Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 27: Pink Lady


Điện thoại di động trên sô pha không ngừng vang lên, Ôn Túc An vội đến mức cài sai khuy áo, sau đó quyết định phớt lờ người đàn ông đang liên tục gọi đến kia, cẩn thận suy nghĩ về trang phục hôm nay.

Khi Lâm Tứ gọi đến lần thứ tám, Ôn Túc An cuối cùng cũng đi xuống.

Một chiếc xe SUV màu đen đậu dưới lầu, Ôn Túc An dừng lại nhìn một lúc, cửa tài xế hạ xuống, Lâm Tứ huýt sáo một cái, “Đại tiểu thư rốt cuộc cũng tới rồi.”

Ôn Túc An đi tới, cô đi vòng qua đầu xe, sau đó ngồi vào ghế lái phụ.

Ánh mắt Lâm Tứ rơi vào trên người cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sáng nay khi tỉnh dậy, anh đã nhắn rất nhiều tin cho Ôn Túc An, yêu cầu cô mặc bộ quần áo lần trước anh mua, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, nhưng Ôn Túc An hoàn toàn không nghe, thậm chí còn có ý tứ không thèm để lời khẩn cầu của anh vào tai, vốn tưởng rằng cô sẽ không mặc, không ngờ Ôn Túc An không những mặc mà còn thay đổi cách trang điểm và kiểu tóc trước đây để phù hợp với kiểu dáng của bộ quần áo.

Ôn Túc An biết Lâm Tứ đang nhìn mình, bèn hất mái tóc đuôi ngựa, giọng nói có chút trêu chọc: "Thế nào, trông giống thiếu nữ mười tám tuổi đúng không?"

Ôn Túc An trang điểm rất nhẹ, nốt ruồi ở bên mũi càng lộ rõ, lúc nhướng mày hay chớp mắt, Lâm Tứ thật sự có cảm giác nhìn thấy một Ôn Túc An mười tám tuổi.

Anh nghĩ, giá như anh có thể gặp cô sớm hơn thì tốt biết mấy.

Lâm Tứ vuốt mái tóc đuôi ngựa của Ôn Túc An, cười đầy ẩn ý: "Từ nay về sau cứ ăn mặc như này đi, làm tôi có d*c vọng muốn được bảo vệ em cả đời."

Ôn Túc An nhếch môi, có chút kiêu ngạo nói: "Được, đàn anh khoá trên xin chiếu cố nhiều hơn."

Vừa nghe thấy lời này, suy nghĩ trong đầu Lâm Tứ liền biến thành không trong sáng.

“Xe này anh mượn của ai vậy?” Ôn Túc An kéo khóa dây an toàn, kết thúc chủ đề vừa rồi.

Lâm Tứ hoàn hồn, nghe vậy liếc cô một cái, "Không thể là xe của tôi sao?"

Ôn Túc An sửng sốt, cô biết chút ít về xe, nhìn nhãn hiệu kết hợp với trang trí bên trong, chiếc xe này phải có giá hơn 200.000 tệ.

Từ vẻ mặt Ôn Túc An có thể nhìn ra được cô không tin, quả nhiên Ôn Túc An lẩm bẩm: "Làm thợ xăm có thể kiếm được khá như vậy à?"

"Trong lòng em tôi nghèo lắm hả?"

Ôn Túc An chớp mắt không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Nhưng cũng không trách được Ôn Túc An, từ khi gặp Lâm Tứ, anh không giống như xuất thân từ gia đình giàu có, sống trong tiệm xăm, thường mặc quần áo Taobao, thứ duy nhất có giá trị có lẽ là chiếc mô-tô phân khối lớn kia, ăn uống cũng tuỳ tiện, thậm chí cô còn cảm thấy có chút tội nghiệp cho Lâm Tứ khi nhìn thấy thùng mì gói trong nhà anh.

Với ngoại hình bảnh bao như vậy, hẳn là không khó để bám vào một người phụ nữ giàu có, nếu anh muốn.

Ôn Túc An không nhịn được, bày ra bộ dáng đồng cảm với Lâm Tứ.

Lâm Tứ không nhịn được, giải thích: "Mặc dù không phải phú nhị đại, nhưng tôi cũng không phải quá nghèo."

Ôn Túc An gật đầu, nhưng thái độ không mấy thành khẩn.

Lâm Tứ cũng lười đào sâu vấn đề này, đạp ga lái xe ra ngoài.

——

Từ thành phố đến nơi tổ chức lễ hội khoảng một giờ lái xe, Lâm Tứ đưa Ôn Túc An đi ăn cơm trưa trong thành phố trước, khoảng hai giờ chiều thì đến nơi.

Lễ hội âm nhạc chính thức bắt đầu lúc 3:30pm nhưng khi đến nơi thì hội trường đã chật kín người.

Nam nữ thanh niên ăn mặc thời trang chụp ảnh trên bãi cỏ, trông giống như những blogger nổi tiếng trên Internet. Ôn Túc An liếc nhìn bản thân, đột nhiên cảm thấy có chút mờ nhạt.

Cô quay đầu, vẻ mặt ủ rũ nói với Lâm Tứ: "Đều là lỗi của anh, nếu không phải anh bắt tôi mặc bộ đồ này thì hôm nay tôi sẽ thành "hot girl" rồi."

Cô đáng ra nên mặc áo yếm, quần đùi và đi bốt cao cổ, nhìn lại chính mình bây giờ có cảm giác như nữ sinh trung học trốn nhà đi chơi cùng bạn trai.

Lâm Tứ vừa mua một chiếc băng đô tai thỏ ở quầy hàng, nghe Ôn Túc An phàn nàn, anh chỉ cười cười, sau đó kéo cô lại đeo băng đô lên.

Tai thỏ dựng đứng, Lâm Tứ hai tay ôm mặt Ôn Túc An, hai tay xấu xa bóp miệng cô như bóp một con thú bông mềm mềm.

"Ngoan đi, về nhà cho em phạt bù."

Lâm Tứ bật cười, hôn lên cái miệng nhỏ của Ôn Túc An.

Ôn Túc An cau mày vỗ vỗ tay anh, lẩm bẩm gọi anh là "lưu manh."

Hầu hết những người đến với lễ hội âm nhạc đều còn trẻ tuổi, rất nhiều nam thanh nữ tú, nhưng Ôn Túc An và Lâm Tứ vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.

Cả hai đều là mẫu người cao ráo, gương mặt nổi bật, đáng ra nên ăn mặc theo phong cách thời thượng nhưng cả hai lại theo đuổi phong cách giản dị, Ôn Túc An cũng trang điểm rất nhạt, tạo ra sự tương phản rất lớn với những người xung quanh,

Lâm Tứ cùng Ôn Túc An đi vào, xung quanh có rất nhiều người, anh vươn tay cẩn thận che chở Ôn Túc An bên cạnh, tránh cho cô bị người đụng trúng, hai tay ôm eo cô, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người trong lồ ng ngực.

Vì hành động này, những chàng trai hay cô gái muốn đến hỏi thông tin liên lạc đều tự động rút lui.

Nhạc hội bắt đầu muộn mười phút, Lâm Tứ kéo Ôn Túc An đứng ở hàng đầu, để cô dựa vào lan can, mình đứng sau lưng, hai tay giữ lan can, tạo không gian an toàn cho cô.

Ca sĩ mở màn là một thần tượng mới ra mắt trong một chương trình tìm kiếm tài năng, Ôn Túc An đã nghe một số bài hát của cậu ta, vì vậy có thể hát theo đám đông khán giả, bầu không khí rất sôi động.

Hồi lâu, người phía sau không nói lời nào, Ôn Túc An quay đầu lại, "Anh chưa từng nghe nhạc của cậu ta sao?"

Lâm Tứ rũ mắt xuống, ngữ khí nhàn nhạt: "Tôi chỉ nghe mỹ nữ hát."

“…” Ôn Túc An không tin vì lúc nãy trên xe của anh toàn những album của nam ca sỹ.

Sau khi tiết mục đầu tiên kết thúc, Ôn Túc An cũng đã khàn giọng, Lâm Tứ đưa nước cho cô, thậm chí còn lắc đầu ngán ngẩm không hiểu Ôn Túc An sao lại cao hứng như vậy.

Kết quả là năm phút sau, Ôn Túc An sững sờ nhìn người đàn ông đang lẩm nhẩm theo một rapper.

Hóa ra người này thích nhạc Rap.

Một số người nhìn bên ngoài có vẻ thanh tú nhưng thực chất lại yêu thích phong cách Rap - Hiphop.

Giai điệu và ca từ của rapper này rất hay, Ôn Túc An nhanh chóng bị thu hút dù mới nghe lần đầu, có thể ngâm nga vài câu theo đoạn điệp khúc.

Lâm Tứ dựa vào sau lưng cô, dùng giọng nói trầm thấp từ tính hát theo, Ôn Túc An đột nhiên cảm thấy Lâm Tứ hát còn hay hơn mấy rapper trên sân khấu, thanh âm trầm thấp này quả thực hợp làm rapper.

"Không ngờ anh hát hay như vậy."

Lâm Tứ nghe không rõ, cúi đầu, "Cái gì?"

Ôn Túc An ghé đầu vào tai anh, lớn tiếng nói: "Tôi nói, anh hát rất hay!"

Lâm Tứ cười cười, đáp: "Em cũng rất đẹp."

"..."

Thôi bỏ đi, cô không nên khen anh đẹp trai.

——

Sau khi ban nhạc Orange lên sân khấu, không khí bắt đầu được đẩy lên cao trào, Ôn Túc An và Lâm Tứ với tư cách là những người hâm mộ trung thành đã hát theo suốt buổi biểu diễn, tay cầm lightstick lắc lư theo giai điệu, hoàn toàn đắm chìm trong bữa tiệc âm nhạc này.

Chương trình diễn ra một nửa thì bắt đầu tiến hành trò chơi quen thuộc: kiss cam.

Kiss cam lần đầu tiên được tổ chức trong các trận đấu thể thao, tức là trong thời gian tạm dừng, camera trực tiếp sẽ chọn ngẫu nhiên hai người trong khán phòng và khán giả may mắn xuất hiện trên màn hình phải hôn nhau.

Trò chơi này dần lan sang những lĩnh vực khác, Ôn Túc An đã sớm biết nên cũng không ngạc nhiên.

Lâm Tứ cúi đầu ghé vào tai Ôn Túc An: "Lát nữa chúng ta bị chụp thì sao?"

“Ở hiện trường nhiều người như vậy, chắc gì đã chụp được chúng ta.” Ôn Túc An cũng không quá để ý, “Hơn nữa, chụp được thì chụp, nếu đã bị chụp..."

Lời còn chưa dứt, xung quanh đã vang lên tiếng hoan hô, Ôn Túc An phát hiện xung quanh mọi người đều đang nhìn mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.

Ôn Túc An nhìn chằm chằm vào màn hình hai giây, trong đầu chỉ lóe lên một ý nghĩ.

Chết tiệt, khuôn mặt của cô lên màn hình lớn cũng quá đẹp đi.

Cặp đôi đầu tiên được chọn có giá trị nhan sắc cao nên tiếng hò reo và vỗ tay gần như lấn át giọng hát của người dẫn chương trình trên sân khấu.

Lâm Tứ rời mắt khỏi màn hình, cong môi quay đầu nhìn Ôn Túc An, tiếp tục câu nói còn dang dở, "Lỡ bị chụp rồi thì sao?"

Ôn Túc An không ngờ vận khí của bọn họ lại tốt như vậy, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Tứ, trầm mặc không nói.

Lâm Tứ khẽ nhướng mày, nụ cười trên khóe miệng càng sâu.

Một giây tiếp theo, hai người đồng thời áp sát vào nhau, anh cúi xuống, cô ngẩng đầu, môi hai người chạm tới.

Lần đầu tiên hôn nhau giữa đám đông, chóp mũi khẽ hít vào nhau, như thể không khí xung quanh tràn ngập mùi ngọt ngào của kẹo bông gòn.

——

Về đến nhà đã là mười giờ tối, Ôn Túc An vừa mở cửa đã thấy trong nhà đèn sáng choang thì giật mình.

Lúc này mới nhớ tới, buổi chiều Cừ Tiểu Chiêu có gửi tin nhắn, nói rằng buổi tối cô ấy sẽ ghé qua.

Nghe thấy động tĩnh, Cừ Tiểu Chiêu chậm rãi từ trong phòng đi ra, liếc mắt liền thấy Ôn Túc An đang đỏ bừng mặt.

"Chậc chậc, hình như tôi ngửi thấy mùi vị của tình yêu."

Ôn Túc An cởi túi ra, "Cậu đang nói cái gì?"

Cừ Tiểu Chiêu thở dài, dựa vào tường lắc đầu, "Con gái không thể giữ trong nhà nữa rồi, lần đầu hẹn hò đã bị đàn ông xấu dụ dỗ."

Ôn Túc An đi tới, tháo mặt nạ của cô ấy xuống, "Chỉ là buổi offline của những người yêu âm nhạc mà thôi."

“Này, nói thì nói, lột mặt nạ của tôi làm gì!” Cừ Tiểu Chiêu giật lại mặt nạ của chính mình, “Cùng nhau đi xem nhạc thì không phải là hẹn hò, haha, quá ngây thơ."

“Cậu không cần quản chuyện của mỹ nữ Tiểu An ”

Ôn Túc An trở lại phòng ngủ, cởi cúc áo, không chút do dự cởi bỏ quần áo, Cừ Tiểu Chiêu nhìn đường cong cơ thể quyến rũ của cô, không khỏi nuốt nước bọt.

"Không trách Lâm Tứ, tôi nhìn cậu như vậy cũng còn nhịn không được."

Ôn Túc An nháy mắt, "Cậu đang khen tôi à?"

Cừ Tiểu Chiêu đặt quần áo của Ôn Túc An vào giỏ giặt, tò mò hỏi: "Vậy bây giờ cậu có nghiêm túc với Lâm Tứ không hay vẫn chỉ là nhu cầu s1nh lý?"

“Không.” Ôn Túc An đáp, nhưng đúng là không phải chỉ vì nhu cầu s1nh lý.

“Nói thật đi, cậu có cảm giác với Lâm Tứ không?” Cừ Tiểu Chiêu hỏi.

Ôn Túc An giả vờ khó hiểu, "Có cảm giác gì?"

Cừ Tiểu Chiêu nhìn cô với ánh mắt xuyên thấu tâm can.

“Tôi hỏi cậu, nếu không phải Lâm Tứ, liệu cậu có duy trì mối quan hệ qua lại sau tình một đêm không?”

"..."

Ôn Túc An sửng sốt.

"Cho nên, bởi vì người kia là Lâm Tứ nên cậu mới yên tâm kết giao như vậy."

Cừ Tiểu Chiêu nói như đinh đóng cột, Ôn Túc An tuy không đáp lại, nhưng Cừ Tiểu Chiêu biết Ôn Túc An đã đồng ý với mình.

Cừ Tiểu Chiêu bôi tinh dầu lên mặt, đồng thời than thở: “Hai người các ngươi thật đúng là đỉnh cấp mập mờ."

Ôn Túc An giả vờ như không nghe thấy, lấy điện thoại ra xem tin tức, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn nhóm có người tag cô, bấm vào xem, nội dung là 【Vậy khi nào thì hai người kết hôn @ Cố Chính @ Ôn Túc An 】.

Ôn Túc An khóe miệng hạ xuống.

Cừ Tiểu Chiêu cũng nhìn thấy tin tức này, nhóm này là nhóm liên lạc của bạn bè thời đại học, Cố Chính và hai người bọn họ không học cùng chuyên ngành, cũng chính vì nhóm học tập này mà Cố Chính và Ôn Túc An quen nhau.

Hình như còn có một cặp đôi nữa trong nhóm định cuối tháng kết hôn, gửi thiệp mời cho mọi người nên mới có người hỏi chuyện Ôn Túc An và Cố Chính.

"An An, hình như hai người còn chưa công khai chuyện chia tay."

Đúng vậy, khi chia tay, cả hai đều không đăng gì trên moments để thông báo, nhưng sau khi chia tay, Ôn Túc An đã xóa hết nội dung về Cố Chính. Một số bạn bè thân thiết sẽ nhắn tin hỏi thăm cô, những bạn xã giao thì quả thực không biết.

Ôn Túc An là người quyết đoán, cô trực tiếp nói với mọi người rằng bọn họ đã chia tay, ngay khi tin nhắn của cô được gửi đi, Cố Chính cũng gửi một tin nhắn, là một biểu tượng cảm xúc Wechat che mặt dở khóc dở cười.

Chỉ với một câu 【 Chúng tôi chia tay rồi】, nhóm bạn lập tức bùng nổ, Ôn Túc An cũng rời khỏi nhóm chat.

Cừ Tiểu Chiêu không bỏ đi nhanh như vậy, quyết định ở lại trong nhóm để hóng tin tức, có người hỏi chuyện gì xảy ra, Cố Chính chỉ nói [không sao], nghe giống như vợ chồng cãi nhau rồi sẽ lập tức hòa giải.

"Anh ta có ý gì vậy? Không phải là còn muốn cùng cậu tái hợp chứ?"

Đang nói chuyện, Cừ Tiểu Chiêu chợt nhớ tới một vấn đề.

"Đúng rồi, công ty chúng tôi đoạn thời gian trước cùng công ty bọn họ có một hạng mục hợp tác, lúc ký hợp đồng tôi nhìn thấy hắn ta, lúc ấy tôi cũng không nhận ra. Hắn gầy đi rất nhiều, tình trạng có vẻ rất tệ. Sau khi mọi người đi rồi thì trợ lý của hắn đưa cho tôi một cái túi, tôi mở tờ giấy ra xem thì thấy đó là quà sinh nhật anh ta muốn gửi cho cậu."

Nói đến đây, Cừ Tiểu Chiêu liếc Ôn Túc An một cái, có chút áy náy nói: “Tôi nghĩ hai người nhất định sẽ không tái hợp, vì vậy không đưa nó cho cậu, nhưng nếu cậu muốn thì tôi có thể mang qua..."

“Tôi không muốn.” Ôn Túc An bình tĩnh nói, “Cậu giữ lại làm gì, vứt đi đi.”

Cô và Cố Chính đã thành như vậy, làm sao còn có ý nghĩ quay lại với nhau, nếu như Cừ Tiểu Chiêu thật sự đưa quà tặng của anh ta đến trước mặt cô, chắc chắn sẽ làm cô thấy ghê tởm.

"Được rồi."

Cừ Tiểu Chiêu cũng không đọc tin nhắn trong nhóm nữa, theo Ôn Túc An rời nhóm chat.

Trước khi đi ngủ, trên ứng dụng kết bạn Wechat của Cừ Tiểu Chiêu xuất hiện một chấm đỏ, cô bấm vào thì thấy là lời mời kết bạn của Cố Chính.

Kết bạn cái gì, tên khốn Cố Chính này.

Cừ Tiểu Chiêu gõ màn hình vài cái, kéo Cố Chính vào danh sách đen.