trai tôi không phải rất tốt à, lớn lên vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, đốt đèn đi tìm khắp nơi cũng không tìm ra được cực phẩm như nó có được không!"
"Cực phẩm cái gì!" Mạnh Quyên cãi nhau với mẹ Liễu: "Bà bớt bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi đi!*"
(*Bà Vương bán dưa: ý nói tự bán tự khen = Mèo khen mèo dài đuôi.)
Đang lúc cãi vã thì Hoắc Thu Thu xoa xoa đôi mắt từ trong phòng đi ra, " Làm xao vậy bà nội?"
Hai người cùng nhau giả cười: "Không xao~"
Thu Thu mở to mắt nhìn người này xong nhìn người kia: "hai người cãi nhao xao?"
"Không có cãi nhau nha~" Mẹ Liễu động tác nhanh bước tới bế Hoắc Thu Thu lên, rốt cuộc ôm được tới tay, quả thực vui vẻ muốn khóc, Mạnh Quyên nhìn dáng vẻ của bà liền nhỏ giọng uy hiếp: "Ôm xong thì đi ngay ha, nếu không tôi ném bà ra ngoài đấy."
"Bà đã quên tình nghĩa cùng nhau chơi đánh bài của chúng ta sao?"
"Tình nghĩa cái rắm! Chúng ta bất thế lưỡng lập!*"
(*Bất thế lưỡng lập: Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.)
"Bất lưỡng lập thì bất lưỡng lập vậy!"
Hoắc Linh Quân: "..."
Hoắc Linh Quân nói: "Mẹ, Liễu Giới Nguyên tới tìm Thu Thu à?"
"Không có." Mạnh Quyên đáp: "Chỉ có một mình mẹ cậu ta thôi, chắc cậu ta ở chỗ nào tán gái đấy."
Mới vừa nói xong thì Hoắc Linh Quân liền nhận được điện thoại gọi tới của Liễu Giới Nguyên.
Hoắc Linh Quân: "..."
Hoắc Linh Quân tiếp điện thoại, mới vừa kết nối thì giọng của Liễu Giới Nguyên đã vang lên: "Huân Huân."
Hoắc Linh Quân: "..."
Hoắc Linh Quân: "Gọi tên được không?"
Liễu Giới Nguyên: "Em đi rồi à?" Anh bị kẹt xe, lúc vừa đến được hiện trường buổi biểu diễn hỏi người phụ trách thì được báo là cậu đã đi rồi.
Hoắc Linh Quân: "Đi rồi."
"Sao em không đợi anh?" Liễu Giới Nguyên nhanh chóng lên xe đuổi theo Hoắc Linh Quân.
Hoắc Linh Quân: "Chờ anh làm gì, chờ anh mang Thu Thu đi sao?"
"Ai nói anh muốn mang bé con đi―" Liễu Giới Nguyên chợt ngừng lại: "Khoan đã, làm sao em biết―"
"Mẹ anh đang ở nhà tôi đó."
"..." Liễu Giới Nguyên thật đau đầu, anh biết ngay là ba anh sẽ canh chừng không được mẹ anh mà, anh đành thở dài nói: "Là do mẹ anh nóng vội quá, em yên tâm, không có sự đồng ý của em thì không ai được tự tiên mang Thu Thu đi hết, cho dù có mang đi thì anh cũng muốn mang theo em đi cùng."
Vốn dĩ trong lòng cậu đang tức giận nhưng nghe được lời này xong, Hoắc Linh Quân không nóng giận nổi nữa, đáy lòng không biết cố gắng mềm mại lên, cậu hừ một tiếng: "Không phải anh nói sẽ không bao giờ quay trở lại sao?"
"Anh uống say mà." Nhắc tới đây, Liễu Giới Nguyên còn có chút ngượng ngùng, xưa giờ anh uống rượu xong là mắc chứng nhỏ mọn nhưng cố tình đêm hôm qua lại nhớ rõ rành mạch.
"Uống say là cái gì cũng có thể nói hử?"
"Vậy em đánh anh đi, anh cũng không có cách nào, nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh sẽ không bao giờ nói vậy đâu, anh sẽ nói với em, anh thích em."
Đột nhiên xuất chiêu làm Hoắc Linh Quân không hề chuẩn bị gì lập tức ngây ngẩn cả người, rõ ràng chỉ cách một tầng giấy mỏng, cậu biết như thế chứ, nhưng khi nghe chính miệng Liễu Giới Nguyên nói ra làm trái tim cậu vẫn không thoát khỏi thịch thịch thịch nhảy lên, muốn trả lời lại cũng không cách nào liền mạch lưu loát nói ra được.
Hoắc Linh Quân cứ như vậy ngây ngốc ngẩn người.
Trong không khí bỗng phiêu đãng hơi thở khiến cho người mặt đỏ tim đập, một hồi lâu sau, Liễu Giới Nguyên đỏ mặt nói: "Em không định nói gì hết à?"
"Nói gì nha?"
"Thì cái kia cái kia đó."
"Cái kia là cái gì?"
"Em nói xem..."
"Em không nói."
"Nhưng mà anh muốn nghe."
"Tít tít tít tít tít tít."
"..."
Một tháng sau, tin tức về bộ điện ảnh được phát ra, Hoắc Linh Quân đang đỏ lên lại lần nữa bạo hồng.
Trình độ đến mức chỉ cần mở Weibo ra trượt lên hai cái là có thể nhìn thấy tin của Hoắc Linh Quân, công ty cũng dựa theo ước định đẩy album ra, từ ca từ soạn nhạc đến vũ đạo toàn bộ đều được thiết kế đỉnh cấp.
Đây cũng là ý nghĩa chân chính của Hoắc Linh Quân khi muốn SOLO, cùng ngày buổi biểu diễn cũng là ngày mà công ty tung ra một đoạn nhạc ca khúc chủ đề của album, Hoắc Linh Quân cũng sắp mang đến một sân khấu của sự trở lại thuộc về chính cậu.
Bàn nâng đưa cậu lên trên mặt sân khấu, ánh đèn tụ quang hợp lại trên người cậu, phảng phất như tất cả ánh đèn trên thế giới lúc này đều hội tụ tại đây, vì cậu chiếu sáng lên con đường phía trước.
Dưới đài vang lên tiếng thét chói tai ầm ầm vang dội (gốc: dời non lấp biển), cậu đứng ở giữa sân khấu, lấp lánh rạng rỡ, sáng chói muôn vàn.
"A a a a a a trời ạ trời ạ ra rồi!"
"Linh Vân! Tiểu Vân! Anh đẹp trai quá!!!"
"Làm bạn trai em đi anh ơi!!!"
Hoắc Linh Quân vẫy vẫy tay, sau khi thay xong áo thun và quần jean thì nhìn vẫn giống như người thanh niên trẻ tuổi của ba năm trước đây, dào dạt thanh xuân. Cậu để fans tùy ý chụp ảnh xong rồi mới lên xe bảo mẫu rời đi.
Lên xe rồi cậu vẫn vẫy tay với fans bên ngoài, người đàn ông ngồi bên cạnh thoạt nhìn không được cao hứng cho lắm.
"Còn chưa kinh doanh đủ cơ đấy." Giọng nói chua lè, giấm thật sự.
Hoắc Linh Quân thu hồi tay, cậu cúi người hôn anh một chút, lúc này sắc mặt của người đàn ông mới hòa hoãn lại, sau đó mới nhớ ra, "Đã nói đừng cởi áo ở trên sân khấu rồi mà?"
Hoắc Linh Quân cười nói: "Không phải rất gợi cảm sao, anh không thích à?"
Thích thì thích, "Chỉ cho một mình anh xem không được sao?"
Lại bị vô tình cự tuyệt: "Không được."
Người đàn ông oán hận: "Anh thấy em căn bản không thích anh!"
Hoắc Linh Quân nói: "Nhưng em chỉ của một mình anh―"
Vừa mới dứt lời đã bị người nào đó nhào tới.
Đúng vậy, em là của một mình anh thôi.
Sau này mỗi một ngày đều sẽ như thế.
"Anh cũng thích em."
END CHƯƠNG 26.
HOÀN.