Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 138: Chương 159





Chu San Hô đứng cách đó không xa, có chút lo lắng nhìn tiểu gia hỏa rơi vào trong nước biển, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thảo, mèo nhỏ nhà ngươi biết bơi không? Sẽ không chết đuối chứ?""Không sao, không sao! Bánh Trôi Nhỏ thích bơi lội nhất! Đừng lo lắng!" Dư Tiểu Thảo nhìn con mèo vàng đang dùng móng vuốt nhỏ rẽ nước, đã bơi tới gần bờ biển nên yên tâm tiếp tục đi tìm động sá sùng.Cả người mèo vàng nhỏ ướt đẫm run rẩy chạy trên mặt đất, cả người vô cùng chật vật.

Tiểu Bổ Thiên Thạch hầm hừ đi đến bên cạnh Dư Tiểu Thảo, nằm xuống bên cạnh động sá sùng mà Tiểu Thảo đang đào trên bờ cát, nó dùng sức xù lông khiến nước biển trên người bắn đầy mặt Tiểu Thảo, sau đó mới ngẩng cao đầu, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Trong lúc không ai chú ý, nó lặng lẽ dùng pháp thuật hong khô bộ lông.Tiểu Thảo cố ý cách đám người càng ngày càng xa, nàng tìm một chỗ tương đối nhiều lỗ giun đục, dùng xẻng đào một hố cát hình vuông chừng nửa thước, sau đó ngâm đá ngũ sắc trên cổ tay mình vào nước biển bên trong hố cát.Mèo vàng nhỏ không biết vụt ra từ nơi nào, nhìn bản thể của mình bị ngâm trong nước biển vẩn đục, nôn nóng đi tới đi lui bên cạnh, miệng nói: [Nước biển này quá bẩn mà! Tuy rằng bản thần thạch thích tắm, nhưng cũng không thể dùng nước biển mặn tanh dơ bẩn được!]Dư Tiểu Thảo ngồi xổm bên cạnh hố cát, nhìn một con sá sùng chủ động chui ra từ dưới mặt cát, chậm rãi tới gần ngũ thải thạch, không chút để ý nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ta muốn dùng linh khí của ngươi hấp dẫn sá sùng tới, nếu không muốn ngâm mình ở bên trong đó, vậy cho ta một biện pháp thích hợp đi?"Tiểu Bổ Thiên Thạch xù lông, sau khi xả tức với nàng xong, mới bất đắc dĩ nói: [Ngươi lấy bản thể của ta ra, bây giờ ta đã có thể tùy ý phóng thích linh khí!]"Vậy ư! Lại lên cấp nữa? Chúc mừng chúc mừng!" Dư Tiểu Thảo chân thành chúc mừng.

Bởi vì nàng biết, sau khi Tiểu Bổ Thiên Thạch lên cấp, người được lợi nhiều nhất còn có nàng.Tiểu Bổ Thiên Thạch nhìn chằm chằm nàng lấy bản thể của mình ra khỏi trong hố cát, lại giám sát nàng lau khô đá ngũ sắc rồi đeo lại lên cổ tay rồi nó mới lười biếng vươn móng vuốt nhỏ phóng thích những đốm ánh sáng màu vàng nhỏ về phía hố cát."Ít như vậy? Có được không vậy?" Tiểu Thảo đứng một bên tỏ vẻ hoài nghi.Tiểu Bổ Thiên Thạch trợn mắt với nàng, nói: "Vậy là đủ rồi! Nếu nhiều hơn nữa, đám sâu xấu xí sẽ bị linh khí phá hủy!"Đang nói chuyện, tất cả sá sùng trong hố cát đã nối đuôi nhau chui ra ngoài.

Tiểu Thảo vui tươi rạo rực nhặt từng con một bỏ vào trong thùng nước của mình.

Nhặt xong sá sùng, Tiểu Bổ Thiên Thạch lại vẫy vẫy móng vuốt thu hồi linh khí còn thừa lại, tránh dẫn dụ những sinh vật biển khác tới.Bây giờ, Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể tự mình điều tiết linh khí tạo ra, còn có thể tự do thu hồi.

Giống như nước linh thạch dùng để tưới dưa hấu ngoài ruộng của Dư gia, cũng đã được nó chọn lọc, chỉ có tác dụng với thực vật.

Nếu vẫn giống như nước linh thạch trước kia có thể hấp dẫn cả con mồi, ruộng dưa hấu không bị gặm sạch mới lạ!Dư Tiểu Thảo lại chọn một chỗ khác, đào một hố cát lớn hơn vừa rồi, tuy diện tích lớn nhưng không sâu, thân thể nhỏ nhắn của nàng đào rất thành thạo.

Trong lúc đó, Tiểu Liên nhìn thoáng qua bên này, cho rằng tiểu muội không kiên nhẫn đào sá sùng, đang đào chơi trên bờ cát.

Tiểu Liên cũng không bắt buộc, tuy Đồng Nhân Đường ra giá cao, nhưng so với nguốn thu của Dư gia lúc này cũng không hấp dẫn đến như vậy.Tiểu Thảo đào hố xong, mèo vàng nhỏ lại đi tới bên cạnh hố, giơ giơ móng vuốt, miệng nó oán giận: [Nước biển đáng chết này, làm ướt móng vuốt của ta, không thoải mái.

Ngươi làm chủ nhân như vậy sao? Còn không bỏ ta vào trong túi?]Bên trong áo của Dư Tiểu Thảo có may một túi, vốn dùng để đựng những thứ trang sức quý trọng khi ra ngoài, nhét một con mèo nho nhỏ vẫn thoải mái.Thuỷ triều vừa rút nên trên bãi bùn ướt dầm dề, có chỗ trũng còn hình thành một vũng nước nhỏ.

Cơ thể của mèo vàng khá nhỏ, nó còn không lớn bằng lòng bàn tay nàng nữa, chân ngắn nhỏ phải đi trên bãi bùn ẩm ướt như vậy, thật sự có chút làm khó nó.Dư Tiểu Thảo đại phát từ bi xách mèo vàng nhỏ lên, hong khô móng vuốt ướt đẫm của nó, rồi mới nhét thân mình nho nhỏ vào bên trong áo ngoài.

Bàn chân của mèo vàng nhỏ bám vào cổ áo nàng, lộ ra một cái đầu nhỏ màu vàng rực rỡ.Từng con sá sùng bò ra, ngọ nguậy thân mình mập mạp trong hố cát.

Tiểu Thảo đếm rồi đếm, chỉ trong một hố cát này đã có tới mười con sá sùng to mập bò ra.

Dùng nước biển rửa sạch cát trên người sá sùng, tuy dáng vẻ từng thớ thịt xếp lên nhau nhìn thật chán ghét, nhưng nghĩ đến giá trị của nó vẫn có thể chịu đựng được.Cứ như vậy, rất nhanh một canh giờ đã trôi qua.


Chu San Hô đứng ở phía xa vẫy tay với nàng rống: "Tiểu Thảo, Tôn đại phu bắt đầu thu mua, mau lại đây!" Nàng ấy vừa kêu vừa chạy về phía bờ biển.

Nàng ấy muốn chiếm một vị trí tốt, tránh cho Đồng Nhân Đường mua đủ rồi, khiến các nàng làm một hồi không công.Tiểu Thảo xách theo thùng nhỏ nặng trĩu, tốc độ đi khẳng định không thể nhanh được.

Tiểu Liên cũng đã chạy nhanh đến chiếm chỗ, nhìn thấy tiểu muội chậm rì rì bộ dáng cật lực xách theo thùng nhỏ nên lại chạy tới giúp đỡ.Nàng vốn tưởng rằng Tiểu Thảo vừa đào vừa chơi, nhất định thu hoạch không được nhiều lắm.

Ai ngờ khi nhận lấy thùng nhỏ trong tay Tiểu Thảo, sức nặng kia khiến nàng thiếu chút nữa không xách nổi.

Trên thùng gỗ của Tiểu Thảo có đậy nắp, nàng không nhìn thấy bên trong, nên không chắc chắn nói: "Tiểu muội, sá sùng không phải cá, ra khỏi nước biển không thể chết nhanh như vậy.

Muội cho nhiều nước vào thùng như vậy, thật nặng nha! Ta giúp muội đổ bớt ra một ít nhé."Vừa nói, nàng nghiêng thùng gỗ sang một bên, một tay khác mở nắp thùng gỗ ra."Đừng..." Dư Tiểu Thảo không nghĩ tới nàng hành động nhanh như thế, khi muốn ngăn cản, một phần sá sùng trong thùng gỗ đã men theo thành thùng chảy xuống bờ cát.

Nàng mau chóng ngồi xổm xuống, nhặt từng con sá sùng rơi ra ngoài bỏ lại vào trong thùng.Hiển nhiên Tiểu Liên sợ ngây người, nàng ấy nhìn thùng sá sùng nặng trịch, vậy mà lại có hơn nửa thùng đó! Dùng tay ước lượng một chút, ít cũng phải có mươi mười lăm cân, khó trách tiểu muội xách thùng với dáng vẻ khó khăn như thế.Vừa rồi, nàng ấy vẫn luôn chú ý tiểu muội, cũng không thấy nàng nghiêm túc đào, sao không bao lâu đã có thể đào nhiều được giun thìa biển như vậy chứ? Ngay từ đầu bộ dáng của tiểu muội hiển nhiên là lần đầu đào giun thìa biển mà! Chẳng lẽ đây gọi là "được thần giúp đỡ"?Nhớ tới từ sau khi ra ở riêng, tiểu muội vẫn luôn có biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người, Tiểu Liên lại không rối rắm không hiểu vì sao nàng có thể bắt được nhiều sá sùng như vậy.

Nàng không đành lòng để tiểu muội xách thùng nặng như vậy, nên nói: "Tiểu muội, muội mau chạy đến xếp hàng trước đi.

Chỗ sá sùng này để ta xách được rồi!"Có người nguyện ý xách giúp, Tiểu Thảo tất nhiên rất vui lòng.

Nàng nhỏ tay nhỏ chân, từ khi trọng sinh tới nay thật sự chưa từng làm việc nặng nữa.

Tiểu Thảo xải bước chân, chạy như bay về phía đội ngũ đã xếp hàng dài.Chu San Hô xếp hàng ở vị trí phía trước, nhìn thấy Tiểu Thảo thở hồng hộc chạy tới, vung móng vuốt kêu lên: "Tiểu Thảo, mau tới! Ta bảo ca ca chiếm chỗ cho ngươi rồi! Sao ngươi và Tiểu Liên lại chậm như vậy nha!"Dư Tiểu Thảo nhìn Chu Thiếu Hoa nhường chỗ cho mình, lại nhìn đội ngũ xếp dài phía sau, cảm thấy bản thân chen ngang dường như có chút không có đạo đức.

Đang trong lúc do dự, Chu Thiếu Hoa lôi kéo một cánh tay của nàng, đẩy nàng vào trong đội ngũ, thấp giọng nói: "Vị trí này là ta nhường cho ngươi, không coi lai chen ngang."Dư Tiểu Thảo về phía những người phía sau, mặt hơi mang vẻ xin lỗi cười một chút, phát hiện lại là người quen nữa...!Thím Xuyên Trụ.

Kỳ thật, những người xếp hàng bán sá sùng lúc này tuyệt đại đa số đều là các ngư dân của thôn Đông Sơn, đều là dân làng hàng xóm, cho dù Chu Thiếu Hoa không nhường vị trí, một tiểu cô nương như nàng chen ngang chiếm chỗ gì đó cũng có thể thông cảm được.Trong rổ trên tay vợ của Xuyên Trụ xách đại khái có tầm năm cân sá sùng đã rửa vô cùng sạch sẽ.

Nàng nhìn mèo vàng nhỏ lộ đầu nhỏ ra trước ngực Tiểu Thảo, cười nói: "Ấy! Tiểu Thảo, con mèo nhỏ ngươi nuôi này cũng thật có tinh thần, màu sắc cũng tươi sáng.

Tiểu Thảo, ngươi đến xếp hàng, còn giun thìa biển đâu?"Tiểu Thảo thẹn thùng cười cười với nàng, nói: "Tiểu Liên xách theo! Tỷ ấy ở bên kia, rất nhanh sẽ tới đây! Thẩm, hôm nay thẩm thu hoạch không nhỏ, có thể bán được hơn một lạng bạc đấy!"Vợ Xuyên Trụ mặt mày hớn hở nói: "Còn không phải sao! Xuyên Trụ thúc ngươi ra biển, ta ở nhà lúc nào cũng nhàn rỗi, nghe nói có người thu mua giun thìa biển nên đi ra kiếm chút tiền muối.


Không nghĩ tới vận khí cũng không tệ lắm!"Đây không phải lần đầu Đồng Nhân Đường thu mua sá sùng, Tôn đại phu mang theo vài tên tiểu nhị đến đây, cân cũng cầm theo ba bốn cái.

Một đám cân trọng lượng, một người chuyên môn ghi sổ trả tiền, tốc độ ngược lại rất nhanh.

Chờ đến khi Tiểu Liên lại đây, phía trước đã không còn mấy người.Lúc đến phiên Chu San Hô, tiểu cô nương và ca ca hai người ước chừng đào được sáu cân, bán được một lạng hai bạc.

Chu San Hô vui rạo rực cầm bạc vụn, trên mặt đã cười đến nở hoa rồi.Lúc đến phiên tỷ muội Tiểu Thảo, ý cười trong mắt Tôn đại phu càng sâu.

Đối với Dư gia, ông thật sự có ấn tượng rất sâu đó.

Ông hành y mấy chục năm, dường như chưa từng chẩn đoán sai lầm, hoặc trường hợp khiến ông không thể nắm bắt được.

Nhưng với Dư gia, tất cả đã bị phá vỡ.Dư Tiểu Thảo, thai mang bệnh, cho dù ngâm mình trong ấm sắc thuốc nuôi dưỡng thật tốt cũng rất khó sống qua mười tuổi.

Nhưng tiểu nha đầu đã chín tuổi, chẳng những tung tăng nhảy nhót, tất cả những triệu chứng chẩn đoán đều đã biến mất.Dư Hải, nửa người bị gấu mù cắn nát.

Đổi là người khác đã sớm không toàn mạng, càng đừng nói giữ được cái chân chỉ còn xương không thấy thịt kia.

Mà bây giờ thì sao, chẳng những người ta hồi phục tốt đẹp, còn đi lại tự nhiên.Dư Hàng, đi học nghề bị đánh đến nội phủ xuất huyết, xương sườn đều gãy vài phần.

Trường hợp xuất huyết trong giống như vậy, chín phần rất khó cứu chữa được.

Nhưng thể chất của người ta rất nhanh đã ngừng xuất huyết, xương cốt cũng khôi phục cực nhanh.

Tổn thương gân cốt phải tĩnh dưỡng ít nhất một trăm ngày, Dư Hàng không đến hai tháng đã có thể đi theo hắn cha lên thị trấn họp chợ.

Bắt mạch thử chút, chẳng những xương cốt người ta tốt lắm, thân cường còn rất khỏe mạnh.Từng trường hợp này, thật sự khiến ông rất khó hiểu mà! Chẳng lẽ Dư gia có thể chất khác hẳn với người thường? Từ mạch tượng xem xét, cũng không chỗ gì bất đồng nha!Nghĩ đến đây, Tôn đại phu chủ động hô: "Tiểu cô nương, hôm nay thu hoạch thế nào vậy?""Xin chào Tôn đại phu!" Cho dù kiếp trước hay kiếp này, tạo quan hệ tốt với thầy thuốc đều vô cùng cần thiết.

Dư Tiểu Thảo lễ phép chào hỏi một tiếng, nói, "Hẳn cũng không tệ lắm đi! Hiệu thuốc của ngài có thể sử dụng nhiều sá sùng như vậy ư?"Sá sùng? Con sâu trong cát! Cô gái nhỏ thật không giống người thường mà, không nói, tên này còn rất hình tượng nữa.Tôn đại phu cười nói: "Giun thìa biển sau khi rửa sạch rồi phơi khô, trọng lượng cũng không còn lại bao nhiêu.


Đồng Nhân đường có chi nhánh ở kinh thành, phủ thành, còn ở mấy thành phố phía nam nữa, cho nên nhu cầu rất cao."Tiểu Liên đưa khoảng năm sáu cân mình đào được cho dược sĩ cân, sau đó xách thùng của Tiểu Thảo đi lên phía trước.

Tiểu Thảo sợ nàng ấy cũng bán luôn, vội vàng ngăn cản nói: "Tiểu Liên, giữ lại cho muội một ít, buổi trưa làm một bữa đại tiệc sá sùng đi!""Cái gì? Giun thìa biển cũng có thể làm đồ ăn hả? Nhìn buồn nôn như vậy, ai dám ăn chứ!" Chu San Hô nhận được bạc tiến lại gần, nhăn mũi, vẻ mặt chán ghét nhìn sá sùng mềm mềm dài dài, bĩu môi nói.Dư Tiểu Thảo cười hề hề thần bí với cô bé một tiếng, nhẹ giọng nói: "Không ăn không biết, ăn một lần không thể quên.

Nói cho ngươi biết, mùi vị của sá sùng chẳng những ngon mà còn rất có dinh dưỡng nữa đấy, không thua gì hải sâm bào ngư đâu."Tôn đại phu cảm thấy hứng thú nói: "Ồ? Cháu biết sá sùng ăn như thế nào không?""Có thể nấu canh uống, cũng có thể chưng, luộc, xào ăn, đương nhiên nếu như muốn chấm tương ăn sống cũng được!" Trên mặt Dư Tiểu Thảo mang nụ cười tự tin, thẳng thắn nói.Vẻ mặt Chu San Hô càng thêm ghét bỏ: "Ăn sống kiểu gì chứ! Ai mà ăn được?""Giống như ăn cá sống vậy, chấm tương rồi ăn.

Lúc ngươi ăn đừng nghĩ tới hình dáng của nó, không phải là được rồi sao?" Dư Tiểu Thảo bóp bóp khuôn mặt đang nhăn thành một khối của San Hô, bật cười.Tôn đại phu vuốt râu, cười nhẹ nói: "Tuy cá sống là món ăn đương kim hoàng thượng khâm điểm, nhưng người bình thường cũng ăn không quen được.

Dù sao chúng ta cũng đã quen ăn đồ nấu chín.""Đúng vậy đúng vậy! Cá sống ăn không ngon đâu!" Chu San Hô gật đầu tỏ vẻ đồng ý.Tiểu Liên cũng từng nghe nói năm có nạn đói, các thôn dân cũng lấy giun thìa biển ăn lót dạ, nhưng dưới tình huống có thức ăn có thể ăn được thì thật sự không có ai ăn nó.

Nhưng Tiểu Liên vẫn tràn đầy lòng tin với tài nấu ăn của em gái.

Nàng ấy quay đầu lại hỏi: "Tiểu muội, muội muốn giữ lại bao nhiêu để làm nguyên liệu nấu ăn?""Cứ giữ lại một nửa đi!" Gần năm cân cũng chỉ được một lượng bạc, đối với nhà Tiểu Thảo bây giờ, một lượng bạc cũng không phải số tiền lớn.Chu San Hô lại nóng nảy, nàng ấy giậm chân, nói: "Ngươi giữ lại nhiều như vậy làm gì? Giun thìa biển không thể để lâu, nếu ăn không hết để hỏng mất thì chẳng phải rất lãng phí sao? Theo ta, trước tiên ngươi giữ lại hai ba cân đủ để ăn một buổi trưa thôi.

Ngày mai nếu như muốn ăn nữa, lúc thủy triều rút ta sẽ đi đào thêm với ngươi là được!"Đối với đại đa số gia đình ở thôn Đông Sơn, một lượng bạc chính là một khoảng tài sản không nhỏ, đủ để cả nhà ăn tận mấy tháng.

Giữ lại sá sùng giá trị một lượng bạc chỉ để làm nguyên liệu nấu ăn, không phải kẻ ngu thì chính là phá gia chi tử.Dư Tiểu Thảo trước giờ khiêm tốn, nhận ra ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, vội nói: "Được rồi, vậy nghe theo San Hô đi, chỉ giữ lại hai, ba cân thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên ta dùng sá sùng làm nguyên liệu nấu ăn, cho nên mới muốn giữ lại nhiều một chút để luyện tập!"Trong lúc nói chuyện, dược sĩ của Đồng Nhân đường đã xác định trọng lượng xong, tổng cộng hai chị em đào được hai mươi tám cân sá sùng, thu hoạch còn nhiều hơn so với mấy người lao động tráng niên.

Vợ của Xuyên Trụ liên tục khen hai chị em Tiểu Thảo giỏi giang.Trừ ra ba cân Tiểu Thảo giữ lại, Đồng Nhân đường thanh toán hai lượng năm chỉ bạc cho hai chị em.

Tiểu Thảo và Tiểu Liên xách dụng cụ về nhà trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.Trên đường rất không trùng hợp gặp được Trương thị.

Đã nhiều ngày không gặp Trương thị, tóc bạc trên đầu bà ta ngày càng nhiều, dường như lại gầy đi một chút, xương gò má trên mặt nhô ra cao hơn, đôi mắt tam giác bắn ra ánh nhìn âm u nham hiểm.Đường nhiên bà ta cũng nghe được tin tức Đồng Nhân đường đến đây thu mua sá sùng.

Nhưng cha con Dư lão đầu, Dư Đại Sơn đã đi ra biển bắt cá rồi, còn Dư Hắc Tử trời chưa sáng đã chạy tới bên tàu.

Thằng quỷ này càng ngày càng tinh ranh, sau lần đầu tiên cậu ta kiếm được tiền về đã bị Trương thị vơ vét hơn phân nửa thì cũng không đem tiền về nhà nữa mà ghi lại ở chỗ kế toán, đến khi được một khoản tương đối mới lấy ra.Trong nhà chỉ còn lại mẹ con Trương thị với Lý thị vừa lười biếng vừa tham ăn.

Trương thị vốn không phải là người thôn chài lưới, hoàn toàn không thành thạo chuyện đào sá sùng, còn Dư Thải Điệp là người cửa lớn không ra cửa sau không bước.

Lý thị thì một ngón tay cũng không thèm động.Thấy nhà người khác đem hơn mấy trăm văn, mấy ngàn văn tiền về nhà, đáy lòng Trương thị giống như có hai mươi lăm con chuột...!bị trăm cái móng vuốt cào xé.


Bà ta nghe nói chị em gái Tiểu Liên cũng đến bờ biển nên đã lập tức chờ ở nơi khi các nàng về nhà phải đi qua."Trở lại rồi à?" Trương thị không âm không dương mở miệng nói, "Hôm nay thu hoạch không tệ chứ? Bán được mấy lượng bạc?""Mấy lượng bạc? Bà nội, bà cho rằng giun thìa biển là do gió lớn thổi tới à? Bà có đến bãi bùn xem thử chưa? Đào một con sá sùng tốn rất nhiều thời gian đấy! Con và Tiểu Liên tay nhỏ chân nhỏ, có thể đào được mấy con đã không tệ rồi!" Dư Tiểu Thảo biết ngay, nhìn thấy Trương thị chắc chắn không có chuyện gì tốt, đầu tiên sử dụng ai binh chi sách*.(*) Kế sách thu hút sự chú ý đồng tình thương cảm của đối phương nhằm đạt được mục đích mong muốnTrương thị bị nàng chặn ngang, một lúc sau mới trợn mắt tàn bạo nói: "Cái con nha đầu chết tiệt ngươi, ra ngoài ở riêng, lá gan cũng to hơn rồi hả, còn dám tranh cãi với bà nội ngươi! Cha mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì vậy?”Trên mặt Dư Tiểu Thảo vẫn mang nụ cười giả tạo, nói: "Bà nội, con chỉ đang kể sự thật thôi? Sao gọi là tranh cãi được? Hay là ở trong mắt bà, chỉ cần không thuận theo ý bà, thì chính là cãi lời và bất hiếu? Người xưa nói: Mẹ không hiền, đừng trách con bất hiếu...!Không biết bà nghe xong, có cảm nghĩ gì?""Cái con nha đầu thối tha này, đồ sinh ra chỉ tốn cơm tốn gạo! Ngươi là đang ngoằn ngoèo lắt léo nói ta không hiền đúng không? Có ai nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao? Một ngày không dạy dỗ ngươi, ngươi đúng là muốn lật trời rồi!" Trương thị cởi giày rách trên chân xuống, muốn trình diễn cảnh bạo lực.Tiểu Liên vội vàng ngăn ở trước em gái.

Dư Tiểu Thảo kéo nàng ấy, lui về phía sau mấy bước, đột nhiên che ngực thở gấp, yếu ớt nói: "Bà nội! Thân thể con không tốt, không thể bị hù dọa! Nếu như bà dọa con phát bệnh, con chỉ có thể dựa vào bà, ăn của bà ở của bà, bà còn phải bỏ tiền thuốc..."Trương thị bị tốc độ thay đổi sắc mặt của nàng làm cho ngây người, miệng hùm gan sứa nói: "Ngươi bớt làm bộ làm tịch đi! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi làm trò, giả bệnh lừa gạt người, ai tin chứ! Trừ phi ngươi chết ngay trước mặt ta, nếu không...""Ai nguyền rủa khuê nữ của ta vậy! Ngại sống quá lâu hả?" Một giọng nói thô lỗ giống như sấm sét dọa Trương thị sợ thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.Dư Tiểu Thảo quay đầu nhìn lại, chính là cha nuôi Phòng Tử Trấn, phía sau là Dư Hải vừa nhảy xuống từ trên xe lừa.

Vẻ mặt Phòng Tử Trấn giận dữ, râu quai nón nhếch lên, roi ngựa trong tay cố gắng kiềm chế mới không vung về phía Trương thị.Mắt Dư Hải đỏ bừng, ánh mắt nhìn Trương thị tràn đầy bi phẫn, thất vọng và xa lạ.

Thì ra mình không được mẹ kế yêu thích như vậy, ngay cả con gái cũng bị liên lụy theo.

Con gái mình thương yêu lại bị bà nội độc ác nguyền rủa chết.

Đây là bao nhiêu thù, bao nhiêu oán chứ!Chàng tự nhận không thẹn với Dư gia, không thẹn với Trương thị.

Thì ra tất cả nhượng bộ và hy sinh của chàng trước khi chưa ở riêng đều chỉ là phí công, vĩnh viễn không thể làm nóng đáy lòng lạnh như băng kia của Trương thị.

Trái tim của Dư Hải trong nháy mắt giống như tro tàn: Cứ như vậy đi, sau này thứ chàng nên đưa, một phân cũng không thiếu, không nên đưa, một văn tiền cũng không thừa ra.

Chàng cũng sẽ không bởi vì nhà mình ăn uống tốt hơn một chút mà nhớ tới bên kia nữa.

Bởi vì...!không đáng!Trương thị này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đối mặt với Phòng tướng quân trợn mắt như kim cương, ngay lập tức bà ta dịu giọng xuống, lắp bắp nói nói: "Đại...!Đại nhân! Ta...!Ta không phải đang nguyền rủa nó, chỉ buột miệng nói như vậy thôi..."Phòng Tử Trấn vung roi ngựa trong tay, vẽ một đường trên không trung, vang lên âm thanh vun vút.

Dọa Trương thị sợ đến run rẩy, thiếu chút nữa tiểu ra quần."Buột miệng nói một chút? Sao ngươi không buột miệng kêu mình chết đi? Sao ngươi không buột miệng kêu con trai ruột của ngươi chết đi? Trước đây sức khỏe của Tiểu Thảo nhà chúng ta không tốt, nhất định là do bị ngươi nguyền rủa! Nếu như lại để ta nghe thấy ngươi mắng khuê nữ của ta lần nữa, đợi vào đại lao đi!"Phòng Tử Trấn cảm thấy cần phải hù dọa bà già ngu đần này một chút.

Đã có hắn chống lưng mà vẫn trắng trợn bắt nạt Tiểu Thảo, nếu là không có lời này của hắn, chẳng phải con gái bảo bối sẽ bị bắt nạt chết...!Phi phi! Sao lại nói ra chữ này? Xui xẻo!Miệng Trương thị run rẩy, nhỏ giọng nói: "Ta...!ta là trưởng bối của nó, mắng nó một câu cũng không tính là phạm tội mà...""Ngươi thì tính là trưởng bối cái gì? Trưởng bối nhà ai thấy cháu gái nhỏ bệnh nặng mà không muốn bỏ tiền ra để khám bệnh, hơn nữa còn ép bọn họ đi mượn tiền chữa bệnh? Trưởng bối nhà ai chiếm ba trăm lượng bạc mà con trai dùng mạng đổi lấy, còn đuổi bọn họ tay không ra ở riêng? Trưởng bối nhà ai không nhìn nổi con cháu nhà mình sống tốt, thỉnh thoảng lại đến vơ vét một ít? Trương thị, ngươi chỉ là mẹ kế, hơn nữa còn là một bà mẹ kế độc ác bất công.

Luật pháp tuyệt đối không nhân nhượng loại người như ngươi!" Phòng Tử Trấn trừng lớn mắt hổ, uy nghiêm tản ra trên ngươi dọa Trương thị mềm nhũn chân quỳ xuống.Dư Hải quay mặt qua một bên, nặng nề nói: "Phòng huynh, bỏ qua cho bà ta lần này đi! Trương thị, lúc ra ở riêng, trên khế ước đã viết rõ ràng, hàng năm ta biếu các người hai trăm cân lương thực, hoặc là đổi thành ngân lượng.

Sau này, nhiều hơn một văn ta cũng không đưa! Sau này, xin bà không cần lại đến đây tự rước lấy nhục nữa!"Đối mặt với Dư Hải, tính cách ngang tàng bên trong Trương thị lại xuất hiện, bà ta đặt mông ngồi xuống đất, vỗ chân khóc lóc: "Sao ông trời không mở mắt ra...!nhìn đám con cháu bất hiếu này của ta đi! Sau này ta phải sống thế nào đây...!"Đột nhiên, giọng nói của bà ta giống như bị ai bóp cổ mà im bặt, thì ra là bị vẻ mặt hung dữ của Phòng Tử Trấn dọa sợ.Phòng Tử Trấn không kiên nhẫn nói: "Lương thực mà Dư huynh đệ đưa theo khế ước lúc ở riêng cũng không thiếu một cân hay nửa lạng, chỗ nào không hiếu thảo hả? Theo ta thấy, còn hiếu thảo hơn so với đứa con trai phế vật cả ngày chỉ biết chìa tay xin tiền của ngươi! Khuê nữ, lão yêu bà này mà còn ức hiếp con nữa thì cứ nói với cha nuôi, cha nuôi trút giận cho con!"Nói xong, hắn cúi người xuống dưới xốc nách Tiểu Thảo lên, đặt nàng trên đầu con ngựa lớn mà mình cưỡi tới.

Còn hắn, thì làm một người cha nhị thập tứ hiếu*, dắt ngựa đi ở phía trước.(*) Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.Trương thị thấy Tiểu Thảo rất được quan gia sủng ái, trong lòng lo lắng một trận, sợ ngày xưa mình đối xử với tiểu nha đầu không tốt, đều bị quan gia ghi hết vào sổ sau này xử lý, vì thế trong mấy ngày tiếp theo cũng thành thật hơn.Dư Tiểu Thảo dưới ánh mắt hâm mộ của người dân trong thôn, ngồi ở trên lưng ngựa thật cao.

Hôm nay biểu hiện của cha nuôi rất mạnh mẽ, cuối cùng cũng có người hàng phục được lão yêu bà đó, có lẽ sau này nhà các nàng sẽ yên tĩnh hơn không ít."Cha nuôi, cha trở về từ kinh thành khi nào vậy? Sao không nói trước một tiếng, con sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn ngon để đón tiếp cha!" Dư Tiểu Thảo cười vô cùng vui sướng.

Phải cung kính vị đại thần có thể hàng phục Trương thị thật tốt mới được..